Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 1146




Sau khi nghe Mặc Cửu Diệp giới thiệu, Vương ma ma mới chuyển sự chú ý sang Hách Tri Nhiễm.

Nhưng bà cũng không quan sát kỹ hơn.

"Cửu phu nhân, xin hãy xem giúp nương nương một chút, Hoàng hậu nữ nhân ác độc đó, khống chế Hoàng thượng và Thái hậu thì cũng thôi đi, không những đuổi hết thảy nô bộc trong cung của nương nương đi, còn phong tỏa toàn bộ cung điện, không cho phép bất cứ ai đến đưa lương thực, chắc chắn là muốn để nương nương c.h.ế.t đói..."

Nói một thôi một hồi, Vương ma ma không nói tiếp được nữa, ấy thế mà mắng người xong lại bắt đầu khóc trước mặt Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm.

Lại nhìn Viên quý phi chỉ còn hơi tàn nằm trên giường, còn đâu bóng dáng kiều diễm khoan thai ngày xưa?

Trông bà ấy y hệt một bà lão gầy trơ xương.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ yếu ớt của bà ấy, chắc chắn không thua kém gì Tứ công chúa mà năm đó nàng từng thấy ở Nam Tân Cương.

Hách Tri Nhiễm bước tới bắt mạch cho Viên quý phi, trong khi Vương ma ma vẫn tiếp tục nghẹn ngào nói về tình hình gần đây của Viên quý phi.

"Lão nô từ nhỏ đã nhìn quý phi nương nương lớn lên, người chưa bao giờ phải chịu khổ như thế này. Hoàng hậu đúng là mất trí, thế mà lại muốn bỏ đói người đến chết.

Đã hai mươi ngày trôi qua rồi, ta và nương nương bị nhốt ở đây, cũng may có vài nô tài trung thành với nương nương trong cung, thỉnh thoảng sẽ ném màn thầu từ bên ngoài vào, nếu không ta với nương nương đã sớm bỏ mạng rồi.

Ta vốn cho rằng cứ sống tạm bợ qua ngày như thế, rồi sẽ đợi được đến ngày Hoàng hậu trèo cao ngã đau, ai ngờ, không biết mấy nô tài trung thành kia bị ai để ý, nói cho Hoàng hậu việc bọn họ lén đưa màn thầu cho nương nương, cuối cùng rơi vào kết cục bị đánh bằng gậy tới chết. Đây đã là gì, Hoàng hậu thậm chí còn sai người hành hình trong tẩm cung của nương nương.

Nương nương chưa từng chứng kiến cảnh tượng như vậy, quá đỗi kinh sợ, thêm vào đó đã nhiều ngày không ăn uống, cho nên mới bệnh mãi không khỏi.

Nương nương ngã bệnh, lão nô ngày ngày kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe! Cho dù có kêu rách cả miệng, thì đám thị vệ vô tâm bên ngoài cũng không đồng ý mời một vị đại phu tới cho nương nương."

Vương ma ma nói nhiều như vậy, bên này Hách Tri Nhiễm cũng đã kiểm tra xong cho Viên quý phi.

Thấy nàng đã ngồi thẳng dậy, Mặc Cửu Diệp liền hỏi: "Nhiễm Nhiễm, tình trạng của nương nương thế nào?"

"Quả thực đúng như ma ma nói, đầu tiên là do nương nương kinh hãi quá độ dẫn đến suy sụp tinh thần, sau đó lại bị đói trong thời gian dài, nên cơ thể đã xuất hiện tình trạng mất nước nghiêm trọng."

Hách Tri Nhiễm không giải thích quá chi tiết, dù sao những thuật ngữ y học mà nàng nói đều thuộc thời hiện đại, người của thời đại này nghe hoàn toàn không hiểu.

Nhưng có một điểm mà Mặc Cửu Diệp hiểu, con người một khi bị mất nước trong thời gian dài thì các cơ quan trong cơ thể sẽ dần dần suy kiệt, sau cùng dẫn đến tử vong.

Tình trạng hiện giờ của Viên quý phi đã chứng thực điều này.

"Nhiễm Nhiễm, còn cứu được không?"

Hách Tri Nhiễm nhìn hắn, khẽ chớp mắt.

Mặc Cửu Diệp lập tức hiểu ý nàng.

Muốn cứu Viên quý phi thì phải dùng nguồn tài nguyên y tế trong không gian.

Phu thê hai người ăn ý đoán mò, Vương ma ma thì hoàn toàn mù mịt.

"Cửu công tử, Cửu phu nhân, cơ thể của nương nương?" "Xin ma ma yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức chữa trị cho nương nương." Nói xong, Hách Tri Nhiễm giả vờ đi về phía sau bình phong.