"Ta tin Cửu công tử, ta sẽ giao lệnh bài cho ngươi, ngươi có thể dựa vào địa điểm phụ hoàng ta nói mà tìm đội ngũ đó.
Lát nữa ta sẽ đến nơi Nam Kì, phân tích chi tiết tình hình cục thế kinh thành cho hắn một lần, nếu như bây giờ tiếp tục ngồi thì như chờ chết, e rằng giang sơn Đại Thuận sẽ phải thay tên đổi họ.
Thụy Vương đã biết thân phận thực sự của ta, hắn đã thể hiện rõ thái độ của mình, dù ta có làm gì đi chăng nữa thì hắn ta cũng sẽ lựa chọn ủng hộ ta vô điều kiện.
Dù trong tay bọn bọ không hề có nhiều quyền lực, nhưng làm sao đi nữa họ vẫn là thân phận hoàng tử, ra mặt tố cáo băng đảng của Hoàng hậu, so với bất kỳ ai khác đều có sức thuyết phục hơn.
Ta cũng có dự định nhân cơ hội này sẽ quan sát lại tâm tư của các đại thần trong triều, để biết họ đang nghĩ gì.
Nói xong, Nam Vũ xoay người đi tới trước tủ sách, từ trong đó lấy ra hai quả b.o.m tín hiệu đưa cho Mặc Cửu Diệp.
Loại đồ vật này không hề xa lạ đối với Mặc Cửu Diệp, trong các trận chiến tranh ở biên giới thông thường hay được sử dụng.
Chỉ là triều đại Đại Thuận sử dụng pháo hiệu tín hiệu kém hơn rất nhiều so với pháo sáng mà Hách Tri Nhiễm lấy ra.
Loại pháo sáng tín hiệu này sau khi phóng đi sẽ không phát ra ánh sáng rõ ràng nào, mà sẽ phát ra một loại âm thanh đặc biệt.
Dù thế nào đi chăng nữa, miễn là chỉ cần có thể phát gửi tín hiệu tốt cho đối phương là được.
Nam Vũ tiếp tục nói kế hoạch của mình.
"Sau khi Cửu công tử thành công tìm được đội ngũ đó, liền dẫn bọn họ mai phục ở bên ngoài kinh thành, đồng thời phát gửi tín hiệu cho ta. Ta sẽ lợi dụng quyền lực trong tay Nam Kì và Nam Thụy để phá loạn kinh thành, đến lúc thời cơ đã đến, lúc đó ta cũng sẽ phát tín hiệu nhắc nhở ngươi, ngươi sẽ dẫn theo đội ngũ đó g.i.ế.c vào thành."
Mặc Cửu Diệp không ngờ rằng, Nam Vũ lại tin tưởng mình đến vậy.
Lệnh bài này có thể nói là con át chủ bài cuối cùng của Hoàng gia.
Một khi đánh mất con át chủ bài này, Nam Vũ dù có khôn ngoan và tính toán giỏi đến đâu cũng chưa chắc có thể cứu vãn được tình hình cục thế hiện tại.
Đã được đối phương tin tưởng hắn, hắn cũng nguyện ý giúp đỡ Nam Vũ, cho nên hắn cũng không có ra vẻ kiêu ngạo.
"Nếu Tam hoàng tử tin tưởng thần như vậy, thần sẽ giúp đỡ Tam hoàng tử lần này."
Lời nói của Mặc Cửu Diệp, ẩn chứa hàm ý hai ý nghĩa.
Hắn rất hài lòng và cảm thấy an ủi trước sự tin tưởng của Nam Vũ dành cho mình và cũng nguyện sẵn sàng giúp đỡ hắn ta vì tình nghĩa này.
Cuối cùng, điều hắn muốn bày tỏ là hắn hoàn toàn thất vọng với triều đình, cho dù giang sơn Đại Thuận đến tay Nam Vũ, hắn cũng sẽ lựa chọn trở về Tây Bắc làm thường dân bá tánh, nguyện không muốn đặt chân trong giới quan chức thị phi này nữa.
Hắn nói hắn sẽ giúp đỡ Tam hoàng tử lần này, đối phương thông minh, nhất định sẽ nghe hiểu được ý tứ của hắn.
Đương nhiên Nam Vũ hiểu Mặc Cửu Diệp muốn bày tỏ ý nghĩa, nhưng hắn vẫn là không cam tâm.
Trong lòng hắn, tất cả nam nhân của Mặc gia đều có thể nắm giữ một nửa bầu trời của triều đại Đại Thuận.
Đại Thuận mất đi sự bảo vệ của họ, giang sơn khó có thể ngồi vững yên ổn được.
Trong lòng hắn cũng biết rõ, sự đau đớn và thất vọng của Mặc Cửu Diệp đối với triều đình, hơn nữa hiện do tình thế cấp bách, chưa phải lúc để hắn thuyết phục.