Đặc biệt là lão thê từng nói trong thư, nữ nhi đã đẻ một cặp huynh muội sinh đôi, hết sức đáng yêu.
Ông nghĩ đến đôi cháu ngoại chưa từng gặp mặt đó, hận không thể lập tức ôm vào trong lòng hôn một cái.
Bởi vậy, khi Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm xuất hiện trước mặt hắn, câu đầu tiên Hách Thượng thư nói: "Nhiễm Nhiễm, Cửu Diệp, cha đã quyết định, đồng ý đi Tây Bắc sống với các con."
Không đợi Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp mở miệng, ông tiếp tục nói: "Nhưng phải chờ sau khi từ quan mới được."
Lúc này Hách Tri Nhiễm đã mừng rỡ hớn hở, trong nhận thức của nàng, mức độ trung thành của cha đối với quốc gia căn bản không thể hình dung bằng ngôn ngữ.
Ông có thể đưa ra quyết định như vậy, có thể thấy là đã hạ quyết tâm rất lớn.
"Cha, đến Tây Bắc rồi, con tin cha nhất định sẽ không hối hận đâu."
Hiện nay Hách Tri Nhiễm có thể nói cũng chỉ có bấy nhiêu, cuộc sống thoải mái ở Tây Bắc chỉ có sau khi tự mình trải nghiệm mới có thể hoàn toàn cảm nhận được.
Hách Thượng Thư bằng lòng từ quan cũng không phải vì cuộc sống thoải mái ở Tây Bắc, mà là vì có thể cùng người nhà đoàn viên sinh sống với nhau, huống hồ trải qua chuyện lần này, ông đã hoàn toàn chán ghét những lục đục đ.ấ.m đá trong triều đường.
Trong lòng ông cũng cảm thấy may mắn, ngày Lưu công công dẫn người tới, nếu không phải nữ nhi và nữ tế ở đây, chỉ sợ ông sẽ không hề do dự uống độc dược kia, mạng đều đã giao ra ngoài.
"Chủ ý của cha đã định, sẽ không hối hận."
Tuy Hách Thượng thư nói như vậy, nhưng vẫn là nhiệt tình với chuyện triều đình theo thói quen. Đặc biệt là mấy ngày nay ông đã trải qua khá nhiều chuyện, trong lòng suy nghĩ những việc này, cho dù là đêm khuya, ông cũng không hề cảm thấy buồn ngủ, vì thế ông kéo Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm lại nói những gì hôm nay nhìn thấy.
Như vậy cũng tốt, hai phu thê Mặc Cửu Diệp không hỏi Nam Vũ những thứ này, ngược lại hiểu được thấu đáo từ chỗ Hách Thượng Thư....
Thuận Vũ Đế bị đả kích lớn bởi việc này, trở về tẩm cung của mình bèn bệnh không dậy nổi.
Hết cách, ông ta chỉ đành để Nam Vũ tạm thời chưởng quản đại quyền triều chính.
Vì giúp Nam Vũ tạo dựng uy tín, ông ta sai người triệu mấy vị trọng thần trong triều tới, công khai thân phận hoàng tử của hắn ta trước mặt mọi người.
Các đại thần nghe xong lời của Thuận Vũ Đế mới hiểu ra, khó trách Kì Vương lại bị nhốt vào đại lao, mà người xử lý sự việc lại là phụ tá dưới tay hắn ta.
Hóa ra, Nam Vũ mới là Tam hoàng tử thật sự.
Cũng chẳng trách hoàng thượng tức giận, nếu đổi lại bọn họ gặp phải chuyện này, đừng nói nhốt Nam Kì vào đại lao, cho dù g.i.ế.c c.h.ế.t trước mặt mọi người cũng không quá đáng.
Sau khi Nam Vũ cầm quyền, việc đầu tiên làm chính là phát tang cho thái hậu nương nương, tiếp đó tiến hành thẩm tra xử lý từng người Tiết gia với thủ đoạn lôi đình.
Trải qua ba ngày thẩm vấn liên tục, Phí Nam Vũ sắp xếp lại hồ sơ phạm tội của đảng hoàng hậu trong đêm, sáng sớm hôm sau vào cung trình lên cho Thuận Vũ Đế.
Thuận Vũ Đế trải qua trị liệu của thái y, sức khỏe đã không còn đáng ngại, tuy còn chưa thể tảo triều, nhưng nhìn hồ sơ một hồi vẫn không thành vấn đề.
Trước kia ông ta rất tín nhiệm Tiết thừa tướng, luôn cảm thấy người sau vì giang sơn xã tắc Đại Thuận đã bày mưu tính kế làm rất nhiều cống hiến, sai lầm lớn nhất của đối phương cũng chỉ là muốn mưu triều soán vị với hoàng hậu.
Không ngờ trong hồ sơ Nam Vũ giao cho ông ta lại thẩm vấn được nhiều chứng cứ phạm tội như thế của một tộc Tiết gia.