Trong phút chốc, Hách phu nhân lâm vào rối rắm.
Một mặt bà ấy hy vọng nhi tử có thể cưới một tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối, mặt khác bà ấy lại hy vọng nhi tử có thể sống chung với cô nương mình thích.
Hách Tử Minh đã nhìn ra được sự rối rắm của mẫu thân.
"Nương, người ngẫm lại đại công tử Vương gia, vì thích một cô nương tiểu môn tiểu hộ không được người nhà tán thành, về sau bị ép cưới đích nữ của lại bộ thượng thư, cuối cùng gây ra kết quả gì?
Còn nữa, tiểu hầu gia của Tĩnh Viễn Hầu gia, thích con gái thương hộ, Hầu phu nhân vì cản trở tình cảm giữa bọn họ, lập tức cho hắn ta thành thân với tôn nữ của Tiết thừa tướng gia, cuộc sống sau khi thành thân là gà bay chó sủa thậm chí trở thành trò cười của kinh thành.
Với lại..."
"Được rồi, con đừng nói nữa, để nương suy nghĩ."
Hách Tử Minh nói những điều này, Hách phu nhân đều biết.
Đại công tử Vương gia vì nhớ nhung cô nương mình yêu, cả ngày mượn rượu giải sầu, nên hoang phế con đường làm quan và việc học.
Tiểu hầu gia của Tĩnh Viễn Hầu gia vì tình cảm với tôn nữ Tiết thừa tướng không hòa thuận, lại không dám đắc tội quyền thế của Tiết thừa tướng gia, mỗi ngày đều buồn bực không vui, thế cho nên hai mươi mấy tuổi bèn hậm hực mà chết.
"Tử Minh, ý của con là, chỉ có bên Lan Nhi, con mới có thể vui vẻ?"
Hách Tử Minh trịnh trọng gật đầu.
"Lúc trước nhi tử không có cô nương yêu thích, nếu nương thấy ai được, tất nhiên con không có gì để nói, nhưng hiện giờ trong lòng con đã có người, nếu lại cưới người khác, e rằng đời này con cũng không cách nào buông bỏ."
Vì nâng cao thân phận của Lan Nhi, Hách Tử Minh tiếp tục nói: "Tuy Lan Nhi là tỳ nữ, nhưng nếu ở trong hoàng cung, hầu hạ theo bên công chúa cũng là nữ quan có phẩm cấp, lời nói cử chỉ của nàng ấy có chừng mực, đoan trang lễ nghi tuyệt đối không thua những tiểu thư khuê các kia.
Từ nhỏ phụ thân đã dạy con, đừng học theo cách làm của những đại gia công tử kia, giữ một trái tim bình thường đi xem người và sự việc.
Con nhìn Lan Nhi chính là giữ một trái tim bình thường, con cũng chưa bao giờ cảm thấy thân phận của nàng ấy thấp hèn hơn con."
"Nương, con tán thành quan điểm của đại ca." Cuộc trò chuyện của hai mẫu tử không bị Lan Nhi nghe thấy, nhưng không tránh được Hách Tri Nhiễm mới bước ra khỏi phòng.
Gần đây tinh lực của nàng đều đặt ở trên người Trụ Nhi và Minh Châu, ngược lại không có để ý tới Hách Tử Minh và Lan Nhi có gì đó không đúng.
Lúc này Hách Tri Nhiễm nghe thấy bọn họ trò chuyện, nàng mới nhận ra hai người xác thực có một số điểm khác thường.
Ví dụ như, lúc ăn cơm, khẩu vị của đại ca tương đối thanh đạm, mỗi lần Lan Nhi đều bày đồ ăn hơi thanh đạm ở trước mặt của hắn ta.
Với lại, đại ca thích sạch sẽ, lúc ở nhà, mỗi ngày đều có bà tử chuyên môn giặt sạch quần áo, quét dọn vệ sinh phòng giúp hắn ta.
Tại nơi này, Lan Nhi đều là nhân lúc đại ca không có ở đây, đi vào gian phòng của hắn ta quét dọn, khi bước ra còn mang theo y phục hắn ta thay ra.
Hách Tri Nhiễm nhìn thấy những việc này cũng không nghĩ nhiều, bởi từ trước đến nay Lan Nhi chịu khó có năng lực quan sát, đối với đại ca chăm sóc thỏa đáng tí cũng không có gì đáng nói.
Trái lại nàng không có phát hiện tồn tại của chi tiết.
Bây giờ Hách Tri Nhiễm nghe mẫu thân và huynh trưởng nói chuyện, đột nhiên nàng có cảm giác rộng mở trong sáng.
Lúc bấy giờ nàng không thích người hầu hạ bên mình, Lan Nhi và Ngọc Nhi có năng lực quan sát không có dặn dò cũng không tới phòng của nàng, có lẽ là vì nàng lo lắng Mặc Cửu Diệp thay lòng đổi dạ, hai người càng là trông thấy Mặc Cửu Diệp lập tức đi vòng.