Lương Sử: Mạnh Giác

Chương 10




17.

Tổ mẫu đã để lại cho ta một thanh đao trước khi lâm chung.

Đó là một thanh đao tốt chém sắt thành bùn, được bọc trong một tấm lụa có một hàng chữ đỏ như má u.

“Nếu A Ngọc tạo phản, giết không tha!”

Tổ mẫu đã sớm đoán được tương lai của Mạnh Ngọc. Một cô nương như vậy có thể mang đến tai họa diệt vong cho gia tộc. Tổ mẫu trước khi lâm chung cũng không nhắc nhở bằng lời, mà đem những lời này viết lên tơ lụa bọc lại thanh đao này, chứng tỏ là tổ mẫu đối với Mạnh Ngọc vẫn còn sót lại chút thương hại cùng nhân từ!

Nhưng khi đó trong lòng ta tràn đầy chí hướng cao ngạo, tự cho mình là hiền tài vô song nhất thế gian, chưa bao giờ đem muội muội phản nghịch này để vào mắt.

Nàng là muội muội ruột của ta, chẳng lẽ còn có thể vượt qua ta?

Nếu quả thật có tổn hại đến gia tộc, ta liền nhốt nàng ở trong nhà, nuôi nàng cả đời.

Khi đó ta yêu thương nàng như vậy, nhưng làm sao lại đi đến bước đường này?

Mạnh Ngọc sắc mặt tái nhợt, thậm chí lui về phía sau một bước.

Tần quốc công chúa diệt Nhu Nhiên rửa nhục lập công, Tần quốc công chúa chính là Kỳ Lân nhi trong miệng bệ hạ, một nữ tướng quân người khác nghe danh đều kinh thế hãi tục, như thế nào bây giờ lại đang sợ hãi?

Muội ấy lập tức tin lời ta nói.

Ta đi về phía trước, nàng lui về phía sau vài bước, một chân giẫm lên không rơi vào trong nước suối, chờ nàng giãy dụa bò dậy, cả người ướt đẫm, tái nhợt như thủy quái.

Ta chưa bao giờ thấy nàng chật vật như vậy.

Ta đến gần vài bước, nhẹ nhàng gạt mái tóc ướt dán trên má nàng ra, dùng ngữ khí ôn nhu gần như tàn nhẫn hỏi nàng: "A Ngọc, sao ngươi không hoài nghi lời ta nói?"

Ta trả lời: "Bởi vì ngươi biết đó là sự thật."

"Tổ mẫu rửa sạch oan khuất cho ngươi nhưng nàng không yêu ngươi, cho rằng ngươi sẽ mang đến tai họa cho gia tộc; A nương may áo làm giày cho ngươi, nhưng nàng không yêu ngươi, lòng nàng chỉ có hài tử của di mẫu; Phan nhi được ngươi che chở ngàn dặm, nhưng hắn không yêu ngươi, nếu không sao có thể nhu nhược như thế; đệ muội tôn kính với ngươi, nhưng bọn họ không yêu ngươi, bọn họ nói ngươi là ma đầu, sợ hãi ngươi sẽ tổn thương tính mạng bọn họ."

“Ngay cả phụ thân, người thương ngươi cưng chiều ngươi như vậy, đối mặt với thế gia cũng lựa chọn từ bỏ ngươi.”

"Ngươi là hài tử không được mong đợi, A Ngọc, trên đời không ai yêu ngươi, bọn họ chỉ biết sợ ngươi, lợi dụng ngươi, đem một tia giá trị cuối cùng của ngươi ép khô, liền đem ngươi vứt bỏ giống như một tảng đá ven đường, còn có thể vì vậy mà chê ngươi cấn làm đau chân bọn họ."

Sắc mặt Mạnh Ngọc trắng bệch, dở khóc dở cười.

Trên thế gian này không ai yêu nàng!

Nàng ấy biết rõ hơn ta.

Nàng giả câm giả điếc tự lừa gạt chính mình, phô trương thanh thế mà cướp đoạt mọi thứ, thời thời khắc khắc đều mang theo bảo đao a phụ cho nàng, nàng khoe khoang phủ công chúa giàu có sung túc, nàng giống như muốn nói với tất cả mọi người: Các ngươi xem, ta được sủng ái biết bao!”

Kính hoa thủy nguyệt, giấc mộng tốt đẹp thành bọt nước hư ảo lộ ra hiện thực đầy tàn nhẫn, cả người nàng ướt đẫm, bộ dáng chật vật tuyệt vọng, người vây xem cười trào phúng nàng, nhìn xem, nàng thật buồn cười, dùng xong liền bị ném như một món đồ chơi còn vọng tưởng muốn leo lên trên!

Ta nhắm mắt lại, dắt ngựa thong dong rời đi, trở lại hành cung mới có người hầu phát hiện ta trong trạng thái chật vật. Một truyền mười mười truyền trăm, bệ hạ rất nhanh liền biết được, ngoài ra biết được chuyện này còn có mấy nhà cao môn.

Bao gồm cả nhà nhạc phụ của ta.

Đêm khuya A Ngọc trở lại, đứng ở phía trước nàng là một đám ăn chơi trác táng suốt ngày hếch mặt lên trời của thế gia tiền triều, nàng đứng ở phía sau sống lưng thẳng tắp.

Không biết bọn họ đã xảy mâu thuẫn gì, nhưng nhất định là họ đã đắc tội với Mạnh Ngọc, bởi vì một người trong đó trên bắp chân cắm một con dao ngắn, má u chảy một đường, nhưng bọn họ chỉ dám run lẩy bẩy không dám khóc ra.

Người bị thương là con cháu cao môn cũng tham gia hội đi săn lần này, bọn họ la hét muốn bệ hạ cho một lời giải thích, ta chung quy không đành lòng, vẫn biện hộ cho A Ngọc như cũ.

Bệ hạ lạnh lùng nhìn ta, sau đó hạ lệnh phạt trượng Mạnh Ngọc.

Đêm đó mưa thu lạnh thấu xương, kế mẫu Tiêu thị cầu tình: "Trời mưa như vậy, A Ngọc cũng mới dưỡng tốt thân thể, bệ hạ, trước tìm thái y đến xem một chút rồi nói sau!"

Bệ hạ sắc mặt nghiêm trọng, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: "Kéo ra, đánh!”

Bên ngoài truyền đến thanh âm nặng nề, mưa càng lúc càng lớn, Tiêu thị hơi có chút đứng ngồi không yên, không còn ung dung khéo léo như trước kia, rốt cục, nàng nhịn không được chạy ra ngoài.

Thế gia nhận được câu trả lời thuyết phục đều cáo lui, ta cũng đứng lên, bệ hạ lại nói: "Thái tử lưu lại!"

Ta đành phải ở lại.

Nhưng hắn không để ý đến ta nữa mà lật xem một quyển tấu chương.

Qua thật lâu, cận vệ Cao Lượng Hành đi vào, nói: "Bệ hạ, công chúa đã bất tỉnh, hoàng hậu cầu ngài truyền thái y, công chúa giống như nhiễm phong hàn.”



Phụ thân sửng sốt, lập tức nói: "Đưa nàng về phủ công chúa, phái thái y đi theo.”

Cao Lượng Hành đang muốn cáo lui, phụ thân lại nói: "Truyền ý chỉ trẫm, Tần quốc công chúa ngang ngược kiêu ngạo, hành sự lỗ mãng. Phạt bổng lộc một năm, ngay hôm nay cấm túc trong phủ, không có ý chỉ của trẫm không được ra ngoài.”

Cao Lượng Hành tuân lệnh cáo lui.

Ta có nên cầu xin cho nàng không?

Lúc này phụ thân lại đột nhiên tức giận, cầm nghiên mực trên án ném mạnh về phía ta.

Ta cố kiềm nén ý định né tránh, cho đến khi nghiên mực kia đập ta lảo đảo một cái, trán nhói lên sau đó là đau nhức, có thứ gì đó theo gò má chảy xuống, cõ lẽ là mực, cũng có thể là máu, mùi vị rất nồng làm cho ta ghê tởm muốn nôn.

Đế vương uy nghiêm đứng ở chỗ cao, lạnh lùng hỏi: "Cấu kết với người ngoài giết hại thân muội, quả nhiên là nhi tử tốt của trẫm.”

Ta dùng tay áo lau mặt lung tung, lần đầu tiên không chút cố kỵ nhìn hắn: "Bệ hạ cần gì phồng má giả làm người mập?"

Thế gia to lớn như vậy còn không thể làm việc kín kẽ một cách chu toàn, Anh Như dựa vào cái gì cho rằng ta có thể thay bọn họ giấu diếm?

Khi vụ án Lương Thảo xảy ra, ta liền biết được, đương kim bệ hạ, phụ thân tốt của Mạnh Ngọc cũng biết hết cả.

Hắn ngầm đồng ý vụ án này phát sinh, đây là hắn bồi thường cho thế gia.

Mạnh Ngọc xuất thân thế gia, nhưng lập trường của nàng đối nghịch với các thế gia.

Ta không biết nàng từ khi nào có ý nghĩ như vậy, có lẽ là từ lúc lưu lạc ở bên ngoài mấy năm kia, hoặc có lẽ sớm hơn.

Nàng hưởng thụ vinh hoa phú quý của quý nữ thế gia, nhưng lại tỏ lòng tốt với những kẻ thấp hèn nghèo khổ, điều này thật buồn cười.

Trước đây khi nàng một mình lĩnh binh đã từng khai đao với hương thân hào tộc, sau khi vào kinh lại càng trực tiếp thi hành án tử, con cháu dòng chính của các thế gia hào tộc đều có thể bị nàng lục soát chém giết, nàng nếu không chết làm sao bình ổn lửa giận của cao môn?

Chuyện nàng làm quá rêu rao, phàm là người nàng muốn chém giết, trước nhất định sẽ dạo phố thị chúng, sau lại đem hành vi lan truyền khắp thành gây phong ba và bi phẫn trong dân chúng, khiến thế gia cao môn phải e ngại vài phần.

Bọn họ hận không thể lột da lột xương Mạnh Ngọc, rồi bởi vì dân chúng cuồng nộ mà không thể không lui về phía sau một bước.

A phụ nhìn rất rõ ràng.

Hắn biết thế gia hận nhất Mạnh Ngọc, chỉ cần Mạnh Ngọc còn sống, thế gia đối với hoàng quyền Đại Lương chính là uy hiếp cực lớn. Tuy rằng dân chúng ủng hộ, nhưng qua một năm, năm năm, mười năm, chẳng lẽ còn có thể vi phạm thế gia vì Mạnh Ngọc?

Cho nên khi Mạnh Ngọc đến biên quan, hắn liền ra lệnh cắt giảm cái thái ấp thành trì biên quan.

Cho nên, hắn ngầm đồng ý để thế gia động tay động chân trên lương thảo, đổi lấy sự ủng hộ tạm thời. Mạnh Ngọc chết trận liền có thể bình ổn lửa giận của thế gia. Ngày sau thế gia rơi vào thế yếu, lúc đó sẽ có lý do để tru diệt cửu tộc.

Cho nên ta không sợ lửa giận của bệ hạ.

Hắn hiện tại không dám giết ta.

Ta nhìn về phía bệ hạ lộ ra nụ cười, nụ cười kia nhất định rất khó coi, thần sắc của bệ hạ trong nháy mắt cứng ngắc.

Ta là trưởng tử, được hắn bồi dưỡng hơn hai mươi năm, hắn không nỡ giết ta.

Ta là trưởng tử, chiếm hết ưu thế lễ pháp, là quân cờ rất tốt để chống lại Mạnh Ngọc, hắn sẽ không giết ta.

Ta còn sống, hắn có thể mượn ta ngăn chặn Mạnh Ngọc.

Một hài tử ưu tú nhưng không nghe lời, làm hết chuyện vô liêm sỉ, uy hiếp này đối với hắn quá lớn.

Nếu Mạnh Ngọc tạo phản, nhất định sẽ tạo thành hậu quả rất đáng sợ.

Ta tự cao tự đại hơn hai mươi năm, nhưng vào giờ khắc này mới ý thức được, ta vô cùng nông cạn cùng ngu dốt.

Tưởng chừng người cha yêu thương con mình thế nào, hóa ra người duy nhất hắn thực sự yêu thương vẫn luôn là chính mình.

Ha ha!

Hắn yêu thương Mạnh Ngọc như vậy, cưng chiều nàng thành Hỗn Thế Ma Vương không sợ trời không sợ đất, nhưng đối mặt với quyền lực vẫn vứt bỏ nàng như thường.

Hắn coi trọng ta như vậy, vì ta mời danh sư, dạy ta đọc sách thánh hiền, hết sức nâng đỡ che chở cũng là vì cân bằng Mạnh Ngọc.

Nguyên do ta tồn tại bất quá là bởi vì Mạnh Ngọc, Mạnh Ngọc cùng bệ hạ đánh cờ, ta là quân cờ.

Thái tử ta đây, buồn cười biết bao!

Số mệnh sao? Ta lại không tin!

18.

Mùa hạ cùng năm, Mạnh Ngọc bị tham tấu vì phủ đệ của nàng vượt quá chế độ đặt ra dành cho hoàng thất.

Huynh trưởng của Thái tử phi là Thẩm Anh Hòa dưới sự bày mưu đặt kế của ta ra mặt chỉ ra và xác nhận Mạnh Ngọc tư thông cùng Đại Uyển quốc, hắn lấy ra một cuốn sổ cái rõ ràng mạch lạc vạch ra các tội danh của nàng.

Ngày xưa Mạnh Ngọc bị thế gia hãm hại, sau khi sự việc xảy ra bệ hạ lại phong 1500 thực ấp cho nàng, lại cố ý ban thưởng 800 tư binh, phong cho nàng làm Binh bộ Thượng thư.

Mạnh Ngọc lĩnh chỉ tạ ơn ở Thái Cực điện, lại khoái thác thân thể không khỏe không nên nhậm chức, bệ hạ cảm thấy xúc động sâu sắc, lệnh cho Binh bộ Thị lang Thẩm Anh Hòa tạm thời nắm giữ.

Cho nên hắn có thể giả mạo chứng cớ chặt chẽ như thế.

Với những lý do rất lố bịch hết sức nực cười.

Ai dám tin tưởng Mạnh Ngọc sẽ tư thông với Đại Uyển quốc?

Đúng là trò cười!

Nhưng bệ hạ tin.

Bệ hạ đem chứng cớ ném trước mặt nàng, hỏi nàng giải thích như thế nào. Ta cách xa thấy không rõ lắm, lại có thể đoán được, ánh mắt kia, thần sắc kia, nhất định mang theo đầy vẻ dò xét cùng đề phòng.

Thần tử vừa có được lòng dân, vừa có tài vừa nắm binh quyền, thật đáng chết!

Mạnh Ngọc cúi người: "Thần không có gì để nói!”

Sao nàng không bào chữa?

Tại sao nàng không chỉ ra ta là chủ mưu phía sau?

Nàng đã từng bị oan uổng đẩy Tình nhi vào trong hồ, sau đó bị đánh mất nửa cái mạng, thà tuyệt thực cũng không chịu nhận sai.

Hiện giờ, vì sao nàng lại nhận?



Sao nàng lại nhận chứ?

Mạnh Ngọc dễ dàng nhận tội, trợ thủ của nàng liền không được phép đi theo nữa. Bệ hạ có lẽ còn nhớ chút tình cảm cha con này, không giết nàng mà đem nàng giáng chức đi Lĩnh Châu.

Trước khi đi ta đến tiễn nàng, ôn hòa nói: "A Ngọc, nếu có sau này, ta nhất định bảo vệ ngươi một đời phú quý.”

Mạnh Ngọc cười: "Các ngươi mới là người một nhà, đều khi dễ một mình ta.”

Ta chỉ nói: "A Ngọc, chớ trách huynh trưởng, hoàng gia vô tình, ngươi nhớ bảo trọng.”

Nàng xoay người lên ngựa, cũng không còn uể oải như trước nữa, nói: "Hẹn gặp lại.”

Hẹn gặp lại!

Ta mặc niệm mấy chữ này, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

A Ngọc, chỉ mong chúng ta còn có thể gặp lại.

Hy vọng ngươi sẽ không chết ở Lĩnh Châu.

Đặng Toại đi theo bên cạnh ta, hỏi: "Lời công tử nói lúc trước, còn tính không?”

Ta cười lạnh: "Có hi vọng làm quân, ai nguyện làm thần?"

Đặng Toại chăm chú nhìn Mạnh Ngọc rời đi, nói với ta: "Công tử, ngươi thua rồi!”

Hắn cười: "A Ngọc nữ nhân này chỉ cần có thể sống sót, ngươi liền sẽ thua triệt để!"

Ta nhíu mày nhìn hắn, hắn chắp tay, ngâm nga không biết từ nơi nào nghe được vài câu hí khúc, lắc lư đi vào trong thành.

Gió thu lạnh lẽo vẫn không lạnh bằng lòng quân.

Ngày hôm sau, Đặng Toại liền dâng sơ từ quan, bệ hạ đồng ý.

Cuộc sống sau khi Mạnh Ngọc rời đi cũng không dễ chịu.

Ít nhất, tam đệ Mạnh Côn của ta cũng không phải là người khiến người khác bớt lo.

Hắn nhỏ hơn Linh Nhi hai tuổi, là đứa con thứ xuất đầu tiên phong Vương lập phủ.

Vương phi của hắn cũng xuất thân từ quý nữ thế gia.

Hắn giống như một con rắn độc cuộn mình trong bóng tối, tìm đúng thời cơ liền muốn chui ra cắn chết người.

Mạnh Ngọc rời đi là cơ hội tốt ngàn năm có một trong mắt hắn, hắn bắt đầu cẩn thận từng li từng tí thăm dò, vô sự tự thông lần mò quy củ trong triều cùng điểm mấu chốt của bệ hạ.

Ta có chút thẫn thờ, lúc trước a phụ yêu thương chúng ta như vậy, vì sao thành hoàng đế lại bắt đầu đa nghi?

Hắn khống chế quyền lực đến mức khiến lòng người lạnh lẽo, vì quyền lực, hắn có thể nhẫn tâm hại chết nữ nhi yêu thương hai mươi năm. Vì quyền lực, hắn tự tay nâng đỡ nhi tử trước đây không để ở trong lòng cùng trưởng tử hắn tỉ mỉ bồi dưỡng để chúng ta đấu đá lẫn nhau.

Đây chính là hoàng đế sao?

Tư vị trong đó, quả nhiên là làm người ta mê muội!

Côn đệ chung quy không hiểu, bệ hạ nâng đỡ hắn không phải bởi vì yêu hắn.

Hắn chỉ là cần một người thời khắc cảnh tỉnh ta mà thôi!

Thái tử sao có thể dễ dàng phế đi lập lại? Bệ hạ tự tay nuôi lớn ta, dạy ta đọc sách làm người. Thái phó của ta là Mai công, thê tộc của ta là Vọng tộc, thuộc hạ Đông cung đều là do hắn lựa chọn kỹ càng. Ngoại trừ cái người ly kinh phản nghịch Mạnh Ngọc kia, ai có năng lực kéo ta từ vị trí thái tử xuống?

Ta theo ý bệ hạ cần cù chăm chỉ làm công sự, tận lực học làm quân tử đoan trang trong mắt mọi người, tranh đấu với Mạnh Côn.

Cuộc sống cũng không còn thú vị nữa!

Anh Như đối xử với ta vẫn dịu dàng như cũ, chỉ là giữa chúng ta chưa từng có con nối dõi. Mắt thấy các đệ đệ đều thành gia khai phủ, ta có chút sốt ruột, rồi lại ngưng suy nghĩ khi thấy Anh Như lo lắng sợ ta sẽ nạp thiếp.

Loại chuyện này, phải xem duyên phận, không gấp được!

Chỉ là trên triều tranh đấu gay gắt, huynh đệ dưới triều đối với ta âm dương quái khí, điều này làm cho ta hơi cảm thấy phiền muộn.

Đã như thế, kiếm cớ rời đi đi! Phương nam lũ lụt không ngừng, ta ở trong triều quá mệt mỏi, xin lệnh đi Giang Nam trị thủy.

19.

Lũ lụt Giang Nam rất nghiêm trọng, Mai Công chiêu mộ hiền tài hỗ trợ quản lý kênh rạch cho ta. Ta xem bọn họ tay nghề thành thạo, trị lũ rất có kinh nghiệm, trong lúc vô tình giúp ta giải quyết không ít sự vụ, ta sinh lòng chiêu mộ, tinh tế hỏi thăm, biết được những người này cũng là từ Lĩnh Châu tới.

Nhắc tới Lĩnh Châu, nhớ tới công chúa Tần quốc, trong lời nói của bọn họ có rất nhiều tôn sùng.

Tâm phúc lo lắng ta khó chịu, ta chỉ lắc đầu, dâng sơ cầu thăng quan cho bọn họ.

Lũ lụt nhấn chìm vô số dân chúng, mà dân chúng còn sống lại mất đi đồng ruộng dựa vào để duy trì sự sống, không thể không trở thành lưu dân. Lúc này liên kết giữa quan phủ đối với bọn họ cũng dần dần suy yếu. Trước kia có hộ tịch thúc đẩy, đem bọn họ duy trì ở một thành ấp, không thể dễ dàng rời đi. Nhưng lúc này đất đai dựa vào để duy trì sự sống đã không còn, lương thực không thu hoạch được gì, nếu như không trở thành lưu dân, liền chỉ có thể chết đói.

Quy mô lưu dân không ngừng mở rộng, mang đến rất nhiều vấn đề.

Lưu dân không có lương thực, lúc gần bắt đầu mùa đông, đông lạnh đói chết vô số kể. Dịch bệnh lan truyền, càng có người vì sống sót mà bắt đầu làm nghề cướp bóc.

Mối họa ở Giang Nam, do lũ lụt, càng do người.

Ta là một thế gia công tử nhìn không thấy khó khăn của dân chúng, nhưng cũng không làm được thánh nhân giúp cho nhiều lưu dân như vậy sống sót.

Chỉ có thể thỉnh cầu bệ hạ mở kho phát lương thực, an bày chỗ dừng chân ở ngoài thành, thuyết phục cao môn quyên tiền quyên lương, lại cầu thái y cùng đại phu điều chế thuốc trị dịch bệnh.

Sứ giả mang theo thánh chỉ phát lương thực cùng thái y đến đây, cũng truyền khẩu dụ lệnh ta lập tức trở về kinh, sự vụ nơi đây sẽ do quan địa phương tiếp nhận.

Đây là lần đầu tiên ta công khai làm trái ý bệ hạ.

Ta ở Đông cung không hiểu biết dân sinh. Nay bách tính quá khổ, ta cũng không muốn bịt tai nhắm mắt làm ngơ! Nguyện dùng thân này mạo hiểm, dùng hết sức mỏng manh, dốc một lòng nhân đức!

Sứ giả thở dài, vái chào ta, nói: "Lời tâm huyết của điện hạ, ta sẽ truyền đạt lại cho bệ hạ”

Ta sau khi cấp bữa ăn khuya cho lưu dân, không để ý lưu dân nhiễm dịch bệnh mà đến tận nơi tập trung những người mắc bệnh để thăm hỏi, một thiếu nữ quỳ gối trước lò nấu nước, những người còn lại đều là vẻ mặt u sầu, chỉ có nàng tươi cười sáng lạn, thậm chí còn ngâm nga tiểu khúc.

Không ai hiểu cô ấy đang hát gì.

Thấy ta dừng lại, nàng vội vàng đứng dậy, có chút xa lạ hành lễ.

Ta hỏi nàng: "Vào nơi này, liền khó có thể sống sót đi ra, ngươi vì sao trên mặt mang nụ cười?"



Nàng nói: "Quý nhân, cuộc sống là cho người ta xem, cao hứng là một ngày, mất hứng cũng là một ngày, ta muốn cao hứng mà sống.”

Ta hỏi nàng ấy: "Ngươi đang làm gì vậy?”

Thuốc chữa dịch bệnh còn chưa điều chế ra, nàng nấu nước làm cái gì?

Nàng nói: "Trưởng quan đưa củi than tới, ta đun chút nước cho a mẫu uống, như vậy sạch sẽ một chút, nàng sẽ khá hơn.”

Nấu nước uống là có thể khá hơn một chút?

Một lão phụ nằm trên đống củi bên cạnh, có lẽ mắc bệnh, nhưng so với người khác đau đớn đã giảm bớt rất nhiều, ta nhìn thiếu nữ kia, lại nhìn lão phụ, đột nhiên nổi giận: "Người này không nhiễm bệnh, tại sao đưa vào đây?"

Tay thiếu nữ run lên, vội vàng quỳ gối trước mặt ta, nước mắt lã chã dập đầu nói: "Quý nhân, lúc trước ta mang theo a mẫu cầu y, đại phu không hỏi nguyên do đã bắt hai mẹ con ta tới nơi đây, nơi này tiến vào liền không ra được, ta chỉ có thể lưu lại. Cầu ngài khai ân, không nên trách tội ta và a mẫu.

Ta phất tay áo bỏ đi.

Đêm đó, thái y nói cho ta biết, thiếu nữ kia họ Nhan, ở trong thành kinh doanh một tiệm nhỏ, trong nhà ngoại trừ mẫu thân còn có phụ thân cùng đệ đệ. Lúc trước lưu dân vào thành, nàng cũng từng quyên tiền quyên vật, cũng từng lấy gạo nấu cháo. Chỉ là về sau dịch bệnh càng truyền càng rộng, lưu dân toàn bộ bị bắt đi, mà mẹ nàng bị nhiễm phong hàn lại cũng bị coi như nhiễm dịch bệnh bị bắt tới. Nhan cô nương vừa vặn mang theo mẫu thân đi khám bệnh nên mới bị bắt.

Kỳ quái chính là lâu như vậy, nàng cư nhiên không có nhiễm dịch bệnh, mẫu thân của nàng tuy rằng truyền nhiễm, nhưng tinh thần cũng mạnh hơn những người khác.

Thái y hỏi phương pháp của Nhan thị, Nhan thị tỉnh tỉnh mê mê, nói đều là đun nước nóng uống, dùng nước nóng tẩy rửa chén bát rồi mới dùng. Mà y lý hay dược lý lại không hề đề cập tới.

Thái y quả thực tức giận, nhưng cũng thật sự hỏi không ra cái gì, đành phải từ bỏ, thử cho người ta quét dọn sạch sẽ chỗ ở của người dịch bệnh, cung cấp củi cỏ nấu nước để cho bọn họ uống nước nóng, tắm rửa, chén bát đã dùng qua cũng dùng nước nóng tẩy rửa. Làm như thế, bệnh nhân mặc dù không có chuyển biến tốt, nhưng cũng không có tăng nhiều.

Nhan thị có một tay trù nghệ giỏi, chủ động tiếp nhận công việc nấu cơm, mặc dù cực hơn nhưng cũng không đến mức ngay cả lương thực cũng cung không đủ, ta chưa từng gặp lại nàng, ngược lại thái y khen qua hai lần, nói là nữ nhi Nhan thị mặc dù không thông dược lý, nhưng chiếu cố người khác rất tốt.

Khi thái y điều chế ra phương thuốc chữa dịch bệnh đã là năm sau, đê ngăn lũ sửa chữa cũng có hiệu quả, ta sai người phát lương thực, khai khẩn đồng ruộng, vì lưu dân một lần nữa đăng ký hộ tịch.

Nhưng vận mệnh quanh đi quẩn lại, đúng là nửa điểm không do người.

Khi tất cả đều đi vào quy củ, ta lại nhiễm phải dịch bệnh.

Khi thái y đưa ra kết luận này, ý niệm đầu tiên trong đầu ta chính là xong rồi.

Nếu ta chết trong kiếp nạn này, ta nên an bài hậu sự như thế nào?

Còn thê tử ta thì sao? Thuộc hạ của ta làm sao bây giờ?

Ta ở vị trí thái tử nhiều năm, có được nhiền nhân lực và tài lực, một khi ta qua đời, trong triều sợ là sẽ có thay đổi lớn.

Mạnh Ngọc bị giáng chức ở Lĩnh Châu, nếu ta không lên ngôi hoàng đế, nàng liền không có khả năng trở về.

Phan nhi không có khả năng kế vị.

Hài tử của Tiêu thị tuổi còn nhỏ, nếu là kế vị chỉ sợ chủ thiếu quốc nghi, khó bảo đảm sẽ không xuất hiện cục diện quyền thần nắm giữ triều chính.

Nhưng nếu là thứ tử đăng cơ, Phan nhi chính là nhi tử của Nguyên hậu, là cái đinh trong mắt tân đế.

Trong lúc nhất thời, đầu của ta đau như muốn nứt ra, sợ hãi đối với cái chế t cùng sầu lo đối với tiền đồ làm cho ta nôn ra máu tươi, trước mắt cũng là màu xanh đen.

Khi ta tỉnh lại, một nữ tử hầu hạ ở bên cạnh.

Nữ nhi Nhan thị!

Ta hỏi nàng vì sao tới đây, nàng nói: "Điện hạ nhân đức, đối với mẹ con ta có đại ân, dân nữ bần tiện không có gì báo đáp, nguyện phụng dưỡng hoàn lại ân đức của điện hạ.”

Ta là thái tử, cho dù trị thủy ở Giang Nam, đó cũng là thái tử, bên cạnh ta tự có nô bộc hầu hạ, nữ nhi Nhan thị này không biết từ đâu ra tự tin, cư nhiên cũng dám đến đối mặt với người mắc dịch bệnh như ta.

Chỉ là, ta chạm đến ánh mắt rưng rưng của nàng, trong lòng khẽ nhúc nhích, rốt cuộc để cho nàng lưu lại.

Nàng đích xác có chút nhanh nhẹn, mỗi ngày đều quét dọn phòng của ta cho đến khi không nhiễm một hạt bụi, làm cơm canh cũng không tệ.

Những ngày đó nghĩ rằng tiền đồ đã xa vời, tính tình ta âm tình bất định, nổi giận và đập vỡ đồ đạc, ngày sau hồi tưởng lại, ngay cả chính mình cũng không thể nhìn thẳng, cũng do tính tình nàng tốt vẫn luôn nhịn xuống, mỗi ngày đều nấu cháo cho ta.

Nàng cũng rất thú vị, trong lúc dưỡng bệnh cùng ta chơi một ít trò chơi ly kỳ cổ quái, cũng cùng ta kể một ít chuyện xưa mà trong điển tịch không có.

Thỉnh thoảng, ta cũng sẽ cùng nàng tâm sự, đem phẫn uất trong lòng thổ lộ một hai.

Nàng chỉ mỉm cười và lắng nghe, không bao giờ ngắt lời.

Thái y liên tục cấp dược, ngày ta khỏi hẳn, ta nhớ tới mấy ngày nay, lại không nhớ tới Thái tử phi Anh Như.

Tựa như nàng cũng chưa từng gửi tới một phong thư nào