Lương Thiếp - Mễ Hoa

Chương 17




Sau một hồi, trời đã tối, mặt nàng tái nhợt, nhưng vẫn cố tỏ vẻ dữ dằn.

Nhưng ta thấy nàng rất sợ, tay nắm chặt, ta cũng thấy lo cho nàng.

Nhưng nàng thật sự kiên cường, đi một mình về nhà.

Sau này ta nhận ra có lẽ sự hiện diện của chúng ta đã kích thích nàng, nàng chạy rất nhanh, không thấy mệt, dốc hết sức.

Ta có chút cảm giác chưa thỏa, lòng ngứa ngáy.

Khi Tần Miểu sắp gả vào nhà họ Thẩm, ta đến phủ Thái úy.

Vì lễ nghi, Tần Miểu không dám ra gặp ta, nhưng lại gặp muội muôij cùng cha khác mẹ của nàng khi ta sắp rời đi, nàng đưa cho ta một chén trà.

Nàng lo lắng đến kỳ quái, ta nghĩ trà có vấn đề, nhưng vẫn uống.

Sau đó, đầu óc ta choáng váng, mơ màng bị nàng kéo vào phòng.

Khi tỉnh lại, ta nằm trong phòng nàng, quần áo xộc xệch, Tần Tĩnh thì không mảnh vải, ta rất rõ ràng ta không làm gì cả, nhưng mặt không biến sắc, nắm tay nàng.

"Đừng sợ, có ta đây."

Sau đó, Tần Tĩnh cùng  trưởng tỷ vào phủ Trường Ninh Hầu.

Đêm tân hôn, ta ở phòng của Tần Tĩnh, Tần Miểu liền đập phá đồ đạc.

Bình thường ta đối xử tốt với Tần Tĩnh, nói chuyện nhiều một chút, Tần Miểu không chịu nổi, sau cùng phát điên, ép nàng uống thuốc độc.

Tần Tĩnh chết, ta bóp cổ Tần Miểu, nàng sợ đến mức tiểu ra quần.

Sau đó hậu viện của ta yên tĩnh.

Ta dồn hết tâm trí vào việc lập thế cho Tam Hoàng tử, lập kế hoạch, dùng ba năm để ngang bằng Ngũ Hoàng tử.

Ngũ Hoàng tử gấp rút tìm kiếm sự ủng hộ của gia tộc Cao thị Nam Dương, để chứng tỏ sự chân thành, hắn đã đẩy nhà họ Hà vào cảnh khốn khổ.

Ồ không, nhà họ Hà vốn dĩ cũng không sạch sẽ, tội tham ô nhận hối lộ có thật, Ngũ Hoàng tử muốn xử lý họ, ta đương nhiên không có ý kiến.

Dù bị lột da, phanh thây, c.h.ế.t thế nào cũng là chết, thà c.h.ế.t có giá trị hơn.

Ngũ Hoàng tử qua cầu rút ván, nhà họ Hà càng thảm hại, ta càng vui mừng.

Năm Thành Trinh 34, ta 23 tuổi, cũng từng ngủ với vài nữ nhân, nhưng không có con.

Mẹ ta lo lắng, bà biết ta không thích Tần thị, cũng không thích người thiếp thông phòng mà Tần thị chọn cho ta, nên nhờ cháu trai, tức là biểu đệ của ta, muốn nạp cho ta một thiếp.

Ta nghĩ đến và nói với Lý An: "Nhà họ Hà đang bán người, ngươi đi xem đi, mua về cho ta cô con gái thứ mười một của họ."

Cô bé đó, bây giờ chắc đã mười bảy tuổi, không biết có còn thú vị như trước không.

Đêm đó, Lý An đã đưa nàng tới.

Khi ta vào gian ấm, nàng đã nằm trên giường đợi ta rồi.

Thực sự đã trưởng thành thành thiếu nữ, không trang điểm, mắt mày thanh khiết, làn da trắng trẻo, ừm, rất hợp khẩu vị của ta.

Nàng đã trưởng thành, trong tình huống này cũng không hoảng hốt, ánh mắt bình thản.

Nhưng ta đột nhiên nhớ lại dáng vẻ lo lắng của nàng trước đây, ta không khách sáo, trực tiếp cởi áo lên giường.

Khi đó, nàng nhắm mắt, lông mi rung nhẹ, tay nắm chặt trước ngực, ta nghịch ngợm khống chế tay nàng, trong ánh đèn êm dịu, nàng kêu lên một tiếng, mở mắt nhìn ta, rồi nhanh chóng nhắm lại.

Nàng rất sợ, cái gọi là bình tĩnh đều là giả dối.

Nàng cũng rất mâu thuẫn, lông mi rung nhẹ, lại khẽ gọi ta một tiếng "Gia".

Rõ ràng là nàng muốn lấy lòng ta, nhưng ta không thích nàng như vậy, ta bịt miệng nàng lại.

Ta có phần thích nàng, những năm này quá mệt mỏi, hoàng đế đã sắp đến giới hạn, làm quyền thần thật khó khăn, Tam Hoàng tử tuy có chí khí, nhưng lòng dạ quá mềm yếu, đó là một khuyết điểm.

Thập Nhất Nương khiến ta thư giãn, khiến ta vui vẻ, dưới sự dung túng của ta, nàng càng ngày càng táo bạo, ta lần đầu tiên hiểu thế nào là tình yêu đến chết.

Ta tất nhiên biết tại sao nàng lại nghe lời như vậy.

Nhưng ta không bận tâm, dù là vì đệ đệ nàng hay vì chính nàng, nói chung nàng đang lấy lòng ta, nàng có thể khiến ta vui vẻ, không cần bận tâm đến những điều khác.

Nhưng ta dần nhận ra trong lòng nàng không có ta, nàng không hề để tâm khi người hầu bên cạnh nàng ngang nhiên quyến rũ ta.

Ta đã cho nàng nhiều cơ hội, nàng đều không để ý, cuối cùng khi người hầu táo tợn thử thăm dò bên ngoài màn, nàng lại nói: "Gia, để truyền giống, thêm người luôn có thêm cơ hội."

Nàng không hiểu, con của Thẩm Gia Nguyên ta không phải ai cũng có thể sinh được, nàng cũng không quan tâm, nàng chỉ chấp nhận số phận để tồn tại bên cạnh ta.

Ta không vui.

Sau đó, người hầu đó được gọi đến hầu hạ, kiểu người không có quy củ này, nếu là bình thường, đã sớm bị đuổi đi.

Ta bắt nàng ta quỳ bên giường, coi như trừng phạt.

Bên phía Thập Nhất Nương, ta cũng sắp xếp một người hầu xấu xí nhất trong phủ đi hầu hạ nàng.

Ta biết Tần thị đàn áp nàng, nhưng hiện tại ta không nên đắc tội với Thái hậu.

May mà Tần thị không làm quá đáng, trà nước, đứng quy củ, để nàng chịu khổ trước đã.

Nửa tháng đó, Tần thị không phạt nàng, nàng hẳn rất thoải mái, nhưng ta có chút nhớ nàng, không kìm được gọi nàng tới.

Ta hiểu trong lòng mình đã có nàng.

Nàng nói rất nhớ ta, còn nói biết mình sai rồi.