Lưỡng Tình Tương Duyệt

Chương 3




Phần 3/3

11

Một nén nhang* sau.

(*đơn vị đo thời gian ngày xưa, thời gian đốt hết một cây nhang khoảng 10-15 phút)

Ta và Tề Chiêu lần lượt bị ném vào phòng chất củi. Cái trán của Tề Chiêu đã sưng tấy đỏ bừng lên.

“Trẫm, trẫm muốn tru di cửu tộc nhà các ngươi!!!”

“Úi chà, ta sợ quá đi à!” Hộ vệ cười ha hả, dùng đao chỉ vào ta. “Hắn nói hắn là Hoàng Thượng, thế còn ngươi là ai?”

Tề Chiêu cướp lời: “Nàng ấy là Nhiếp Chính Vương Phi. Ngươi mà động vào một cọng tóc của nàng thì ngươi chết chắc rồi!!!”

“Úi chà chà, ta lại sợ quá cơ!” Hộ vệ dò xét nhìn ta sau đó lớn tiếng cười nhạo. “Như này mà cũng có thể gả cho Nhiếp Chính Vương thì chẳng phải ta đây cũng có cơ hội ở bên ngài ấy à?”

Dứt lời, tay hộ vệ cao lớn thô kệch ném đao lớn xuống, phô ra dáng người đầy tự hào…

…vặn vẹo thành hình chữ S!

Tề Chiêu kinh ngạc đến không ngậm được miệng.

Ta: “…”

Sự im lặng thay lời muốn nói.

Nhìn ra rồi, gã này chắc chắn là khách quen của Nam Phong Quán* sát vách.

(*kỹ viện nam)

Hộ vệ khoe dáng xong cảm thấy mỹ mãn mà nhặt đao lên nhăm nhe dọa chém: “Chờ lão gia xong việc thì sẽ tự mình xử lý các ngươi!”

Cửa phòng chất củi sập lại.

Tề Chiêu hung tợn lảm nhảm: “Thái Phó, lão cứ chờ đấy! Trẫm đã muốn tru di cửu tộc nhà lão lâu rồi!!!”

Ta đình công nằm sõng soài trên đống cỏ khô. Hôm nay đáng lẽ ta không nên mang Tề Chiêu ra ngoài, chơi quá trớn rồi.

Quý Bùi Khanh vào triều không thấy Tề Chiêu, về phủ lại không thấy ta.

Tận hai con người cao quý biến mất, Quý Bùi Khanh mà có phái ngự lâm quân lật hết đất kinh thành lên tìm thì ta cũng không ngạc nhiên đâu.

Mấu chốt là, sau khi tìm được thì thế nào?

Ta xúi bậy Hoàng Đế chưa thành niên đi dạo thanh lâu lại còn để ngài ấy bị thương, chắc là sẽ bị tru di cửu tộc nhỉ…

Ánh sáng ngoài cửa sổ tắt dần, ta dựa trên đống cỏ khô mơ màng sắp ngủ.

Tề Chiêu loay hoay cả một buổi trưa cũng không giãy được khỏi dây thừng, cuối cùng nhụt chí nhích đến bên cạnh ta: “Tri Tri tỷ, nếu chuyện này bị cữu cữu phát hiện thì tỷ có thể giúp trẫm giấu giếm một chút không?”

“Chúng ta lấy cớ gì?”

“Thì cứ nói…” Tề Chiêu ngẫm nghĩ “Cứ nói có người trộm hầu bao của trẫm, nên trẫm đuổi theo tới đây.”

Ta: “…”

Bịa có tâm tí đi, Quý Bùi Khanh liệu tin nổi không…

Hy vọng trong lòng ta đã lụi tàn đến nơi rồi, sao cái lão Thái Phó này còn lề mề chưa tới vậy!!!

Ngoài cửa bỗng có tiếng xôn xao.

Cửa bị đẩy ra, đèn đuốc chói mắt hắt vào.

Quý Bùi Khanh đi đến, hông hắn đeo bội kiếm, sắc mặt đen như than. Thái Phó ăn mặc xộc xệch, hai chân nhũn ra theo sau.

Vừa vào trong lão ta đã run run rẩy rẩy quỳ xuống: “Hoàng Thượng thứ tội, Hoàng Thượng thứ tội, lão thần…”

Tề Chiêu hân hoan nhìn ta: “Tri Tri tỷ, cữu cữu tới cứu chúng ta nè!!!”

Ta nhắm chặt hai mắt, ngả đầu giả chết.

Đừng gọi nữa, ta an nghỉ rồi.

Tề Chiêu khó hiểu, cất tiếng: “Tri Tri tỷ?”

Ngay sau đó, một tấm áo choàng còn vương nhiệt độ ấm áp của cơ thể phủ lên người ta, ta bị bế bổng lên rất nhẹ nhàng.

Mắt bị áo choàng che, ta chẳng nhìn thấy gì, chỉ cảm giác được bản thân bị bế ra ngoài.

“Ấy? Cữu cữu? Người còn chưa cởi trói cho ta mà? Cữu cữu!!!”

Thái Phó vội vàng lết đến: “Hoàng Thượng, để lão thần cởi trói cho ngài…”

12

Quý Bùi Khanh mang khuôn mặt đen sì đưa ta về phủ Nhiếp Chính Vương. Áp suất không khí tản ra từ người hắn còn thấp hơn cả hôm bữa khi ta nói xấu sau lưng rồi bị hắn bắt quả tang.

Tuy có Tề Chiêu chịu đòn thay nhưng dây thừng thô ráp trói tận mấy canh giờ cũng đủ để cọ đỏ hết hai cổ tay ta.

Quý Bùi Khanh chẳng nói chẳng rằng lấy thuốc mỡ bôi lên cho ta.

Ta nuốt nước bọt, bẽn lẽn: “Ừm… Vương Gia, ngài không cần vào cung xem thế nào à? Hoàng Thượng bị thương rồi, hay là gọi thái y đi…”

“Không cần.” Quý Bùi Khanh cuối cùng cũng mở miệng, giọng thờ ơ nói. “Nó da dày thịt béo, không chết được.”

Ta: “…”

Lời này quả là đại nghịch bất đạo đó Vương Gia của ta ơi!

Liếm môi một cái, ta lay tay áo của Quý Bùi Khanh: “Chi bằng… chàng bỏ ta đi…”

“Cái gì?”

Quý Bùi Khanh ngước mắt nhìn ta.

Ta chột dạ âm thầm lùi về phía sau: “Ta xúi bậy Hoàng Thượng đi dạo chốn thanh lâu còn để ngài ấy bị thương. Kiểu gì sáng mai tấu sớ phê phán chàng cũng chất đầy cả phủ…”

Bôi xong thuốc mỡ, Quý Bùi Khanh đứng dậy đi châm trà.

Ta tiếp tục rón rén hỏi: “Cha ta ở Tân Thành, có thể niệm tình đừng liên lụy đến ông ấy được không?”

Thấy Quý Bùi Khanh không nói lời nào, ta bắt đầu cảm nhận được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Ta nhanh nhảu đến châm trà cho hắn: “Ta sẽ bị tống vào ngục giam à? Phải ngồi trong đó mấy năm vậy? Trong thời gian ta ở tù chàng có thể đến thăm nhân tiện mang ít đồ ăn ngon cho ta được không?”

Quý Bùi Khanh: “…”

Ta ấm ức nói tiếp: “Không muốn đi thăm ta à? Chàng niệm tình chúng ta cùng chung chăn gối ba năm nay đi mà…”

“Bổn vương nói muốn bỏ nàng bao giờ? Nói muốn tống nàng vào ngục giam khi nào?”

Ta đơ ra: “Vì ta làm Hoàng Thượng bị thương đó, vì đám đại thần do lão Thái Phó cầm đầu sẽ không bỏ qua cho phủ nhà mình đó.”

“Hoàng Thượng bị thương vì nàng hồi nào?” Quý Bùi Khanh khẽ nhướng mày. “Rõ ràng là trong lúc Hoàng Thượng và phu nhân ra ngoài du ngoạn thì bắt gặp kẻ nổi loạn gây rối hoàng cung ba năm trước nên bám theo vào Bảo Hương Các.”

“Hai người đang chuẩn bị liên hệ với bổn vương thì bị thuộc hạ của Thái Phó chặn lại bắt trói.”

“Bổn vương còn đang hoài nghi liệu Thái Phó có cấu kết với kẻ nổi loạn không đây, chuyện này phải tra xét sát sao.”

Ta chớp chớp mắt, hay nha!

Quý Bùi Khanh quả nhiên âm mưu y như ta vậy!

Thấy sắc mặt hắn hơi hơi dịu lại, ta lập tức nịnh nọt níu lấy hắn, bán đứng Hoàng Đế không hề do dự: “Tất cả là tại Hoàng Thượng muốn gạt chàng lén lút xây dựng sản nghiệp của riêng mình nên tới tìm ta hợp tác.”

“Bổn vương biết.”

Ta ngẩn người: “Thế mấy cửa hàng của ta…”

“Bổn vương biết.”

Ta hậm hực mở miệng: “Tiền ta kiếm được đều gửi về Tân Thành, có phải chàng cũng biết đúng không…”

“Ừm, bổn vương biết.”

Gõ trán một cái, ta biết ngay mà, không có cái gì có thể qua mắt Quý Bùi Khanh được!!!

Còn chờ gì nữa? Mau mau nhận lỗi đi thôi!!!

Ta lập tức đi châm trà đưa sang mời: “Ta sai rồi, lần sau chắc chắn sẽ không xúi Hoàng Thượng làm bậy nữa!”

Quý Bùi Khanh bất đắc dĩ đặt chén trà lên mặt bàn gỗ đàn hương: “Cái sai của nàng không phải nằm ở chỗ ấy.”

“Thế là gì?”

Môi hắn xáp lại gần, đầu ngón tay vuốt ve cổ tay của ta.

“Sai ở chỗ ngàn lần, vạn lần, không được để chính mình bị thương.”

13

Ngày hôm sau.

Ta không xuống nổi giường.

Ngủ trương thây đến tận trưa, rốt cuộc ta cũng nhận được tin nô tài trong cung tới phủ truyền lời.

Tề Chiêu nói, hôm nay lúc lên triều, Thái Phó sợ tới suýt tè dầm, điên cuồng dập đầu tạ tội rồi đóng cửa Bảo Hương Các.

Có tấm gương tày liếp của Thái Phó, các đại thần mở thanh lâu khác cũng bắt đầu hoảng, nô nức đóng cửa vì sợ nhỡ không cẩn thận một cái là rước lấy họa bay đầu.

Sau đó ta thuận theo tự nhiên mà thu mua với giá thấp.

Mặt khác, ta còn tiện thể có lòng tốt đến phủ Thái Phó một chuyến gặp phu nhân bên ấy để nhắc nhở bà một chút.

“Ha. Cái ngữ lão ấy mà cũng dám bỏ ta á?” Phu nhân Thái Phó cười nhạt một tiếng, châm cho ta một chén trà hoa. “Hơn phân nửa sản nghiệp của phủ Thái Phó đều nằm trong tay ta, nếu lão ấy định hít gió Tây Bắc mà sống thì có thể thử xem.”

“Cứ việc nuôi thị thiếp bên ngoài, đừng múa đến trước mặt ta là được. Có đứa bé nào thì mang về phủ ta cho một miếng cơm ăn, dù sao cũng chỉ là con thứ, không uy hiếp gì được ta.”

“Nữ nhân ấy à, vẫn nên tự có tiền có năng lực mới tốt.”

Nhìn dáng vẻ bình thản như gió thoảng mây trôi của bà ấy, ta bội phục mà giơ ngón tay cái.

Trâu bò!

Phu nhân Thái Phó khẽ cười một tiếng với ta: “Chính ra ta rất vừa ý Vương Phi. Thế này đi, ta biếu không ngài cửa hàng hương liệu mà cha giao cho ta!”

Toàn bộ chốn hoa tường liễu ngõ trên phố An Nguyệt đập đi xây lại hết cả.

Không bao lâu sau, Kinh Đông Các siêu cấp hoành tráng đột ngột mọc lên từ dưới đất.

Tề Chiêu nói, mảnh đất này ở phía đông kinh thành nên gọi tắt là Kinh Đông.

Ừ, cũng có lý.

14

Ngày khai trương, người người nô nức như trẩy hội.

Ta mới giật tấm lụa đỏ phủ trên biển hiệu xuống thì nhận được ngay thư từ Tấn Thành do Quý Bùi Khanh mang đến.

Sau khi thẳng thắn nói ra hết bí mật với hắn, ta liên lạc với Tấn Thành một cách quang minh chính đại rồi.

Thư của cha viết…

[Bệ hạ anh minh ban chính sách ủy quyền kinh doanh, Tân Thành ở Tây Bắc giáp ranh với rất nhiều quốc gia nhỏ.

Nay có bao nhiêu cửa hàng rải khắp đất nước, trải rộng cả Tây Bắc, nhưng vẫn còn nhiều việc chờ chúng ta hoàn thành.

Ba năm nay, Tân Thành đã thay đổi toàn diện, cung cấp trường học miễn phí, dân chúng ấm no vô lo.

Bách tính Tân Thành ghi nhớ ân đức của Nhiếp Chính Vương Phi, lấy tên trường học là “Tri Đường”.

Thư này gửi kèm thông tin chi tiết các khoản chi…】

Sau lưng ta chạm phải một lồng ngực ấm áp, Quý Bùi Khanh nỉ non cảm thán bên tai: “Mạnh Huyện Ủy vẫn luôn làm việc cẩn thận như thế, là vị quan phụ mẫu hiếm có.”

Ta cười khẽ: “Cha ta đã không còn là Huyện Ủy nữa rồi.”

Lúc ta gả cho Quý Bùi Khanh thì cha ta cũng thôi chức, nhưng mà cha ta lương thiện nên các vị quan tiếp quản chức vụ sau này đều thích tìm ông ấy để bàn luận chính sự.

Tay Quý Bùi Khanh phủ lên tay ta: “Để nàng và nhạc phụ chịu ấm ức rồi.”

Ta cười cười: “Nào có ấm ức gì.”

Thấy tâm trạng của hắn vẫn hơi chùng xuống, ta vẫy vẫy tờ khai chi tiết các khoản chi trong tay:

“Nếu không gả cho chàng thì ta cũng không có cơ hội kiếm được nhiều tiền như vậy nha! Cha ta cũng không có cơ hội làm được nhiều chuyện như vậy vì bá tánh của Tân Thành. Nói không chừng Tân Thành bây giờ vẫn là một thị trấn nhỏ đổ nát nghèo đói ấy chứ~”

Quý Bùi Khanh khẽ cười một tiếng: “Chỉ giỏi ngọt mồm ngọt miệng thôi.”

Áp sát vào hắn, ta khẽ khàng hỏi: “Trong ba năm ta buôn bán, chàng có âm thầm giúp ta không?”

Quý Bùi Khanh ho khan, nhìn sang chỗ khác.

Ta cười chọc chọc ngực hắn: “Chàng chỉ giỏi ngoài lạnh trong nóng thôi.”

15

Lại thêm hai năm nữa trôi qua.

Kinh Đông Các đã phát triển rất lớn, có chi cục ở khắp Đại Kỳ.

Cách vài bữa ta lại vào cung một lần đưa sổ sách cho Tề Chiêu xem qua.

Tề Chiêu kế vị mới 5 năm ngắn ngủi đã lột xác từ một thằng nhóc mít ướt thành bậc Đế Vương trẻ tuổi có cả ân lẫn uy.

Nhưng mà Thiên Tử vẫn rất là chấp niệm với điều kiện hợp tác thành công ngày xưa bàn với ta.

“Tri Tri tỷ, tỷ thật sự không muốn hòa li với cữu cữu sao?”

“Tỷ muốn cái gì trẫm cũng đáp ứng mà!”

“Trẫm cảm thấy, Tri Tri tỷ tốt nhất thiên hạ!”

Cuối cùng ta bị làm phiền đến không chịu nổi, hết cách đành đưa ra một điều kiện cho Tề Chiêu:

“Tìm chút chuyện cho Tề Oanh Oanh làm đi.”

Để vị ‘ngoại tôn nữ*’ này khỏi liên tục tới tìm Quý Bùi Khanh.

(*cháu ngoại gái)

Tề Chiêu cũng rất được việc, sắp xếp ngay Tề Oanh Oanh đi xử lý các công việc ở Kinh Đông Các.

Vì thế, bây giờ vị Trưởng Công Chúa thường nhàn rỗi hay kiếm cớ bới móc ta này ngày ngày phải gẩy bàn tính đến vò đầu bứt tai rụng hết cả tóc.

Điều đáng nói là, hiện tại lòng yêu sự nghiệp của nàng ta hình như đã lu mờ lòng yêu Quý Bùi Khanh luôn rồi.

Ta đi tản bộ cùng Quý Bùi Khanh ở Ngự Hoa Viên bắt gặp Tề Oanh Oanh đi đến từ phía đối diện. Nàng ta vừa đi đường vừa tính sổ sách, nhìn thấy chúng ta thì sáng cả hai mắt:

“Nhiếp Chính Vương, vừa hay gặp ở đây, ngài xem giúp ta chỗ này với. Ta không hiểu… rõ ràng kiếm nhiều tiền như vậy, sao lại thu không đủ bù chi được?”

Quý Bùi Khanh lễ phép lui về phía sau: “Cữu mẫu của ngươi nhiều kinh nghiệm hơn ta.”

Tề Oanh Oanh nhìn ta, nhíu mày theo bản năng.

Ta cười rất hào phóng, không so đo với người có vai vế thấp hơn mình:

“Gọi một tiếng cữu mẫu đi thì ta sẽ dạy ngươi.”

Giằng co một lát, Tề Oanh Oanh rốt cuộc không cam lòng lên tiếng:

“Cữu mẫu.”

Ta nhận lấy sổ sách nhìn lướt qua một lượt, chỉ ra chỗ sai: “Bên này thiếu số không nè.”

“Ấy phải rồi!”

Tề Oanh Oanh bừng tỉnh cầm sổ sách chạy mất.

Ta nhìn theo bóng lưng Tề Oanh Oanh, phì cười.

Bàn tay bỗng bị nắm lấy, Quý Bùi Khanh nói: “Bổn vương định từ chức rồi cùng nàng về Tân Thành du ngoạn.”

Ta khó hiểu: “Sao đột nhiên lại muốn từ chức?”

“Tề Chiêu đã có thể khống chế đại cục được rồi, bổn vương không còn cần giúp nó nữa.” Quý Bùi Khanh trầm tư một lát, nghiến răng nghiến lợi nói thêm. “Quan trọng là thằng nhãi đó nói muốn đi ngược luân thường đạo lý để cưới nàng, hình như nó thật sự định làm thế!!!”

Ngoại truyện

Khi vẫn còn là một thiếu niên đóng quân ở Tân Thành vùng biên cương, Quý Bùi Khanh rất hay gặp phải cô nhóc nhà quan Huyện Ủy.

Mạnh Tri còn nhỏ nhưng rất giỏi quấn lấy người khác để dỗ người ta mua đồ mình bán.

“Công tử mua một cái đi mà, công tử mua một cái đi mà, công tử mua một cái đi mà…”

Quý Bùi Khanh bị quấn đến không thoát ra được, bất đắc dĩ đành bỏ tiền mua con thỏ đan bằng cỏ mà bản thân không cần.

“Vì sao cứ bắt ta mua? Lại còn đòi mười hào, đắt thế!”

Mạnh Tri rất thật thà đáp: “Chủ yếu là vì trông ngài có vẻ rủng rỉnh.”

Quý Bùi Khanh: “…”

Thôi được, chính mình xứng đáng bị cắt cổ.

Sau đó Quý Bùi Khanh thấy Mạnh Tri cầm ngay mười hào đi mua một túi bánh báo lớn chia cho những đứa trẻ nhà nghèo khác, vừa chia vừa lảm nhảm:

“Vương thúc Lý thúc nhà kế bên đều chuyển khỏi Tân Thành hết rồi. Sau này các ngươi có thể đừng đi được không?”

“Đi hết thì Tân Thành sẽ trở thành thị trấn hoang đấy.”

“Tuy giờ Tân Thành nghèo thật, nhưng sẽ có ngày phát triển tốt hơn mà, chắc chắn luôn!”

Từ đó về sau, mỗi ngày Quý Bùi Khanh đều sẽ mua một con thỏ đan bằng cỏ từ chỗ Mạnh Tri.

Rồi hắn về kinh, bình ổn được cuộc nổi loạn trong cung xong, Thái Phó lại bắt hắn chọn một cô nương ở Tân Thành để cưới.

Nháy mắt, hắn nghĩ ngay tới Mạnh Tri.

Trong đêm tân hôn, ánh nến lay động.

Quý Bùi Khanh nắm tay Mạnh Tri nói ra lời thề: “Sinh thời cùng chăn, chết cũng cùng huyệt.”

Mạnh Tri say không nghe rõ, yếu ớt hỏi lại: “Sao lại phải chết cơ?”

Quý Bùi Khanh cười, khe khẽ nỉ non:

“Chỉ nguyện làm một đôi uyên ương trọn đời trọn kiếp.”