Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 1186




Nam Thụy không nói nữa, hắn cũng không muốn theo đuổi vị trí đó, nhưng Nam Kì thì khác, từ nhỏ đến lớn hắn chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó là sau khi đánh bại Nam Hằng, hắn sẽ nổi bật và trở thành vị Hoàng Đế tiếp theo của triều đại Đại Thuận.

Bây giờ Tiết Thừa tướng ở trước mặt nhiều người như vậy đều mắng hắn là kẻ bất tài, tuy rằng trong lòng có quá nhiều sợ hãi, nhưng lúc này hắn muốn nhịn cũng không nhịn được.

"Họ Tiết kia, ngươi không cần ăn nói bừa bãi ở đây, trước đó không lâu phụ hoàng còn từng nói, đợi Tết trung thu xong thì lập bổn vương làm thái tử."

Nam Kì vừa dứt lời, có hai vị đại thân ủng hộ hắn ta cũng đứng ra nói chuyện giúp hắn ta.

"Hoàng thượng xác thực từng nói lời này, lúc bấy giờ hai người bọn ta cũng có mặt, căn bản không thể làm giả."

Cùng lúc này, Nam Thụy đã dặn dò tư binh do mình dẫn đến, chuẩn bị sẵn sàng động tay bất cứ lúc nào.

Bên Tiết thừa tướng cũng không ngoại lệ, trong cung hoàng thượng tung tích không rõ, muốn hỏi được tung tích của ngọc tỷ từ trong miệng hắn ta đã là không thể nào.

Hiện nay bọn họ đã khống chế triều đình khá lâu, chỉ sợ phát sinh biến cố, ông ta cũng chỉ đành vò đã mẻ lại sứt, triệt để lấy được đại quyền hãy nói.

Nếu đã có lựa chọn, không thể giữ hai vị hoàng tử trước mắt lại nữa.

Gần như cùng lúc với Nam Thụy, Tiết thừa tướng xua tay với đội ngũ phía sau, tỏ ý bọn họ chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Mặc Cửu Diệp nhìn thấy Tiết thừa tướng, lập tức nhớ tới những chuyện bẩn thỉu mà ông ta làm với Mặc gia, lửa giận trong lòng bốc cháy lên một cách không thể khống chế.

Hách Tri Nhiễm cũng cảm nhận lây, nàng nhẹ nhàng đẩy cánh tay của Mặc Cửu Diệp.

"Phu quân, hôm nay hãy giải quyết đi người này."

Vị trí của hai người ở chỗ cao, hơn nữa khoảng cách Tiết thừa tướng hơi xa, xem xét ít nhất phải ở năm trăm mét trở lên.

Khoảng cách như vậy, muốn cho đối phương một đòn toi mạng, vũ khí tốt nhất chính là s.ú.n.g b.ắ.n tỉa.

Hách Tri Nhiễm mới lấy s.ú.n.g b.ắ.n tỉa từ không gian ra thì đã bị Mặc Cửu Diệp nhận lấy.

"Nhiễm Nhiễm, để ta làm."

Hách Tri Nhiễm có thể nghe ra, lúc này trong giọng điệu của Mặc Cửu Diệp hoàn toàn không có nhiệt độ, thậm chí có cảm giác khiến người ta toàn thân phát lạnh, có thể thấy hắn đã căm hận Tiết thừa tướng tới tột cùng.

Thật ra, ý định ban đầu của Hách Tri Nhiễm là không để Mặc Cửu Diệp động tay đâu, dù sao s.ú.n.g b.ắ.n tỉa vẫn là nàng sử dụng thành thạo hơn.

Dù sao mặc cho hành động ám sát này là hiện đại hay cổ đại, đều chỉ có một lần cơ hội.

Hơn nữa tiếng s.ú.n.g b.ắ.n tỉa rất lớn, sau khi nổ s.ú.n.g ắt sẽ kinh động toàn bộ người nhìn về phía bọn họ.

Cho nên nói, cho dù lần này ám sát Tiết thừa tướng có thành công hay không, sau khi kết thúc Hách Tri Nhiễm đều dự tính dẫn theo Mặc Cửu Diệp cùng trốn vào không gian, đợi thời gian an toàn tí mới ra ngoài.

"Phu quân, chàng..." Có được không?

Hách Tri Nhiễm vẫn chưa nói hết lời chất vấn thì Mặc Cửu Diệp đã đưa một ánh mắt kiên định cho nàng.

"Tiết lão tặc và Mặc gia ta có mối thù không đội trời chung, mạng của ông ta chắc chắn phải do ta giải quyết."

Huống hồ, trong lòng Mặc Cửu Diệp, tức phụ chính là thiên kim đại gia nũng nịu, không thích hợp làm việc đánh g.i.ế.c này.

Đương nhiên, những chuyện từng xảy ra đó chỉ có thể trách người làm phu quân như hắn vô dụng.

Hách Tri Nhiễm ngẫm lại mấy chuyện Tiết gia làm với Mặc gia, nếu không để Mặc Cửu Diệp tự mình động tay thì hắn thật sự sẽ không cam lòng.

"Được, chàng đừng căng thẳng, dùng ống ngắm xác định vị trí rồi mới nổ súng."