"Bây giờ là cuối giờ Mùi, nếu như ta suy đoán không sai, lúc này người đi đường trên quan đạo rất nhiều, một đám người như bọn họ quá mức bắt mắt, chắc chắn ẩn nấp ở nơi nào chờ đợi trời tối mới hành động.
Cho nên lần này huynh đi ra ngoài tra xét, chỉ cần cải trang thành bách tính đi đường là được, như vậy không dễ gây nghi ngờ."
Mặc Cửu Diệp nói tới đây, hắn quay người lấy một bộ râu giả từ trong bao thuốc vừa lấy cho Tiểu Bạch, dán lên mặt Mặc Sơ Hàn.
Sau đó lại học theo dáng vẻ trước kia Hách Tri Nhiễm cải trang giúp hắn, tô đậm cặp lông mày của Bát ca.
Cải trang như vậy, không nhìn kỹ, kể cả huynh đệ nhà mình cũng không nhận ra.
Mặc Sơ Hàn rời đi, bên huynh đệ Mặc gia cũng bắt đầu sẵn sàng đón địch, chờ hắn ta mang tin tức về.
Trong lúc mọi người lo lắng chờ đợi, cuối cùng khi sập tối thì Mặc Sơ Hàn cũng đã gấp rút quay về.
Xem xét từ trang phục của hắn ta, đều giữ dáng vẻ ban đầu, có thể thấy hắn ta cũng không có đấu đá với người khác.
Mặc Sơ Hàn nhanh chóng đi tới phía trước các huynh đệ.
"Những người đó xác thực cách chúng ta không xa, ẩn nấp ở tám mươi dặm ngoài kia, ta đợi đến khi bọn họ bắt đầu hành động mới trở về đưa tin.
Ước chừng không cần hai canh giờ thì bọn họ sẽ đến nơi này.
Còn nữa, cách ăn mặc của bọn họ không phải áo đen che mặt như trong tưởng tượng của chúng ta, mà là giả làm thành bách tính bình thường, hơn nữa là chia nhiều chỗ ẩn núp, nếu không phải ta thấy dáng người bọn họ to lớn, cũng không gầy yếu giống dân chúng bình thường, thật sự sẽ bị bọn họ che đậy mất."
Mặc Cửu Diệp quay đầu ra lệnh cho bộ hạ: "Mọi người vào cương vị của mình, chuẩn bị chống địch."
Hắn vừa nói xong, huynh đệ Mặc gia tức khắc dẫn theo một đội người tiến hành mai phục theo kế hoạch lúc trước.
Mặc Cửu Diệp đứng ở nơi cao nhất, sử dụng ống nhòm nhìn ban đêm xem xét tình hình phía xa.
Hai canh giờ sau, quả nhiên xuất hiện một đội người trên quan đạo, ước tính số lượng ít nhất cũng hơn hai trăm người.
Hoàng hậu toàn là điều động cao thủ, tự nhiên đều là hạng người võ công cao cường, tất nhiên thính lực sẽ không tệ.
Huynh đệ Mặc gia dẫn người phân tán ẩn núp, Mặc Cửu Diệp không thể nào lớn tiếng nhắc nhở có người đến, hắn lấy đạn tín hiệu đã chuẩn bị sẵn ra, đợi những người đó cách bọn họ khoảng chừng hai dặm bèn b.ắ.n lên.
Sau khi đạn tín hiệu b.ắ.n lên hết sức đặc thù, không có bất kỳ tiếng vang nào, chỉ là một tia sáng nhỏ, y như sao băng xẹt qua bầu trời đêm.
Nếu là người không hiểu tình hình, cũng xác thực sẽ cho rằng đây là sao băng.
Tuy rằng là đang ở cổ đại, nhưng đây là hiện tượng tự nhiên rất thường thấy, cũng sẽ không khiến những người đó nghi ngờ.
Quả nhiên, người dẫn đầu bên tử sĩ chỉ là liếc nhìn ánh sáng nhanh chóng biến mất kia, kêu gọi người tiếp tục tiến bước.
"Tất cả mọi người đi nhanh tí, trước giờ Tý chúng ta phải đến được thôn Tây Lĩnh."
Hắn ta vừa dứt lời thì đã dẫn đầu thi triển khinh công, tốc độ tăng lên đến cực hạn, các tử sĩ thủ hạ cũng theo sát phía sau với tốc độ như vậy.
Chẳng mấy chốc, các tử sĩ đã tới vòng vây do huynh đệ Mặc gia bố trí.
Huynh đệ Mặc gia và những bộ hạ này đều là người từng lăn lộn trên chiến trường, rất có kinh nghiệm với kẻ địch mai phục.
Hôm nay, khác biệt duy nhất chính là, kẻ địch đều là có người có nội lực võ công, không dễ đối phó như những binh lính chỉ biết chút ít công phu quyền cước trên chiến trường. Có nội lực võ công thì sao? Nhất định để bọn họ có tới không có về.