Vừa rồi lúc mọi người tranh luận, Mặc Cửu Diệp đã nhanh chóng suy xét đối sách.
"Phí tiên sinh nhận được tin tức từ bảy ngày trước, nếu như từ lúc đó người của hoàng hậu bắt đầu hành động, thế thì bọn họ đến Tây Bắc nhanh nhất cũng phải bảy ngày sau.
Những bộ hạ cũ đó sử dụng b.o.m cũng không độ khó gì, chỉ cần chỉ bảo sơ là biết rồi.
Con dự định lợi dụng thời gian mấy ngày này, thao luyện lại bọn họ sử dụng bom.
Đương nhiên, b.o.m gây ra tiếng động quá lớn, có thể không dùng thì tốt nhất không sử dụng, cũng có thể nói, b.o.m chính là át chủ bài cuối cùng của Mặc gia ta.
Bên con còn dự trữ một số nỏ b.ắ.n liên hoàn có thể liên tục phóng ra hai mươi lần, con cũng sẽ phân phát những này cho mọi người.
Bắt đầu tính từ ngày hôm nay, chậm nhất bảy ngày con sẽ sắp xếp bộ hạ mang theo nỏ b.ắ.n liên hoàn và b.o.m cất giấu ở trên con đường nhất định phải đi ngang để tới Doãn thành, chắc chắn khiến bọn họ có tới không có về."
"Ừm, Cửu Diệp nói có lý lắm, tuyệt đối không thể cho bọn họ có cơ hội tiến vào Doãn thành." Mặc Kình hết sức tán thành lời đề nghị của Mặc Cửu Diệp.
Khoan không nói Mặc gia có nhiều nữ quyến như thế kia còn có hai tiểu oa nhi mới ra đời, căn bản không có năng lực tránh né nguy hiểm, những dân làng của thôn Tây Lĩnh cũng như nhau.
Một khi những tử sĩ kia đi tới nơi này, Mặc gia ắt sẽ phản kháng, đến lúc đó bọn họ mặc sức đánh, khó tránh khỏi sẽ tổn thương đến người vô tội.
Đây không phải kết quả mà người Mặc gia muốn.
"Cứ quyết định như vậy, việc này do huynh đệ các con đi thu xếp." Mặc Kình giải quyết dứt khoát, theo ý thì ông muốn Mặc Cửu Diệp toàn quyền sắp xếp việc này, nhưng cân nhắc tới Hách Tri Nhiễm và hai tiểu oa nhi còn cần hắn săn sóc, bèn để các nhi tử cùng đi làm. _
Tất nhiên, ông tin tưởng những nhi tử khác hoàn toàn có thể nghe theo sự chỉ huy của Mặc Cửu Diệp.
Thấy Mặc gia đã chuẩn bị sẵn sàng, Mạnh Hoài Ninh mới yên lòng hơn.
Hắn ta vừa chuẩn bị cáo từ rời khỏi thì bị Mặc Kình gọi lại.
Đây là từ khi hắn ta thành thân với Mặc Hàm Nguyệt cho tới nay, lần đầu tiên nhạc phụ chủ động gọi hắn ta.
Mặc Kình vẫy tay, đuổi các nhi tử rời đi trước, sau đó bảo Mạnh Hoài Ninh ngồi bên cạnh mình.
"Hiện giờ ngươi cũng biết rõ tình hình của Mặc gia, cũng không có bình thản như bề ngoài, ông trời bất công, ngay cả một ngày yên ổn cũng không bố thí cho bọn ta.
Nếu như vậy, người Mặc gia ta cũng không phải quả hồng mềm, có thể tùy ý để người khác bắt chẹt, với tình hình trước mắt, nhẹ thì âm thầm chống đỡ người do hoàng hậu phái tới, trên thực tế tràn đầy mối nguy hiểm.
Hàm Nguyệt là nữ nhi duy nhất của ta, ta không muốn nàng ấy bị liên lụy gì, bây giờ nàng ấy đã là người của Mạnh gia ngươi, ta hy vọng ngươi có thể dẫn theo nàng ấy tránh xa Mặc gia."
Mặc Kình không nói tiếp vế sau, ông biết Mạnh Hoài Ninh có thể hiểu ý của ông.
Mạnh Hoài Ninh trịnh trọng đứng lên, hành lễ với Mặc Kình.
"Nhạc phụ, Hoài Ninh không phải hạng người tham sống sợ chết, bây giờ ta và người Mặc gia sống chung, thì đã coi bản thân thành một thành viên trong Mặc gia, Mặc gia gặp nạn, ta nào có thể vì sống tạm bợ mà lùi bước?
Như thế kia, cho dù là tổ phụ còn sống cũng sẽ không tha cho ta.
Thánh hiền trong sách nói, con người có thể không có năng lực, nhưng không thể vô tình vô nghĩa, huống hồ ta đều hiểu rõ tình hình của Mặc gia, khi tổ phụ ta còn sống, lại đâu phải chẳng bị người khác nghi ngờ..."