Lưu Công Kỳ Án

Lưu Công Kỳ Án - Chương 26: Am liên hoa, quỷ hám sắc giết người




Lưu đại nhân nói:



- Vương Minh!



- Có! Thuộc hạ xin đợi lệnh!



Đại nhân nói:



- Ghé tai qua đây.



- Dạ.



Vương Minh ứng tiếng, tiến lên, ghé tai sát mồm đại nhân.



Đại nhân hạ giọng, nói:



- Vương Minh. Ngươi tạm thời dẫn ả sư nữ này lui ra. Tới khoảng canh ba hãy đưa ả lên đại điện trong miếu thành hoàng, khóa chân ả vào chân khám thờ, còn ngươi đứng canh bên cạnh.



Nếu có gì sai sót, ta sẽ đánh gãy chân chó của ngươi.



- Dạ.



Vương Minh ứng tiếng, xoay mình trở xuống, lôi ả sư nữ ra khỏi công đường. Chuyện không cần nói nữa.



Lại nói chuyện Lưu đại nhân ngồi trên công đường dặn dò, nói:



- Thả Vương Nhị Lâu ra. Đánh Lý Tam Phiên Tử mười trượng, phạt giam một tháng. Tạm thời cứ giam gã chủ hiệu vàng mã Trương Lập vào ngục.



Rồi bảo nha lại gióng trống bãi đường. Sau một hồi trống vang, đại nhân lại vào trong. Đám thư lại, nha dịch cũng tan đi. Chuyện không còn phải kể nữa. Lại nói chuyện Lưu đại nhân về tới thư phòng, ngồi xuống. Trương Lộc dâng trà lên. Trà nước xong xuôi, lại bày cơm lên. Lưu đại nhân dùng bữa xong, Trương Lộc đuổi hết kẻ khác ra ngoài. Một lúc sau, mặt trời gác núi, đèn được châm lên. Lưu đại nhân nói:



- Trương Lộc!



- Có



Tên người hầu ứng tiếng. Đại nhân nói:



- Truyền gọi thư lại Hòa Anh, thừa sai Trần Đại Dũng, bảo hai người bọn họ cấp tốc lên gặp ta. Bản phủ có việc cần sai khiến.



- Dạ.



Trương Lộc ứng tiếng, xoay mình đi ra. Không lâu sau đã dẫn hai người kia vào. Họ tới thư phòng, làm lễ chào đại nhân xong, đứng cả sang một phía. Đại nhân thấy vậy, nói:



- Khi trống điểm canh một vang lên, hai người hãy tới miếu thành hoàng, ngấm ngầm dời hết tượng trong đại điện đi ra ngoài rồi đợi sau đại điện. Đêm nay bản phủ cần làm thế này, thế này... mới xong chuyện được. Chớ để cho người ngoài biết.



- Dạ!



Hai người nhất tề ứng tiếng, đi ra ngoài, tới miếu thành hoàng lo việc đại nhân đã giao cho.



Tạm gác chuyện đại nhân đang ngồi trong thư phòng lại. Ta lại nói tới chuyện của viên thừa sai Vương Minh dẫn ả sư nữ kia rời khỏi nha môn, tới quán cơm dùng tạm chút cơm. Vương Minh vốn muốn mời Vũ Cô Tử dùng chút cơm nhưng ả ta nhất quyết không chịu ăn. Chẳng thể nào khác, Vương Minh đành ăn một mình. Cơm nước xong xuôi, lại dẫn ả sư nữ của am Liên Hoa tới miếu thành hoàng.



Vương Minh vừa đi vừa nói:



- Vũ sư phụ hãy nghe cho kỹ đây: Theo ta thấy, vụ này rõ ràng có điều uẩn khúc. Vừa không bằng chứng cũng chẳng bằng cớ. Rất có thể, vì lão gù tra tấn cô trận này mà làm ảnh hưởng tới tiền đồ sau này của lão! Khi nãy ta thấy cô bị tra tấn mà đau lòng thay cho cô.




Vũ Cô Tử nghe Vương Minh nói vậy, vừa xấu hổ, vừa sốt ruột bất giác sắc mặt ửng hồng, cúi đầu không nói năng gì, chỉ thở dài sườn sượt, lòng thầm hối hận. Chẳng đặng đừng, đành phải theo viên thừa sai tiến lên, tới thẳng miếu thành hoàng.



Vương Minh bỏ đi, trong lòng đã sẵn chủ ý, nghĩ thầm. Hôm nay đúng là ta gặp được vận son. Ta thấy ả ni cô này dung mạo xinh đẹp, không già cũng không trẻ. Nay lại sai ta đi canh gác ả. Nhất định do lão gù đặc biệt gia ân với ta. Vương Minh vừa đi vừa nghĩ, chợt ngẩng đầu lên, ngôi miếu cổ thờ Thành Hoàng đã hiện ra trước mắt. Trong miếu không sứ tăng cũng không đạo sĩ chỉ ngôi miếu trống không, không có trụ trì, Vương Minh thấy vậy đi vào trong, dẫn theo cả tăng trụ trì của am Liên Hoa. Vầng hồng đã ngả non tây, lúc này trông đỏ rực như máu. Hai người vào trong miếu, ngồi xuống. Tạm gác chuyện của hai người bọn họ lại, ta lại nói tới chuyện của Lưu đại nhân.



Lại nói chuyện Lưu đại nhân, sau khi trống canh đã điểm, ông bèn dẫn theo Trương Lộc lén rời khỏi nha phủ theo lối cửa sau, nhẹ nhàng nhắm hướng miếu thành hoàng thẳng tiến. Chẳng mấy chốc, họ đã tới cổng sau của miếu thành hoàng. Trương Lộc tiến lên gõ cửa. Thư lại Hòa Anh và thừa sai Trần Đại Dũng không dám chậm trễ, biết là đại nhân đã tới, vội vàng ra mở cửa, đón đại nhân vào miếu. Lưu đại nhân vừa thấy họ đã hỏi ngay:



- Mọi việc đã làm xong rồi chứ?



Hai người trả lời, nói:



- Đều đã xong cả.



Lưu đại nhân nghe vậy, nói:



- Nếu vậy, chúng ta cùng lên.



- Dạ.



Hai người ứng tiếng, đi theo sau đại nhân. Không lâu sau, họ đã tới đại điện trong miếu thành hoàng. Lưu đại nhân bảo Trương Lộc trở về nha môn. Tên người hầu ứng tiếng, ra khỏi đại điện.



Lại nói chuyện Lưu đại nhân không dám chậm trễ, lập tức leo lên hương án, ngồi trên vị trí tượng thần, gọi thư lại Hòa Anh đứng bên đông, thừa sai Trần Đại Dũng đứng bên tây. Lưu đại nhân giả trang làm thần thành hoàng, thư lại Hòa Anh giả làm phán quan, thừa sai làm tiếu quỷ. Mọi việc sắp đặt đâu đã vào đấy, chuyện không cần nhắc tới nữa.



Lại nói chuyện của thừa sai Vương Minh và hòa thượng của am Liên Hoa là Vũ Cô Tử. Họ ngồi trước cửa miếu một lúc lâu, ngửa mặt lên nhìn, đã thấy khoảng canh hai. Vương Minh nói:



- Chúng ta cũng nên vào trong nghỉ ngơi thôi.




Nói xong, dẫn nữ tăng đi vào trong miếu. Chỉ trong chớp mắt, họ đã tới đại điện. Hôm ấy lại đúng ngày trăng mờ, trong miếu tối đen như mực. Chẳng còn đường nào khác, Vương Minh đành cùng Vũ Cô Tử vào miếu. Quả nhiên ông ta vẫn khóa cô ta lại, xích vào chân khám thờ như lời đại nhân đã dặn, còn mình ngồi bên cạnh, móc hỏa tập ra đánh lửa, châm một điếu thuốc, vừa hút, vừa nói chuyện:



- Vũ sư phụ, cô có hút thuốc không?



Vũ Cô Tử nói:



- Tiểu ni không biết hút thuốc.



Vương Minh nghe thấy chất giọng nhẹ nhàng của Vũ Cô Tử, trong lòng chợt cảm thấy vui phơi phới, trong người ngứa ngáy, nói:



- Vũ sư phụ, tôi không thể kiềm chế nổi nữa, tôi sắp nổi điên lên đây. Tục ngữ nói đúng lắm: "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng". Có lẽ chúng ta kiếp nước có duyên với nhau, không biết đêm nay có thể vui vầy với nhau được không?



Vũ sư cô nghe Vương Minh nói như vậy, nói:



- Tôi đang bị mắc tội oan, có gì mà vui vẻ?



Vương Minh nói:



- Vũ sư phụ, vụ này theo tôi thấy, sư phụ vốn bị oan. Gặp ngay vị lão gia hồ đồ Lưu gù của chúng tôi. Cứ tưởng ông ta có tài ngờ đâu chuyện không có thực lại một mực ép người ta phải nhận. Thôi thôi, Vũ sư phụ, ta tạm gác chuyện này sang một bên: Hiện tại tôi có một chuyện, nếu cô chịu nghe theo, tôi sẽ bày ra một kế, đảm bảo cô sẽ không phải chịu khổ.



Vương Minh mỉm cười, nói với sư nữ.



- Vũ sư phụ hãy nghe tôi nói: Việc hôm nay, theo tôi nghĩ, việc của cô hôm nay cứ để đấy tôi lo. Vương Minh này được vui tất sẽ thả cho cô đi. Thiết nghĩ, Lưu gù chắc cũng chẳng làm gì được tôi.



Vương Minh vừa nói vừa tiến sát lại, tay quờ quạng định làm chuyện xấu. Trong bóng tối, anh ta đưa tay ra nắm lấy tay áo của Vũ Cô Tử. Lưu đại nhân ngồi trên khám thờ nghe Vương định nói vậy, trong bụng nghĩ thầm:




- Tên đáng ghét này định cưỡng dâm người ta chắc! Ta phải dọa cho hắn một trận, không để hắn xơ múi được gì ở nữ tăng kia.



Đại nhân nghĩ xong, ngồi trên hương án, dậm chân một cái thật mạnh. Vũ Cô Tử giật thót mình, Vương Minh ở bên cạnh cũng sợ xanh cả mắt, run rẩy, nói:



- Tiếng động khi nãy là gì mà gớm thế?



Vũ Cô Tử nghe hỏi chẳng biết trả lời sao. Vương Minh lại nói:



- Kỳ lạ thực. Thực kỳ lạ!



Tuy trong lòng hoảng sợ, nhưng lửa dục vẫn không nguôi, trong lòng y vẫn thấy nóng như lửa đốt. Lá gan của y như to hơn hẳn, liền đưa tay ra, ôm chặt lấy Vũ Cô Tử, nghểnh cổ lên tìm miệng cô ta để hôn, miệng lẩm bẩm gọi cô ta mấy lần liền.



Lưu đại nhân ngồi bên trên, trong lòng vô cùng phiền muộn. "Xoảng" một tiếng, đạp bay bình cắm hoa xuống dưới đất. Vương Minh bật kêu lên một tiếng quái lạ, nói:



- Không ổn. Có phải là thần Thành Hoàng nổi giận vì mình làm bừa trong này không?



Vương Minh còn đang đoán già đoán non, Lưu đại nhân ở trên khám thờ đã cất giọng dặn dò phán quan:



- Mau lôi gã sai nha chốn dương gian kia ra trị cho một trận về tội nói năng càn rỡ trước điện Phật, đòi cưỡng dâm đệ tử của Phật môn. Bản thần đã là thành hoàng của xứ này, sao có thể tha cho loại gian ngoan như hắn? Lôi hắn ra, đánh thực đau. Đánh hai mươi lăm trượng cho ta.



Thư lại và thừa sai không dám chậm trễ, đồng thanh "dạ" một tiếng, kéo cả lên. Hai người giữ chặt lấy Vương Minh khiến anh ta sợ run cầm cập, vội quỳ xuống, khấn.



Vương Minh quỳ xụp xuống, nói:



- Cúi xin thành hoàng lão gia tha cho tiểu nhân. Lần sau tiểu nhân không dám thế nữa. Kể cả việc hút thuốc cũng xin chừa!



Nói xong dập đầu lạy như tế sao. Lưu đại nhân ngồi trên, nói:



- Lôi tên hỗn láo ra ngoài kia!



Chỉ nghe dạ ran, phán quan và tiểu quỷ không ư hử gì, lôi tuột Vương Minh ra ngoài, ấn nằm sấp xuống thềm. Lấy đâu ra gậy bây giờ. Trần Đại Dũng bèn vào trong đại điện, kiếm khúc gỗ chặn cửa to bằng miệng chén uống trà mang ra ngoài, tới trước Vương Minh, đứng lại, hai tay cầm chắc, đưa lên cao, đập xuống thật mạnh. Thư lại Hòa Anh đứng bên cạnh đếm. Đánh đủ hai mươi lăm gậy, Vương Minh đã đái ra quần! Đánh xong thả ra, ấn quỳ xuống trước thềm. Trần Đại Dũng vào trong bẩm lại, Lưu đại nhân nói:



- Ném hắn ra ngoài miếu!



Trần Đại Dũng ứng tiếng, xoay mình đi ra ngoài, viên thư lại Hòa Anh nắm lấy cẳng Vương Minh kéo ra tận cửa miếu, vứt xuống đất rồi họ mới lại vào miếu.



Lại nói chuyện Vương Minh ăn hai mươi lăm gậy chặn cửa lại bị quăng một phát, cú ngã thực không nhẹ. Y nằm bẹp ngoài cổng miếu. Chuyện này tạm thời không nói tới nữa.



Lại nói chuyện thư lại Hòa Anh và thừa sai Trần Đại Dũng ném Vương Minh bên ngoài cửa miếu xong, hai người xoay mình đi vào trong miếu, đứng sừng sững hai bên trong gian đại điện.



Đại nhân ngồi trên khám thờ, nói:



- Sư nữ của am Liên Hoa nghe đây: Hôm nay con nữ quỷ chết oan tố cáo ngươi. Nó nói người ở trong am, do gian dâm không thành nên đã hại mạng nó. Âm hồn của nó không tan bèn tố cáo ngươi với bản thần, ta đang định sai tiểu quỷ đi tróc nã ngươi về, không ngờ ngươi tự chui đầu vào lưới. Trước thềm của bản thần, ngươi hãy thành thật khai báo! Nếu có nửa lời sai quấy, ta sẽ cho ngươi tan xương nát thịt. Tiểu quỷ, phán quan, chuẩn bị cương xoa, vạc dầu.



Hòa Anh và Trần Đại Dũng nhất tề ứng tiếng. Vũ Cô Tử nghe vậy, sợ run cầm cập hồn bất phụ thể.



Ả sư nữ này nghe xong, bất giác giật mình kinh hãi, trong lòng thầm hối hận trước đây mình đã làm sai: Tuyệt đối không nên hại mạng em gái mình? Quan phủ chốn dương gian còn dễ đối phó, chỉ cần cắn chặt hàm răng không chịu khai là xong. Không ngờ, oan hồn của nó không tan, lại xuống chốn u minh tố cáo thành hoàng trực tiếp hỏi cung mình. Nếu mình không chịu khai thực, chắc chắn bị bỏ vào vạc dầu sôi. Thôi thôi. Việc đã đến nước này cũng đành khai nhận cho xong, tránh mất mạng trong vạc dầu sôi thêm đau đớn. Tăng nữ nghĩ xong, vội kêu liền mấy tiếng "Thành hoàng gia", nói:



- Tiểu ni vốn làm việc sai trái quả thực có giết người ở trong am. Em gái của tiểu ni là Tố Thư, cũng sống trong am Liên Hoa. Em rể tôi họ Trương, tên Trường Bảo, tới trấn Giang buôn bán chưa thấy về. Tiểu ni vốn là kẻ xuất gia tu hành trong miếu, một lòng một dạ khổ công tu hành. Có một người mở hiệu hàng mã tên là Trương Lập, nhà ở phía đông miếu Tam Quan trên đường bắc, thấy tiểu ni có chút nhan sắc, hắn bèn bày kế, thường xuyên qua lại bản am thắp hương. Hôm nọ, hắn mời tiểu ni về nhà, đổ rượu vào cháo lừa tiểu ni. Tiểu ni không biết, ăn vào, lập tức say rượu mềm như bún. Tên Trương Lập hiểm độc quyết không tha, cưỡng dâm tiểu ni, thật đáng giận. Đáng thương thay cho tiểu ni, còn đang hôn mê bởi say rượu. Tới khi tỉnh dậy mới rõ. Bẩm thành hoàng, ván nay đã đóng thành thuyền. Tiểu ni chẳng còn cách nào khác nên mới chịu thông dâm với hắn. Hôm ấy, vào khoảng canh một, Trương Lập mò tới am của tiểu ni, thấy em gái tiểu ni xinh đẹp, hắn đòi làm chuyện xấu xa. Em gái tiểu ni không chịu, lại dọa sẽ đi báo quan Trương Lập thấy vậy nổi giận, rút con dao giấu trong tay áo ra, không chút nương tay, đâm vào cổ họng em gái tiểu ni. Em gái tôi chết ngay lập tức. Tiểu ni thấy vậy sợ hết hồn, nói: "Phải làm sao bây giờ?". Trương Lập nghe tiểu ni nói vậy, hắn nói: "Nàng chớ nên kinh hãi. Hãy chôn thi thể này tại vườn sau, vậy là, quỷ không biết thần cũng chẳng hay". Rồi hắn lại cắt đầu ra khỏi thi thể, cầm đi, nói hắn có kẻ thù tên là Triệu Hồng.