Còn những thứ khác, người Mặc gia không cho hắn ta tham dự, trước mắt hắn ta cũng chỉ có thể làm ít việc trong khả năng.
Mặc Cửu Diệp vỗ nhẹ bả vai của hắn ta: "Mặc gia không có ý nghĩ nghịch hoàng đế, mặc dù trước kia cả nhà bọn ta hàm oan bị lưu đày tới Tây Bắc, cũng chưa từng nảy sinh ý nghĩ gì khác.
Hiện nay cả nhà bọn ta trải qua gian nan mới lại có được đoàn viên, về sau chỉ muốn sống cuộc sống yên ổn.
Nhưng có một số người không muốn Mặc gia ta sống tốt, vì người nhà ta, có lẽ có vài chuyện là bất đắc dĩ."
"Cửu ca, ta đều hiểu những lời ngài nói, mọi việc đều không có đạo lý không hề thay đổi, trước mắt chúng ta cũng có thể đi một bước xem một bước."
"Ừm, bọn ta cũng nghĩ như vậy, mặc cho những thượng vị giả trong triều tranh đấu như thế nào, chỉ cần không liên lụy tới Mặc gia, ta sẽ lựa chọn làm như không thấy."
Hai người đang nói chuyện, Nam Thụy bước nhanh từ phía thôn làng sang đây.
"Cửu công tử, ta tìm ngươi đã lâu, hóa ra ngươi ở nơi này."
Mạnh Hoài Ninh thấy Nam Thụy tới, chào hỏi một tiếng xong lập tức rời đi, để lại không gian cho hai người.
"A Thụy tìm ta có việc?" Mặc Cửu Diệp rất tự nhiên giãn mày ra, biến thành một dáng vẻ ung dung thản nhiên, dường như mấy ngày nay chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nam Thụy bước tới phía trước hắn, lấy một tờ giấy từ trong n.g.ự.c ra đưa cho hắn.
"Đây là tin tức kinh thành mới nhất do người của ta đưa tới."
Mặc Cửu Diệp nhận lấy tờ giấy mở ra, tuy nội dung trên đó không viết chi tiết như Phí Nam Vũ, nhưng lại khác một trời một vực.
Đều là đang nói chuyện hoàng hậu nhận nuôi Tứ hoàng tử. Mặc Cửu Diệp trả tờ giấy lại cho Nam Thụy, cố tình giả bộ không đọc hiểu.
"Hoàng hậu nhận nuôi Tứ hoàng tử, đây đều là chuyện của hoàng gia các ngươi, tại sao phải nói tin tức này cho ta biết?"
Cũng không biết Nam Thụy có nhìn ra được Mặc Cửu Diệp đang nói đố hay không, hắn ta nói:
"Khi Nam Hằng vẫn chưa mất tích, thì ta phát hiện đảng hoàng hậu vẫn luôn chống đối Mặc gia, sau đó Nam Hằng mất tích, hoàng hậu đã không còn vốn liếng tranh đấu, ngừng nghỉ hơn rất nhiều.
Ta tưởng rằng bà ta sẽ rút lui khỏi cuộc tranh đấu, không ngờ bà ta lại nhận nuôi Tứ hoàng tử.
Điều này chứng tỏ bà ta và mẫu tộc của bà ta đều chưa có từ bỏ vị trí kia, văn võ cả triều biết, quan hệ giữa ngươi và Nam Kì rất tốt, hiện giờ Nam Kì đang trong lúc dùng người, bà ta chắc chắn sẽ dốc hết sức ra tay loại bỏ tất cả người có thể giúp được Nam Ki.
"Ta nói tin tức này cho ngươi biết, chính là hy vọng sau khi ngươi hiểu rõ có thể đề phòng từ sớm."
Mặc kệ Nam Thụy nói cho hắn biết những việc này với ý nghĩ gì, Mặc Cửu Diệp đều là cảm kích đối với chuyện này.
Việc này không phải chuyện đùa, nếu không phải Phí Nam Vũ cho Tiểu Bạch mang thư cho hắn, e rằng hắn thật sự cần lấy được tin tức từ chỗ Nam Thụy.
"Đa tạ A Thụy báo cho ta biết, ta sẽ cẩn thận hơn."
Nam Thụy thấy hắn vẫn tỏ dáng vẻ thờ ơ, tưởng hắn cũng không có để việc này ở trong lòng.
Nhưng chuyện hắn nên làm vẫn sẽ đi làm.
"Lần này ta tới tìm ngươi, thông báo tin tức này cho ngươi là một mặt, còn nữa, ta dự định ngày mai quay về kinh thành."
"Về kinh thành?" Mặc Cửu Diệp hơi ngạc nhiên. Từ sau khi Nam Thụy dẫn theo Đức phi đến Tây Bắc, cho dù hắn thăm dò như thế nào, đối phương đều chưa từng có ý định muốn trở về kinh thành, hành vi của ngày hôm nay quả thực khiến người ta khó hiểu.
Nam Thụy nở nụ cười chân thành.