Lương Thượng Yến - Đồng An An

Chương 8




Khương Thì ngẩn người: "Chẳng trách mỗi lần gặp ngươi, ngươi đều mặc đồ trắng, mặt mày nhợt nhạt, ta còn tưởng ngươi cố tình giả vờ để gây chú ý, ta thật sự sai rồi."

"A..." Ta vội vàng ngăn hắn lại, "Đêm giao thừa không thể nói bậy bạ, phi phi phi..."

"Ha, không ngờ ngươi đọc sách thánh hiền như vậy, mà lại tin chuyện ma quỷ."

"Vốn dĩ ta không tin, nhưng mà bây giờ ta lại hi vọng trên đời này thật sự có ma quỷ, nếu như thật sự có, vậy thì ta có thể..."

"Có thể làm gì?"

Ta biết mình lỡ lời, bèn xoay người bẻ một nhành hoa rực rỡ nhất, cúi đầu ngửi: "Không có gì."

Khương Thì cũng là người tinh ý, thấy ta cố tình lảng tránh, liền không hỏi thêm nữa.

"Hôm nay nghe Nam Nhi nói, mỗi đêm ngươi đều khó ngủ, ta quen biết mấy vị thần y trong kinh thành, hay là ta mời bọn họ đến kê đơn thuốc cho ngươi nhé?"

"Đa tạ nhị công tử, nhưng mà vô dụng thôi."

"Sao lại vô dụng?"

"Chữa được bệnh ngoài da, nhưng không chữa được bệnh trong lòng."

Khương Thì cười lớn: "Ý ngươi là tâm ma? Vừa hay, tại hạ lại có khả năng trừ ma."

Nói xong, hắn đột nhiên đứng thẳng người, hất áo choàng ra, hai chân dang rộng, hai tay giơ cao, cả người nhảy nhót, miệng lẩm bẩm gì đó, sau đó nhảy cho ta xem một điệu nhảy trừ tà sôi động.

"Cửu loại quỷ quái, hồn xiêu phách lạc, ngàn vạn thần linh, soi sáng cõi âm, mau mau hiện linh..."

Ta: "..."

Đường đường là nhị công tử nhà họ Khương, quan ngũ phẩm quản lý năm trăm Ngự lâm vệ trong hoàng cung!

Tinh thần có chút không ổn định rồi!

Sau khi vào xuân, sức khỏe của Thánh thượng khi tốt khi xấu, Khương Thì cũng ít khi trở về Khương phủ hơn.

Ngẫu nhiên nghe Đại công tử Khương Thần nói, Thánh thượng có ý định đợi sau khi Cửu vương gia hồi kinh sẽ lập hắn làm Thái tử.

Nhưng không ngờ, Cửu vương gia còn chưa kịp hồi kinh, kinh thành đã xảy ra binh biến.

Tam vương gia bị đày đến Tây Châu, những năm qua vẫn luôn âm thầm chiêu binh mãi mã, lần này lại cấu kết với tên đạo sĩ trong cung, dẫn theo ba nghìn binh mã, thừa dịp đêm tối xông vào kinh thành.

Nổi loạn rồi.

Đêm hôm đó, lửa cháy ngút trời, Khương lão gia hạ lệnh dập tắt toàn bộ đèn đuốc trong phủ, tất cả nam đinh trong phủ đều cầm gậy gộc, chổi quét, bày thế trận chờ quân địch, tất cả nữ quyến đều đóng cửa phòng, không được phép ra ngoài.

Nhưng mà tên gia đinh được phái đi dò la tin tức lại báo cáo, một toán quân phản loạn đã bắt cóc người nhà của mấy vị quan viên, hiện giờ đang tiến về phía Khương phủ.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, trốn cũng không kịp, trong lúc nhất thời, mọi người trong Khương phủ đều luống cuống tay chân.

Khương phu nhân và Khương Nam thậm chí đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng c h ế t.

Trong lúc nguy cấp, ta chen lên trước mặt Khương lão gia.

"Lão gia, dưới bể sen trong vườn có mật thất, mật thất có thể chứa được trăm người, hơn nữa lối vào vô cùng bí mật, người ngoài không thể nào biết được. Tình hình cấp bách, xin lão gia hãy hạ lệnh, tất cả mọi người lập tức xuống mật thất lánh nạn."

Khương lão gia vội vàng quay sang hỏi quản gia: "Mật thất có an toàn không?"

Quản gia ngơ ngác: "Trong vườn không hề có mật thất."

"Có!"

"Thật sự là không có..."

"Có! Mật thất đó là do vị Lang trung tiền nhiệm của Công bộ cho xây dựng, tuyệt đối an toàn!"

Khương lão gia thấy ta trả lời chắc chắn như vậy, trong lòng tin tưởng tám chín phần: "Còn chờ gì nữa, mau dẫn đường!"

Khương phủ có hơn bốn mươi người, vội vàng chen chúc, nối đuôi nhau chạy về phía khu vườn.