Lương Ngôn Tả Ý

Lương Ngôn Tả Ý - Chương 5




Đến sau là bác sĩ của Lệ Trạch Lương.



“Tiểu Quý, tôi đã nói với cậu rồi, tuyệt đối đừng để cậu ta bị thương nữa.” Người bác sĩ nữ họ Hà nén giận, nói rồi liền xốc chăn lên, chuẩn bị lấy kéo cắt ống quần phải Lệ Trạch Lương ra.



Quý Anh Tùng đột nhiên dùng cơ thể cản tầm nhìn Tả Ý, “Cô Thẩm, cô tránh mặt đi.”



“Tôi muốn xem.”



“Lệ tiên sinh sẽ không đồng ý.”



“Chờ anh ta tỉnh dậy tôi sẽ giải thích.”



“Nhưng...”



“Tôi nói này sao con người anh cố chấp vậy, anh ta hiện giờ không...” Còn chữ “biết” Tả Ý há miệng định nói mà không thành lời, vì cô thấy được cảnh tượng ấy.



Cô vẫn cho rằng anh có một chân hơi khập khiễng mà thôi.



Cô vẫn cho rằng trên người anh không có khiếm khuyết nào quá to tát.



Cô vẫn cho rằng anh không thích người khác đụng đến chân anh, chẳng qua vì có vết thương đáng sợ.



Cho đến khi nhìn thấy bác sĩ cắt bỏ ống quần anh, sau đó gỡ chân giả xuống, thì cô chấn động toàn thân. Cô đến giờ vẫn không nhận ra đó là chân giả. Từ bắp đùi xuống đầu gối, chỉ còn một nửa, phía dưới rõ ràng là bị cắt cụt.



Giờ khắc này, chỗ tiếp giáp giữa phần bị cắt với phần chân giả, miệng vết thương quấn đầy băng trắng giờ đang chảy máu.



Bác sĩ Hà vừa chỉ dẫn y tá tháo băng vừa nói: “Lần trước bị thương, tôi đã bảo các người khuyên cậu ta trong khoảng thời gian này tạm thời không được mang chân giả, vì sao không nghe lời? Hôm nay sao lại thành ra thế này?”



Bác sĩ Hà liếc Quý Anh Tùng với Tả Ý.



Hai người không biết nên trả lời thế nào.



Qua một hồi sau, bác sĩ Hà băng bó chân anh xong, cởi bao tay, “May mà cô cậu cho cậu ta uống thuốc ngủ, nếu không chờ đến khi tôi đến không biết còn đau đến thế nào.” Rồi nói, “Nếu cậu ta sống ở đây, tôi đề nghị không được để cậu ta ở một mình. Hai người... hai người cần phải chăm sóc tốt cho cậu ta.”



“Bác sĩ, tôi không biết miệng vết thương trên đùi anh ấy vì sao lại gây đau đớn nhiều đến thế?” Tả Ý hỏi.



Bác sĩ Hà nói: “Chuyện này tiểu Quý biết, cái chân này của cậu ta đau trường kì rất nghiêm trọng.” Thấy vẻ mặt Tả Ý ngơ ngác, bà nói thêm: “Đây là đau đớn thường xuất hiện sau khi bị cắt chi, nhưng mỗi người mỗi khác, có người thì đau đớn có người có cảm giác nóng rực. Người bình thường khi thích ứng với chân giả thì hết. Nhưng cậu ta vẫn luôn bị đau. Hơn nữa Lệ tiên sinh có thể chất đặc biệt về phương diện nhạy cảm với cảm giác đau hơn hẳn người thường, hai yếu tố này gộp lại càng hành hạ cậu ta, người bình thường như chúng ta hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.”



Tả Ý đã từng nghe nói qua điều này, quả thật có người có cảm giác đau đớn gấp nhiều lần người thường.



Tả Ý nhìn thoáng Lệ Trạch Lương trên giường ngủ, tim co rút, hối hận vô cùng. Vừa rồi cô đá anh ta mạnh quá.



Bác sĩ Hà đang chuẩn bị ra về, lúc thu dọn dụng cụ, chợt hỏi: “Cô gái này có muốn xử lý trên trán không?”



Tả Ý sờ sờ trán, ngượng ngùng xua tay, “Không cần, không cần.” Cô từ nhỏ khá nghịch ngợm, trái ngược với Lệ Trạch Lương, cô không hề sợ đau.



Sau đó cô như nghĩ ngợi gì đó, mới giải thích thêm một câu vô nghĩa, “Do sơ ý đụng trúng thôi.” Cô không thể để người khác biết là do cái người nằm trên giường kia chọi trúng, không thì xấu hổ lắm. Nhưng giải thích xong lại cảm thấy thật buồn cười, thật là giấu đầu lòi đuôi.



Nghe Tả Ý nói vậy, bác sĩ Hà không ép buộc, dù sao bệnh nhân của bà cũng là Lệ Trạch Lương, vì thế thu dọn xong cùng y tá ra về, lúc đi có nói: “Mấy tiếng nữa cậu ta mới tỉnh, nhưng chi giả thì không thể dùng, ngày mai tôi lại đến. Nếu cậu ta còn ngoan cố thì đưa đến bệnh viện đi.”



Tả Ý với Quý Anh Tùng đồng loạt gật đầu.



Nhân lúc tác dụng thuốc vẫn còn, Quý Anh Tùng đưa Lệ Trạch Lương về lại nhà cũ. Tả Ý đương nhiên không đi theo, nhìn chiếc xe chở Lệ Trạch Lương dần mất hút, cô mới lặng lẽ thầm nhủ ba chữ, thật xin lỗi.



Cô ngước lên nhìn bầu trời mờ sáng, công nhân vệ sinh đã bắt đầu đi làm, tiếng nhạc của xe chở nước chạy ngang ngã tư vang lên, vô tình có người dằn vặt cả đêm.



Tả Ý tắm xong liền lăn ra ngủ.



Trong giấc mơ, trong đầu cô hiện ra rất nhiều hình ảnh đứt đoạn mơ hồ. Đặc biệt là sau khi cô một mình quay lại phòng ngủ xem Lệ Trạch Lương, lúc gỡ cái chân giả phía dưới chăn, rớt ra, trống rỗng. Hình ảnh này cứ ẩn hiện nhiều lần trong đầu cô, trong mơ cô không dám nhìn thẳng vào nơi đó, mà cúi gằm xuống.



Cô ngủ một giấc đến chiều, thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.



“Tả Ý, là tôi, Dương Vọng Kiệt.”



“Ừ.” Cô lơ mơ dụi dụi mắt.



“Ngủ sớm vậy sao?”



“Không, tối qua tôi thức cả đêm, có ngủ gì đâu.” Tả Ý nói.



“À. Định mời em ăn cơm.”



“Sao vậy? Có chuyện vui à?”



“Ở đây có người đàn em của em, muốn ôn chuyện cũ với em thôi.”



“Đàn em?” Tả Ý rời giường kéo rèm cửa sổ. Ánh chiều tà chiếu ở xa xa, hơi chói mắt.



“Em học ở đại học M phải không?”



“Ừ...” Tả Ý đi tới đi lui dọn dẹp lại phòng ngủ.



“Quen Doãn Tiếu Mi không? Là lớp dưới chung nhóm kịch với em đó.”



Tả Ý ngẩn ra.



Nói xong Dương Vọng Kiệt lâu thật lâu không nghe bên kia đáp lời, “Tả Ý?”



“Hả.”



“Em quên rồi?” Anh hỏi, “Hay Tiếu Mi nhớ nhầm nhỉ?”



“Tôi...”



“Em học đại học M?”



“Ừ.”



“Lúc đi học có tham gia nhóm kịch không?”



“Có lẽ... không có.” Tả Ý ngần ngừ đáp.



“Có lẽ không có?” Dương Vọng Kiệt hơi kinh ngạc với câu đáp này, không có là không có sao lại là “có lẽ”. Sau khi cúp máy, Doãn Tiếu Mi hỏi: “Sao rồi?”



“Hình như không biết em, cũng không tham gia nhóm kịch.”



“Không thể nào.” Doãn Tiếu Mi chau mày quay lên lầu lấy đồ, một lúc sau lấy ra mấy cuốn album hình.



Cô cắm cúi tìm kiếm, lật ra một tấm chỉ cho Dương Vọng Kiệt xem.



Ảnh chụp lúc toàn bộ diễn viên sau khi diễn xong ra chào khán giả, Doãn Tiếu Mi đứng hàng đầu, cách cô không xa, ở giữa là cô gái nhoẻn miệng cười tươi tắn, vóc dáng khá cao, để tóc dài chấm vai, rõ ràng chính là Tả Ý.



2.



Hai người hoài nghi nhìn nhau.



“Sao vậy?” Doãn Tiếu Mi hỏi.



“Sao là sao?”



“Sao cô ấy nói không có.”



“Có lẽ trí nhớ không tốt.”



“Trí nhớ không tốt? Chẳng lẽ có người sẽ không nhớ lúc mình học đại học rốt cục là tham gia đội bóng rổ hay đội bóng bàn ư? Chẳng lẽ có người học kịch lại cho là mình học piano ư?”



Doãn Tiếu Mi nói có phần không hợp logic, nhưng không phải không có lý.



“Nhưng, không phải em nói em chưa học hết bốn năm đã đi du học sao? Có lẽ sau đó cô Thẩm...”



“Vậy em hỏi bạn em đã.” Doãn Tiếu Mi nói.



“Bỏ đi, Tiếu Mi, có lẽ họ có chuyện gì đó không muốn nhắc lại, cũng không thích em tìm hiểu sâu đâu.”



Doãn Tiếu Mi giận dỗi, “Nhưng mà em tò mò, em thích thọc mạch chuyện riêng của người ta. Thì sao nào?” Cô còn nói, “Hơn nữa sao cô ấy không muốn người khác nói đến, sao cô ấy cố ý nói không biết em, chẳng lẽ anh không tò mò sao?”



Cô là người có lòng hiếu kì mạnh phi thường, biết có chuyện gì khó hiểu tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Không nói thêm lời nào, bèn gọi điện cho bạn bè.



“Đúng rồi, Thẩm Tả Ý, khoa chính pháp của tụi mình đó, hơn chúng ta một năm, mình nhớ rõ lắm mà.” Cô bạn đó nói. “Một người rất hoà đồng, ở nhóm kịch lâu lắm mà.”



Nghe thấy thế, Doãn Tiếu Mi nhướn nhướn mày với Dương Vọng Kiệt, trưng ra vẻ mặt em không có lừa anh nha.



“Chúng ta cùng diễn vở...” Doãn Tiếu Mi ngẫm nghĩ.



“[Phù thuỷ Salem]. Vở kịch khó quá trời, sau đó không ngờ mọi người lại diễn thành công.” Người bạn nói tiếp lời.



“Đúng đúng. Mình diễn vai con gái Mục sư.”



“Ừ, chưa diễn xong cậu đã bỏ chạy sang Mỹ rồi.”



“Hì hì.” Doãn Tiếu Mi cười ngượng ngùng.



“Sau đó còn hại tụi mình tìm người diễn thay quá chừng.” Cô bạn nén giận.



“Ngại quá, lần sau cậu đến thành phố A mình mời cậu ăn cơm, đi chơi với cậu nha. Nói đến chuyện này, chúng ta lâu quá không gặp ha.” Tật xấu của Doãn Tiếu Mi là, nói một hồi là lạc đề, làm đối phương cũng lạc đề theo luôn.



“Ừ, sau đó mọi người đều rất nhớ cậu, cậu và cậu bạn học lớp bên cạnh...”



“Suỵt──” Doãn Tiếu Mi vội vàng ngắt ngang, sau đó ngó sang Dương Vọng Kiệt. Lúc này mới nhớ ra việc chính.



“Còn Thẩm Tả Ý, cô ấy vẫn ở nhóm kịch hả?”



“Không, hai năm cuối cô ấy đi nước ngoài du học.”



“Ủa?”



“Chính là sau khi cậu đi, cô ấy cũng đi.”



“Đi đâu vậy?” Doãn Tiếu Mi hỏi tới.



“Hình như là đi Đức.”



“Trao đổi du học sinh à?”



“Không rõ nữa.”



Dường như có tiếng rắc, manh mối đứt ngay chỗ này.



Doãn Tiếu Mi cúp điện thoại, có chút thất vọng, cô vốn nghĩ sẽ tìm ra tin tức long trời lở đất gì chứ.



“Chúng ta hỏi người khác nha?” Cô hỏi ý Dương Vọng Kiệt.



“Chuyện người ta em quan tâm nhiều như vậy làm gì.” Đến cả anh cũng cảm thấy Doãn Tiếu Mi hơi nhiều chuyện.



“Ai bảo anh...” Doãn Tiếu Mi thấy anh dường như đang trách móc cô.



Cô ngừng lại, cong môi tủi thân: “Ai bảo anh... trước đây thích cô ấy.”



Nghe câu cuối của Doãn Tiếu Mi, Dương Vọng Kiệt bật cười. Anh không biết hoá ra cô suy nghĩ vậy. Vì thế, anh bất giác sờ sờ đầu Doãn Tiếu Mi. Ngay cả cô gái nhỏ này cũng nhìn ra, trước đây anh đã thích Thẩm Tả Ý.



“Em cũng nói là trước đây rồi, còn để ý làm gì?” Anh nói.



Doãn Tiếu Mi gật đầu hớn hở.



Nhưng mà, cô không biết sau khi Dương Vọng Kiệt rời khỏi nhà cô, ý nghĩ lại bay đến nơi khác.



“Cô ấy rốt cục vì sao cố ý không biết em, chẳng lẽ anh không tò mò sao?” Chính là câu vừa rồi Doãn Tiếu Mi hỏi anh, giờ lại quanh quẩn xoay trong đầu anh, lúc đó anh không trả lời.



Anh quả thật cũng muốn biết.



Cùng lúc đó, Tả Ý đã thức dậy đang nấu cơm cho cái bụng đói kêu ầm ĩ của mình. Cô đói cả một ngày, ngấu nghiến nuốt hết cả chén. Tiếp đến, cô vào toilet rửa mặt, thấy mặt mình trong gương mà giật mình, trán sưng tấy lên rồi.



Tên này ra tay nặng ghê, không biết nể tình chút nào, cô lẩm bẩm trong miệng. Sau đấy lúc lắc cổ, phát hiện cái ót bị anh ta ấn đụng vào tường cũng đau. Không chừng cả trước cả sau đều sưng thành hai cục u luôn rồi.



Cô nhớ lại nét mặt Lệ Trạch Lương lúc ném đồ vào cô, rất giống một cô con dâu bị ức hiếp. Nếu ý nghĩ này mà bị anh ta nghe được, không biết sẽ tức lên rồi lại ném cái gì đây. Cho dù là cái trán hoặc giả nơi nào khác có bị anh ta ném đi nữa, cũng là do cô nợ anh.



Nhưng──cô không thể tiếp tục làm anh ta tức giận nữa.



Cô bỗng nhiên muốn hỏi thăm, anh ta lúc này đang làm gì vậy? Đã thức dậy chưa? Chân có khoẻ không? Có phải vẫn không nghe lời mang chân giả không? Hay là đến bệnh viện rồi? Có biết cô đã nhìn thấy chân anh mà nổi cáu không? Có điều, dường như ngoài hay đối chọi gay gắt với mình ra, anh ta không hề nổi giận với ai khác, chẳng lẽ ghét cô lắm sao?



Tả Ý về phòng lấy điện thoại.



Cô viết một tin ngắn: “Lệ tiên sinh, vết thương của anh sao rồi?” Viết xong lại cảm thấy kì cục còn giả tạo nữa, giống như bản thân lấy thân phận kẻ thắng trận đến hỏi han tình hình thương vong của đối phương sau cuộc chiến quá, nên lắc đầu xoá đi.



Nghĩ một lát lại viết: “Hợp đồng của chúng ta giờ thế nào?”, xem xem ngó ngó, cảm thấy câu này càng tào lao hơn. Mới đọc thì khiến người ta hiểu lầm cô đang gấp gáp muốn bán thân; đọc kĩ lại thì giống như đi đòi nợ, y như sợ anh ăn quỵt.



Cô lắc đầu lại xoá.



Câu thứ ba, làm cô cân nhắc hồi lâu: “Hôm nay tôi không đi làm cũng quên xin phép luôn, anh có trừ lương tôi không vậy?” Lần này, cô bị bản thân hạ knockout, tự nhiên phát hiện mình là tầng lớp thị dân tính toán chi li từ trong xương tuỷ.



Xoá xoá.



Cuối cùng cô thu hết can đảm, viết thật cẩn thận: “Anh khá hơn chưa? Chân còn đau không?”



Lúc nhấn đến ba chữ “còn đau không”, trong người Tả Ý phút chốc có một dòng nước ấm, từ trái tim vọt thẳng đến tứ chi. Ngày hôm qua, anh nhẹ nắm tay cô, cũng hỏi cô “còn đau không?” Biểu cảm lúc nói câu đó cô chưa từng thấy trên mặt anh, như mang chút dịu dàng còn thêm chút hối hận.



Nụ cười hiện trên mặt cô, sau đó quyết định chọn câu này. Khi chuẩn bị nhấn gửi đi, thì trợn tròn mắt──trong điện thoại của cô không có số của Lệ Trạch Lương.



Số điện thoại, số điện thoại, số điện thoại, cô lục lọi đủ thứ manh mối trong đầu. Cuối cùng, cô nhớ hình như có một cuốn sổ thông tin của cấp cao Lệ thị. Cô mở túi xách đi làm, nhanh chóng tìm ra số điện thoại của Lệ Trạch Lương. Tiếp đến, cô đọc đi đọc lại tin nhắn mấy lần, chắc chắn không viết sai chính tả với đặt đúng dấu câu mới dè dặt nhấn gửi đi.



Một giây, hai giây...



Một phút, hai phút, ba phút...



Hơn mười phút trôi qua, di động vẫn không có hồi âm.



Cô chán nản tự an ủi, có lẽ không ở gần điện thoại hay là đang nghỉ ngơi, có lẽ Lệ Trạch Lương là kiểu người không gởi tin nhắn cũng không biết chừng. Qua thêm hồi lâu, ngay lúc Tả Ý sắp quên mất tắt ti vi đi ngủ, thì di động đột nhiên vang lên, cô vội vàng mở ra xem.



“Ừ.”



Thế mà anh chỉ nhắn lại một chữ lạnh tanh.



Tả Ý khóc không ra nước mắt. Cô dù sao cũng hỏi tới hai câu lận mà, nếu trả lời ngắn gọn thì cũng phải có hai dấu câu chứ. Người này chỉ “ừ”, rốt cục là nói vết thương khá hơn? Hay là chân mình vẫn còn đau?



Hay là... Hay là ý anh ta là chẳng thích thú gì mà trả lời cô?



Tim cô rơi tụt xuống, cuối cùng không biết tìm câu nào để nhắn qua tiếp nữa.



3.



Tiếc rằng, Tả Ý không biết Lệ Trạch Lương nhận tin này trong tình huống nào. Số điện thoại cô tìm trong sổ thông tin không phải là số máy riêng của Lệ Trạch Lương, mà là số chuyên dùng cho công việc. Nên đôi lúc Lệ Trạch Lương không giữ, mà do tiểu Lâm giữ số điện thoại này. Cô vừa báo cáo kết quả công việc cho Lệ Trạch Lương vì anh không đến công ty xong, từ bệnh viện về được nửa đường, đột nhiên nhận được tin nhắn này.



Tiểu Lâm lúc đầu không biết là ai gửi tin, chỉ thấy dãy số quen quen, sau đó mới nhớ ra là số của Tả Ý. Vì vậy tiểu Lâm lập tức gọi cho Lệ Trạch Lương.




Lệ Trạch Lương bên đầu kia im lìm một hồi, mới nói: “Cô mang điện thoại đến đây.”



Tiểu Lâm đáp: “Vâng.”



Chỉ là, cô đã đọc cho sếp nghe một lần rồi, mà sếp vẫn muốn xem tận mắt, chẳng lẽ còn sợ mình lừa sao? Huống chi cô đi theo Lệ Trạch Lương cũng đã lâu, chưa từng thấy sếp nhắn tin với ai hết.



Tiểu Lâm vẫn cho rằng nhắn tin là thú vui của những người yêu nhau, chỉ là──sếp thiếu mất cái thú vui đó.



Tai tiếng trong đời sống cá nhân từng có không ít, hiểu lầm rắc rối với mấy cô ngôi sao điện ảnh cũng vẫn có, nhưng Lệ Trạch Lương cho đến bây giờ đều hoàn toàn không ngó ngàng đến chức năng nhắn tin của điện thoại di động.



Cô biết, sếp cô ghét nhất là vụ này.



Không chỉ cô biết, mà mấy cô từng quen với sếp cũng biết rõ. Nhưng cô Thẩm này lại nhắn tin không đúng lúc. Mười phút sau tiểu Lâm xuất hiện trước giường bệnh của Lệ Trạch Lương.



Lệ Trạch Lương cầm điện thoại cười nhẹ: “Làm phiền cô đến đây rồi.”



Sau đó anh mở máy nhìn thoáng một cái rồi để sang một bên nói: “Không còn việc gì nữa, cô về trước đi.”



Tiểu Lâm lập tức ngầm hiểu, biết ý nhanh chóng biến mất. Trong quá trình biến mất tiểu Lâm thầm nghi hoặc, lẽ nào sếp mình tự nhiên có hứng với tin nhắn?



Sau khi mọi người đều ra ngoài, Lệ Trạch Lương lại mở điện thoại xem.



“Anh khá hơn chưa? Chân còn đau không?”



Một hàng chữ ngắn ngủn, mắt anh đăm đăm nhìn một hồi thì chợt thấy buồn cười.



Bỗng lúc đó, anh hơi muốn gặp cô.



Nhưng khi Lệ Trạch Lương định ngồi dậy, nghiêng mắt thấy cái chân giả tháo ra để bên, sắc mặt chợt trầm xuống, lòng cũng buồn bực. Với tính cách mọi ngày của anh, thật sự không phải là người thích nói chuyện, thế nên bây giờ không biết trả lời cô thế nào.



Ý của “ừ”, có lẽ là đau rồi.



cdcd



Nhà láng giềng lầu dưới, không biết là không mang chìa khoá hay vợ chồng cãi nhau thế nào, mà đập cửa ầm ầm. Tả Ý ở tầng năm còn nghe thấy tiếng đập cửa ầm ĩ. Một lát sau lại nghe tiếng đàn ông mắng lớn thô tục, rồi thêm tiếng khóc của phụ nữ.



Nếu có người đàn ông nào quát thét cô như vậy, bảo đảm sẽ bị cô đạp văng vào cửa. Trước kia cô luôn cho là thế, cho đến khi Lệ Trạch Lương xuất hiện.



Cô đòi xuống xe, anh mắng cô: “Cô điên rồi.”



Cô chọc tức anh, anh một mặt cực kì phẫn nộ hét: “Thẩm Tả Ý”, mặt khác lại cầm điện thoại ném cô.



Như thế không có gì đáng nói, nhưng trừ lần đó ra, Lệ Trạch Lương thích nhất vẫn là dùng giọng điệu lạnh lùng châm chích cô.



Tính cô thà là để người ta tát cho một cái còn đỡ hơn gấp trăm lần để ai đó chế giễu cô.



Lệ Trạch Lương đối đãi với cấp dưới thậm chí đến cả người lạ, đều thật cẩn thận lịch sự, ôn hoà rộng lượng, còn đối với cô lại chua chát vô cùng.



Trước mặt nhiều người của tập đoàn Đông Chính vậy mà anh không chịu chắn giúp cô ly rượu.



Lần trong phòng họp, câu đầu tiên anh nói ra là bảo cô đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc họp của anh.



Thêm lần trong văn phòng anh châm biếm cô tưởng bở anh say mê cô.



Nhiều, thật nhiều câu châm chọc không hề tiếc rẻ mà dành hết cho cô, cuối cùng chỉ vì anh dịu dàng hỏi có một lần “còn đau không” mà cô đã hoàn toàn mềm lòng rồi ư?



Tả Ý cuộn người trên sofa, nhìn chăm chăm ti vi, không ngừng đổi kênh, tim dần dần trĩu xuống. Bản thân biết rõ Lệ Trạch Lương dùng tiền mua mình, thì dựa vào đâu lại trông chờ hai người có thể thông hiểu lẫn nhau, hay đau khổ vì yêu, huống chi hai mươi bốn giờ trước mình như liệt nữ trinh trắng sống chết chống cự lại anh, mỗi lần bị anh chạm tới thì như chạm phải thứ dơ bẩn; bây giờ lại như cô gái mới biết yêu mỏi mắt mong ngóng phỏng đoán từng câu từng chữ nhất cử nhất động của đối phương, thậm chí có một chữ cũng do dự thật lâu, không phải buồn cười lắm sao. Thẩm Tả Ý à Thẩm Tả Ý, cô vừa cười lạnh vừa tự nhắc, giao dịch chính là giao dịch, đừng vì một lần sai lầm, cuối cùng lại đánh mất mình.



Bây giờ phải làm gì, được hời năm triệu của người ta, dù sao cô cũng phải thăm hỏi chứ. Nghĩ đến đây, Tả Ý tuy là nản chí nhưng đã suy nghĩ thấu đáo, nên hoà nhã gọi điện cho Lệ Trạch Lương.



Xem ra người bên kia cũng đủ hoà nhã, đúng lúc điện thoại vừa reng ba tiếng thì bắt máy. Lệ Trạch Lương ở đầu kia không chủ động lên tiếng.



Im lặng chốc lát, Tả Ý bèn lên tiếng trước: “Lệ tiên sinh, tôi là Thẩm Tả Ý.”



“Ừ.” Anh chậm rãi nhả ra một chữ, giống y như tin nhắn, rõ ràng là ngữ điệu như trong tưởng tượng của Tả Ý, lãnh đạm thêm chút kiêu ngạo.



4.



“Tôi muốn hỏi vết thương của anh có đỡ không?” Cô hỏi rất nhỏ nhẹ.



“Cũng được.” Anh có lẽ nhận thấy thay đổi của cô, cũng trả lời vô cùng khách sáo.



“Không thì khi nào đó tôi đến thăm anh.”



“Không cần, có chuyện gì tôi sẽ cho Quý Anh Tùng tới đón cô.”



Cô nói hai câu, anh chặn cô đủ hai câu, không biết anh cố tình hay vô ý, làm cuộc nói chuyện gần như đi vào ngõ cụt. Không nghi ngờ gì, Lệ Trạch Lương là không muốn cho Tả Ý biết anh đang hồi phục trong bệnh viện.



Anh như cảm thấy mình nói chuyện hơi quá đáng, nên nói tiếp: “Tôi không hay dùng số này, lần sau cô liên lạc số kia đi.”



Tả Ý vừa nghe vừa ghi lại.



“Xong rồi.” Tả Ý nói.



Tắt máy rồi, Lệ Trạch Lương cầm cây gậy chống người đứng lên, đi mấy bước đến cửa sổ. Anh lúc trong lòng không vui là thích nhìn ánh sáng lấp lánh. Tiếc là mấy ngày nay thời tiết âm u, trên bầu trời đêm không có được một chấm nhỏ, địa thế bệnh viện ở ngoại ô lại không cao nên không nhìn được ánh đèn, ngoài cửa sổ tối đen như mực.



Đêm đó anh ngủ mà không tắt đèn.



Tả Ý gặp lại Lệ Trạch Lương, đã là chuyện của một tuần sau đó. Cô vẫn đến công ty sớm như thường lệ, ngồi dưới lầu Lệ thị hít thở không khí buổi sáng sớm, bất ngờ nhận được điện thoại từ bệnh viện.



“Cô Thẩm, tôi là bác sĩ Hồng.”



“A, bác sĩ Hồng, cuối tuần tôi sẽ đến tái khám đúng giờ.”



Bác sĩ Hồng cười, “Không phải, cuối tuần tôi phải đi công tác, thời gian tái khám của cô phải đổi lại, chừng nào cô rảnh để tôi hẹn lại cô.”



“À. Chiều nay tôi có thời gian rảnh.”



“Ừm, đúng lúc buổi chiều tôi ít bệnh nhân, mấy giờ nhỉ?”



“Bốn giờ được không?”



“Được.”



Đúng lúc này, cô từ xa thấy Lệ Trạch Lương một mình xuống xe, bước vào đại sảnh. Dáng vẻ đi đứng cũng như mọi khi, không thay đổi gì.



Lòng cô giãn ra một chút.



cdcd



Buổi chiều, Tả Ý đến bệnh viện, nằm xuống kể với bác sĩ Hồng: “Gần đây tôi hay mơ thấy chuyện trước kia.”



“Trước kia?” Bác sĩ Hồng hỏi.



“Lúc còn rất nhỏ, khoảng mười tuổi.”



“Mơ thấy những gì?” Bác sĩ Hồng đứng dậy rót nước cho cô.



“Thấy cha mẹ còn sống...” Cô thao thao nói một hồi lâu.



Bác sĩ Hồng Khanh ngoại trừ ở bên cạnh thỉnh thoảng góp vài ba câu, còn lại cứ để cô nói.



Sau đó cô bỗng hỏi: “Bác sĩ Hồng, cô kết hôn chưa?”



Bác sĩ Hồng cười: “Kết hôn rồi, hơn nữa con gái tôi đang đi học nhà trẻ.”




“Trước kia lúc cô yêu đương có suôn sẻ không?”



Bác sĩ Hồng nhìn cô, mỉm cười: “Tả Ý, cô còn rất trẻ, có đôi khi tình yêu không cần chú ý nhiều đến thế. Tuổi trẻ trong đời một người chỉ một lần, thay vì chịu cột vào ai đó thì cứ tận hưởng theo ý mình muốn đi. Nếu là rất thích, cứ tiến tới, đâu cần đến đúng hay sai.”



Cô đương nhiên là đã kể chuyện Lệ Trạch Lương với bác sĩ Hồng.



“Anh ta tại sao lại làm vậy?”



“Chắc do anh ta có phương pháp khá cực đoan. Nếu anh ta không quan tâm đến cô, cần gì phải ép buộc cô.”



Lát sau, Hồng Khanh nói tiếp: “Nhưng cô phải nhớ kĩ một điều, tình yêu là bình đẳng, nếu là thật thì cũng cam tâm tình nguyện trả giá. Nếu cô dùng ánh mắt bất bình đẳng cư xử với tình cảm, vậy thì sẽ không công bằng với người khác.”



Tả Ý ra khỏi phòng khám, lời nói của bác sĩ Hồng tuy không thể khai sáng, nhưng lại khiến cô cẩn thận suy nghĩ.



Cô quả thật là thích Lệ Trạch Lương, nên khi thấy anh bị đau ngã xuống thì cô cũng đau lòng gần như không thở nổi. Vậy còn anh đối với cô thế nào? Có một chút nào để ý không? Nếu quả thật để ý cô, sao còn dùng thủ đoạn ép buộc cô? Sau đó còn năm lần bảy lượt giễu cợt cô? Không thể hoà thuận sống chung với cô sao?



Nhưng nếu người ta đã thực hiện lời hứa, cô càng không thể trở mặt không nhận lỗi, đúng không? Bằng không giống như thiếu nợ ai đó vậy. Cô ngầm hạ quyết tâm đi đến hành lang thì chạm mặt Dương Vọng Kiệt.



Kì thật, Dương Vọng Kiệt từ rất xa đã thấy cô từ phòng khám bệnh của Hồng Khanh đi ra, thấy cô như đang suy nghĩ, anh kêu mà cô không nghe thấy.



“Tả Ý.” Anh đi đến vỗ vỗ cô.



“A, tình cờ thật.” Tả Ý hoàn hồn.



“Em làm gì ở đây vậy?”



“Khám bệnh.”



Nghe hai chữ này, Dương Vọng Kiệt nhìn qua phòng khám của Hồng Khanh. Anh cũng đến tìm Hồng Khanh, có điều không phải khám bệnh mà vì việc riêng. Nhắc đến cũng thật tình cờ, Hồng Khanh là đàn chị hồi đại học của anh, Dương Vọng Kiệt khá thân thiết với vợ chồng họ.



Thấy Tả Ý có tâm sự, anh chỉ gật đầu để cô đi.



Buổi chiều cô đến bệnh viện, còn một số công việc chưa làm xong, ăn chút gì đó lót dạ rồi về công ty tăng ca. Làm việc đến hơn tám giờ, mới rời văn phòng về nhà.



Lúc đi xuống cô hơi do dự, rồi nhấn nút xuống tầng Lệ Trạch Lương.



Tầng lầu của anh, có vài người vẫn chưa về, ngay cả tiểu Lâm cũng bận rộn bên ngoài. Không chừng Lệ Trạch Lương lâu ngày không đến công ty, có rất nhiều việc chất thành núi chờ anh.



Cô nhấn số điện thoại lần trước anh cho.



“Tôi là Thẩm Tả Ý.”



“Có gì sao?” Giọng anh nghe uể oải, hình như khá là mệt mỏi.



Tả Ý không trả lời, tức giận nghĩ: Anh biết rồi còn hỏi, giữa hai người họ còn có chuyện gì chứ, chẳng qua chỉ là chuyện kia mà thôi.



Lệ Trạch Lương cảm thấy cô có chuyện muốn nói, ngừng công việc, đứng bên cửa sổ.



“Cô Thẩm?” Anh thấy cô im lặng thật lâu, nên hỏi lại.



“Tôi...” Cô lấy lại can đảm, quyết định bước đi bước đầu tiên mang tính chất lịch sử. Đáng tiếc chưa nói ra được hai gò má đã đỏ như tôm luộc, đời cô chưa khi nào khó mở lời như lần này.



“Chúng ta...” Cô lại đấu tranh, nhưng không nói tiếp.



Dù cô chỉ nói vậy, Lệ Trạch Lương cũng đã hiểu. Hai mắt anh bỗng nhiên lạnh hẳn, trong lòng ngổn ngang đủ vị, chua xót lẫn lộn.



“Cô ở đâu?” Anh chợt hỏi.



“Công ty.”



“Thế này đi,” Lệ Trạch Lương trầm ngâm một chút, rồi nói, “Tôi gọi điện bảo Quý Anh Tùng tới đón cô, tôi một hồi nữa mới xong việc, cô về nhà chờ tôi.”



Nghe những câu này, lòng Tả Ý hồi hộp, về nhà chờ anh? Tả Ý ngơ ngác nhìn điện thoại rồi nở nụ cười đùa cợt, mình không phải có ý này sao?



Lên xe Quý Anh Tùng, xe chạy ra vùng ngoại ô, dường như là về nhà cũ của Lệ gia. Tả Ý vừa vào nhà, lão Đàm liền đến chào: “Cô Thẩm, thiếu gia nói mời cô vào phòng dành cho khách nghỉ ngơi trước, chúng tôi đã dọn dẹp xong rồi.”



Hiển nhiên là Lệ Trạch Lương đã gọi về bảo họ làm.



Phòng khách? May không phải phòng ngủ của anh.



Họ dường như biết Tả Ý thận trọng, thấy cô không về phòng dành sẵn cho mình mà đứng trong phòng khách cũng không đến quấy rầy cô nhiều, để bánh trái lên, rồi tự động đi làm việc.



Trong nhà cũ không được mấy người, dường như không có người họ Lệ nào ở đây. Cô có nghe nói, Lệ Trạch Lương còn một cô em họ tên Lệ Phi Tuyết, hiện giờ đang đi du học.



Cô không quen một mình ở nơi đèn đuốc sáng trưng, ngồi lâu thấy khó chịu, bèn thong thả đi ra vườn hoa ngoài phòng khách. Vừa ra khỏi căn phòng có điều hoà nên cảm thấy hơi oi bức, nhưng thích nghi một hồi lại cảm thấy vườn hoa trong đêm hè có gió mát dìu dịu, vô cùng mát mẻ. Dưới bầu trời đêm rực rỡ, lâu lâu lại nghe được tiếng dế kêu, còn ngửi được mùi thơm của cỏ.



Trong vườn để đèn sáng. Có một hồ nước phẳng lặng, trong hồ nuôi rất nhiều cá chép. Tả Ý ngồi xuống xem, cá chép không hề sợ người, tụ thành từng đàn bơi vòng quanh hồ.



Bất chợt, một vật trốn trong bụi hoa bước ra, doạ cô giật mình, định thần nhìn kĩ chỉ là con mèo trắng.



Con mèo chạy thẳng đến mép hồ nhìn chằm chằm đám cá bên trong, hai mắt sáng ngời. Sau đó, còn giơ một chân muốn khều thử đàn cá. Toàn thân nó trắng như tuyết, bốn chân phía trên vuốt mọc lông đen, lỗ tai phải cũng màu đen. Tả Ý thấy nó quá đáng yêu, không kìm được mới đưa tay sờ đầu nó.



“Đừng có sờ!” Có người phía sau kêu lên muốn cản cô.



Đáng tiếc là đã muộn, cô chưa kịp đụng đến con mèo, nó đã như bị điện giật quay phắt lại cào lên mu bàn tay phải của cô, sau đó lủi nhanh đến chân người vừa kêu.



Tả Ý xoay người ngước lên nhìn, là Lệ Trạch Lương. Cô đứng dậy lặng lẽ đưa tay phải ra sau lưng.



Con mèo làm nũng cọ cọ vào ống quần Lệ Trạch Lương. Anh vừa cúi xuống, con mèo liền nhảy vào lòng anh, ngoan hiền hết sức.



Tả Ý nắm bàn tay phải bị đau, trong lòng thầm mắng, thật là đồ mèo dựa hơi người, người nào mèo nấy, thấy người ta là làm mặt hung dữ à.



5.



“Sao lại ra ngoài này?”



Câu hỏi của anh không có chủ ngữ, Tả Ý không biết chính xác câu đó hỏi cô hay hỏi con mèo chết bầm kia, nên hồi lâu không biết có nên trả lời không, đến khi Lệ Trạch Lương quay sang cô “hm?” một cái.



“Tôi ở trong đó buồn quá, nên ra đây xem.”



“Về phòng thôi.” Anh vừa nói, vừa đưa tay cởi nút tay áo, quay vào nhà.



Con mèo đó luôn đuổi theo sau Lệ Trạch Lương.



Tả Ý đứng đằng sau nhìn chân anh, lại gắn chân giả vào rồi, không biết là hồi phục nhanh hay là anh cố chịu đựng. Có điều, nếu anh đứng yên, chân giả không khác gì chân thật.



Lệ Trạch Lương đi đến cửa quay lại nhìn cô, Tả Ý lập tức cúi đầu. Đi sau lưng nhìn người ta, thật sự không lễ phép chút nào.



“Phòng khách dọn xong chưa?” Lệ Trạch Lương hỏi.



“Đã dọn xong, là phòng trên lầu.” Lão Đàm đáp.



“Ừ. Cô Thẩm ở đây mấy ngày, xem còn thiếu gì không, ngày mai mang hành lý cô ấy đến đây.”



Tả Ý nghe được câu này, cắn môi không phản đối.



Lệ Trạch Lương ngồi xuống sofa, ra dấu Tả Ý ngồi xuống, con mèo cũng cuộn tròn nằm ngủ bên chân Lệ Trạch Lương.



Lão Đàm bưng trà lên, xong rồi đi ra, trong phòng chỉ còn hai người.



Trong ấm là trà Thiết Quan Âm, mùi hương thơm ngát từ ấm bay ra.



Lệ Trạch Lương rót cho cô một ly.



Buổi tối tôi không uống trà. Tả Ý định nói vậy, nhưng tiếc là cảm thấy bản thân yếu thế, liền cảm ơn rồi uống một hớp. Cô không thích uống trà, càng không biết được mùi vị chủng loại gì.




Lệ Trạch Lương uống xong, khớp ngón tay lướt qua đầu mày, dáng vẻ như cực kì mệt mỏi.



Anh theo thói quen lấy thuốc ra châm lửa, nhưng nghĩ sao đó, lại bỏ vào, để hộp thuốc trên bàn trà.



“Chẳng lẽ cô sợ tôi đổi ý?” Anh nói, “Tôi luôn là người nói một là một nói hai là hai, nếu đã hứa với cô thì chắc chắn làm được.”



Hiển nhiên, anh ám chỉ việc cô tự động đưa tới cửa.



Trong nháy mắt, Tả Ý bỗng thấy xấu hổ, mặt ửng hồng đến tận mang tai. Cô vốn đã thuyết phục bản thân, nhưng để Lệ Trạch Lương nói ra thế này, cô vẫn cảm thấy lòng khó bình tĩnh.



Cô nắm tay, với tính cách ngày xưa cô đã quay đầu bỏ đi. Chẳng những bỏ đi, còn phải châm chọc đáp trả anh hai câu, để anh không nói lại được nửa câu, tức chết là tốt nhất.



Nhưng hiện giờ chân Tả Ý vẫn ở nguyên tại chỗ, mặt hết đỏ lại trắng, cuối cùng nén nhịn. Cô đã quyết tâm sống hoà thuận với anh rồi.



“Xem ra Lệ tiên sinh lấy sỉ nhục tôi làm niềm vui nhỉ.” Tả Ý thản nhiên nói, câu nói chịu thua vẫn bị cô nói ra thật châm chích.



Lệ Trạch Lương cũng chẳng tức giận.



“Cũng không phải, tôi chỉ là đối với thái độ chuyển biến rất lớn của cô Thẩm có một chút...” Anh dừng một lát, lựa từ ngữ thích hợp, “Có chút vui sướng.”



Tả Ý liếc vẻ mặt thơn thớt của người ngồi trước mặt, nghĩ thầm, chi bằng anh nổi giận còn đỡ gai mắt hơn.



“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa cô đi nghỉ đi, phòng thứ hai trên lầu là của cô.” Nói rồi anh cũng chuẩn bị về phòng.



Hơi thở Tả Ý ngưng trệ, ý anh là hôm nay tới đây thôi à.



Đột nhiên, Lệ Trạch Lương quay ngược lại, “Đưa tay tôi xem.”



Tả Ý ngẩn ra, cô nghĩ là anh không phát hiện chứ.



“Không sao mà.”



“Tôi xem nào.”



Tả Ý bị ép đưa tay ra. Anh cầm tay cô, cẩn thận xem xét. May mà miệng vết thương không sâu, chỉ hơi xước da. Anh đi lấy hòm thuốc đến bôi thuốc cho cô.



Tả Ý hơi bất ngờ.



Lúc anh sắp bôi i-ốt thì bảo cô: “Đau thì cứ nói.”



“Không đau.”



“Mèo là động vật tính tình khó đoán, đừng sờ lung tung.”



“Con người không phải cũng vậy à.” Tả Ý nói.



“Nói ai vậy?”



“Không phải nói anh.”



“Vậy nói ai?”



“Nói tôi.” Thế này cho êm chuyện.



“Ừ.” Anh gật gù, “Đồng cảm sâu sắc.”



Bị anh trả đũa rồi.



“Hiếm thấy chúng ta lần đầu tiên có chung nhận định.” Anh nói.



Lúc này, con mèo rất đúng thời điểm thức dậy, cong lưng meo một tiếng, không biết có phải hùa theo quan điểm của ông chủ đẹp trai của nó không đây.



Tả Ý liếc sang con mèo, “Đúng vậy, hai người có thể cùng chung nhận định, không dễ gì có.”



“...”



“...”



Lệ Trạch Lương cẩn thận bôi i-ốt giùm cô, bôi xong còn trẻ con thổi phù phù lên vết thương.



“Phòng ngừa ngộ nhỡ tốt nhất mai đi tiêm vắc xin phòng bệnh đi.”



“Khỏi cần.” Làm gì dễ bệnh thế chứ.



“Lại muốn cãi tôi?” Anh hỏi.



Tả Ý đành phải gật đầu, định rụt tay về. Nhưng anh không buông ra, ngón tay hơi siết bàn tay cô. Bị anh đụng vào vết thương, Tả Ý híp mắt, hơi đau.



“Tôi còn tưởng cô chịu được chứ, vừa rồi chắp tay sau lưng cả buổi có kêu đau đâu.” Lệ Trạch Lương lúc nói chuyện, mắt chứa chút trêu tức. Anh dường như lại đổi từ thô bạo, khôi phục lại tính cách anh đối xử với cô trước đây.



“Tôi không phải tượng gỗ mà nén đau nổi, có cảm giác chứ.” Cô bị đau đến nhíu mày.



“Tôi thấy cũng không khác lắm.”



“Ack?” Tả Ý không nghe anh nói, vì cô chợt ngửi được mùi thơm kì lạ.



Cô quay đầu nhìn, hình như con mèo khi đi ra ngoài làm cửa hở ra, mới khiến cho mùi thơm thoảng vào. “Mùi gì thế nhỉ?” Cô buột miệng hỏi.



“Dạ Lai Hương.”



“Dạ Lai Hương?”



Cô khá ngạc nhiên với loại thực vật này. Trước đây ở nhà cho cô mua cây mắc cỡ, cô vẫn không nghĩ ra vì sao nó mắc cỡ. Vì thế cứ sờ, cây mắc cỡ xếp lá lại, lát sau nó mở ra cô lại sờ. Cô vui cực kì, đáng tiếc không đầy hai ngày, cây mắc cỡ bị hành hạ mà chết, rõ ràng là chết vì trùm phá hoại.



Vậy vì sao Dạ Lai Hương đến ban đêm mới nở hoa?



“Tôi có thể xem không?” Cô vừa nãy ở vườn hoa không ngửi thấy.



“Có gì đâu mà xem, không phải là mấy đoá hoa thôi sao, ngửi lâu lại váng đầu.” Anh nói vô cùng không thuyết phục.



Chủ nhà đã nói vậy, Tả Ý đành phải ngượng ngập về phòng. Trong phòng tắm còn chuẩn bị sẵn quần áo và áo ngủ.



Cô ngắm nghía.



Áo ngủ là đồ mới, còn bộ quần áo kia là đồ cũ tuy nhiên đã được giặt giũ sạch sẽ. Một cái váy màu vàng tơ, số đo tương đương với người cô. Tả Ý đoán chắc là của cô tiểu thư gì đó của Lệ gia. Có đồ thay đổi, vẫn tốt hơn ngày mai phải mặc lại bộ hôm nay.



Cô tắm rửa, nhào lên giường dang tay dang chân.



Cám ơn trời đất nhất là, Lệ Trạch Lương để cô ở trong này. Nếu về lại căn hộ thuê kia không biết phải ở với anh thế nào, ở đó có một phòng ngủ, vậy thì để anh ngủ hay cô ngủ? Hay là ngủ chung?



____________________________________________________



Tác giả có lời muốn nói: Để đăng phiên ngoại của bạn “A” cho dài thêm. Dễ thương lắm nhé.



[Xin chào, tôi là mèo Niệm Ý*] By A.



Chào mọi người, còn nhớ tôi chứ? Tôi là cái con mèo được cưng chiều ấy. Hôm nay xuất hiện kể cho mọi người nghe một câu chuyện, chuyện của mèo tiểu Niệm Ý làm bạn với cậu chủ.



Không rõ từ lúc nào (bởi vì khi đó tôi còn rất rất nhỏ) tôi được Lệ nuôi dưỡng. Từ khi có trí nhớ tới nay, mỗi ngày tôi đều ở cạnh cậu, nhìn thấy hết hỉ nộ ái ố của cậu. Cậu đặt tên cho tôi là Niệm Ý, tôi rất thích cái tên này, cậu hầu như lúc nào cũng trầm lặng, tôi cũng yên lặng ở cạnh chân cậu, hay là đôi khi tôi sẽ ngoan ngoãn nằm trong lòng cậu không muốn đi đâu, cho đến giờ cậu chẳng tỏ thái độ nào về điều này, có thể thấy được, cậu thích tôi. Có khi cậu sẽ nói chuyện với tôi, rõ ràng tôi thấy cậu thật cô độc. Cậu chỉ nói với tôi những chuyện lặt vặt, đa số là chuyện công việc, ví dụ hôm đó cậu gặp được người nào vân vân...



Cuộc sống vốn luôn bình lặng như thế, nhưng ngày nọ về nhà, cậu đột nhiên thay đổi, cậu hình như rất bực bội. Thái độ đối với tôi cũng rất kì quái, tôi rất lo lắng, nhưng lại không biết nói để hỏi cậu, tôi đành chờ đợi, yên lặng chờ đợi cùng cậu, đợi cậu bình tĩnh lại, kể tôi nghe chuyện của cậu. Lúc đó lòng tôi cũng bối rối lắm, bởi vì tôi cảm thấy cuối cùng cậu không còn thuộc về tôi nữa (tuy tôi chỉ là một con mèo, nhưng tôi cũng có tình cảm mà), có người muốn cướp cậu đi, sau này cậu sẽ không còn cưng nựng tôi như bây giờ nữa, không còn nhiều thời gian ở cùng tôi nữa. Quả nhiên, sau khi bớt buồn, cậu kể với tôi chuyện cậu và Tả Ý. Khi đó tôi hiểu ra, thì ra là thế à, vì sao tôi tên là Niệm Ý, có phải là vì kỉ niệm về cô gái tên Tả Ý mới đặt tên cho tôi là Niệm Ý không? Cậu nói cậu đã gặp lại Tả Ý, sau rất nhiều năm, cô ấy lại lần nữa xuất hiện trước mắt mình, vốn nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại thì cô ấy lại xuất hiện, nhưng cô ấy lại cố tình xuất hiện trước mặt mình, mỗi ngày thoáng ẩn thoáng hiện trước mặt mình. Lệ nói mình không biết phải nói gì với cô ấy. Thấy cô ấy lén lút đi theo sau, không phải không biết, nhưng cứ để mặc cô ấy đi theo lên lầu, cuối cùng, đến cuối cùng không kìm được mới lật tẩy cô ấy. Nếu mà thấy biểu hiện trên mặt cậu lúc ấy, sẽ thấy rất thú vị. Đúng là vẫn còn nhớ ngày xưa mà................ (lược bỏ bớt, hihi)



Lần sau, cách đó một khoảng thời gian rất dài, lúc Lệ kêu tôi cứ luôn kêu sai, thường hay kêu tôi là Tả Ý. Tôi giận rồi nha.



Sau đó, tôi gặp được một cô gái, lúc nhìn thấy cô gái đó, tôi đột nhiên cảm thấy cô chính là cái cô tên Tả Ý đó, trước giờ Lệ chưa từng đưa cô nào về nhà, cô này là người đầu tiên, vì thế tôi đoán Lệ nhất định rất quan tâm cô ta, nên nhất định là cô ta tên Tả Ý. Vì vậy cơn tức trong lòng thoáng cái vùn vụt bốc lên, nên lúc cô ta muốn sờ tôi, tôi ra tay cào cô ta. Đồng thời tôi cũng nghe Lệ kêu “Đừng có sờ!” chỉ tiếc là Lệ nói quá muộn, lòng thầm cười trộm, hê hê. Chạy đến trước Lệ làm nũng, biết Lệ sẽ không trách mắng tôi, thậm chí tôi còn nhảy lên lòng Lệ, bộ dạng rất ngoan hiền, vì tôi biết, cô gái này đã xuất hiện, thời gian tôi chiếm giữ Lệ sẽ càng ngày càng ít. Thật ra tôi không phải nói mình yêu Lệ hay muốn chiếm hữu Lệ, chỉ là thói quen lâu ngày lại vì sự xuất hiện của một người con gái mà bị phá vỡ, nên tức giận bất bình mà thôi. Vì thế tôi cào cô ta một cái cho hả giận, hô hô. Quả nhiên là tôi có lòng dạ mèo mà.



(*念意: Niệm Ý: có nghĩa là nhớ Tả Ý.)



6.



Không biết đã bao lâu, cô nằm một mình trong căn phòng ở lầu hai trong ngôi biệt thự, mắt cứ mở thật to.



Cô ngủ không được.



Có thể nguyên nhân là do vừa uống trà, cô nằm trên giường trong đầu đếm hết mấy đàn cừu, cũng không ngủ được. Ngay từ đầu cô đã nghiên cứu xem có nên khoá trái cửa phòng lại không, vì cô thấy rõ ràng Lệ Trạch Lương ở ngay phòng kế bên. Nghĩ đi nghĩ lại đành thôi, nếu anh thật sự có ý đó thì đã quang minh chính đại đi vào, chẳng cần lén lút hành động.



Sau đó cô lại nghiên cứu cái đèn thuỷ tinh ở đầu giường rốt cục là có bao nhiêu viên tròn tròn, đáng tiếc đếm tới đếm lui số lượng lần nào cũng không khớp, nên lại buồn chán tìm cái khác.



Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, sở thích người trong nhà này quái dị ghê, khuya rồi còn mở đèn vườn hoa sáng trưng, sáng quá cô càng không ngủ được. Cô đứng dậy kéo màn lại, chợt ý nghĩ xẹt qua, rón ra rón rén mở cửa đi xuống lầu. Vừa vào vườn đã ngửi thấy mùi thơm. Cô không biết Dạ Lai Hương ra sao, chỉ dựa vào khứu giác mà phát hiện nó ở gần hồ cá.



Hoa nhỏ màu trắng, thân hoa mang màu xanh nhạt, nở thành một khối tròn, nhìn thoáng hơi giống quả bóng hoa nhỏ. Mới nhìn không có gì đặc biệt lại chẳng thú vị như cây mắc cỡ. Cô không cam lòng định ngồi xổm xuống hít thật sâu, thì thấy phía dưới cây Dạ Lai Hương có một cặp mắt mèo xanh thẳm.



Nhìn thêm tí nữa, là con mèo đó.



Nó nghiêng đầu đến gần Tả Ý.



“Trễ thế này, mày không ngủ mà còn làm gì?” Cô hỏi nó.



Con mèo này là người hầu nhí của Lệ Trạch Lương. Nhưng chủ nhân đã ngủ, nó vẫn chưa ngủ.



Lần trước bị quào, cô sẽ không bị bề ngoài ngoan ngoãn của nó lừa gạt mà đưa tay sờ nữa.



“Vậy cô không ngủ mà còn làm gì?”



Một giọng nói đột ngột vang lên, Tả Ý sợ đến mức giật bắn người định thét lên, ngay tích tắc cô há miệng định thét đấy, thì bị một người từ đằng sau che miệng lại, ngăn hầu hết tiếng thét trong cổ.



“Suỵt──” Chủ của giọng nói đó nói, “Cô định làm người trong nhà tôi nửa đêm còn hoảng hồn sao?”



Tả Ý lúc này mới nhận ra người đó là Lệ Trạch Lương.



Anh thả tay khỏi miệng cô.



“Anh làm tôi sợ muốn chết.” Báo hại tim cô đến giờ còn kinh hoàng. Nếu giờ cô có thể quay lại bảo đảm sẽ lườm anh thủng người luôn.



“Tôi cũng thế.”



“Ngủ không được tôi mới ra đây đi dạo.” Tả Ý giải thích.



“Ồ,” Anh trêu cô, “Vậy mà tôi lại nghĩ trong nhà có trộm, định ra bắt.”



Lão Đàm nghe tiếng động trong vườn, bật đèn đi ra, vừa lúc nghe câu sau của Lệ Trạch Lương.



“Thiếu gia, bắt...” Chữ trộm chưa thốt ra, liền nuốt xuống, đi vào nhà.



Đã từng thấy bắt trộm, nhưng chưa từng thấy kiểu bắt trộm thế kia.



Lúc bấy giờ Lệ Trạch Lương đang từ phía sau ôm Tả Ý, lưng cô tì sát lên người Lệ Trạch Lương. Tư thế mờ ám bị ông cụ trông thấy, đương nhiên phải biết điều thối lui, làm sao nói bắt trộm hay không bắt trộm cho được.



Tuy không phải giữa ban ngày ban mặt nhưng cũng là cô nam quả nữ, Tả Ý lập tức bước lên tránh đi, sau đó xoay lại nhìn thẳng anh, rồi ho khan che giấu xấu hổ một lúc.



“Tôi về phòng.”



“Không phải cô không ngủ được sao?”



“Tôi về phòng xem ti vi.”



“Phòng cô không có ti vi.”



“...”



Cô cứ mắc vào tình huống xấu hổ là chỉ số thông minh gần như giảm hết phân nửa.



Anh đi đến ghế dài cạnh hồ cá ngồi xuống, nói: “Nếu không ngủ được, chi bằng giải buồn cho nhau, ngồi cùng chút chứ.”



Câu này của anh hẳn là câu hỏi, thế mà anh lại dùng giọng trần thuật nói ra, có thể thấy đây không phải đang hỏi ý, mà là bảo cô phải ngồi. Nếu là bình thường, để có thể được ngồi cạnh Lệ Trạch Lương không biết bao nhiêu cô gái sứt đầu bể trán cũng muốn tranh cho được may mắn và vinh dự này.



Nếu vậy, cô cứ dứt khoát phóng khoáng ngồi cạnh vậy.



Gió đêm trong lành phất vào mặt, thổi rối tóc cô, nhưng khi lướt qua da lại có kiểu nhàn hạ khác. Dưới ánh trăng cô nhìn sườn mặt tuấn tú của anh. Môi trên anh mỏng hơn, còn môi dưới hơi trễ xuống cằm. Khi anh nhếch môi mỉm cười là đủ nghiêng nước nghiêng thành.



Khụ──Tả Ý ngừng ngay ý nghĩ, thành ngữ tất nhiên không thể dùng bậy, đó là miêu tả con gái mà.



“Nghĩ gì thế?” Anh hỏi.



“Tôi nghĩ kiếp sau anh...”



Cô đột ngột ngừng nói biết mình không kịp suy nghĩ lại nói lỡ miệng, nên không dám nói nữa, cũng không thể cho anh biết, tôi đang nghĩ nếu kiếp sau anh làm phụ nữ chẳng biết có chim sa cá lặn không. Tên này khẳng định sẽ đánh cô lọt xuống mười tám tầng địa ngục ngay tức khắc.



“Kiếp sau thế nào?” Anh dường như đoán ra đầu mối, hỏi tới.



“Tôi nghĩ kiếp sau tôi phải đầu thai làm người đàn ông cực kì vĩ đại.”



“?”



“Sau đó nhất định phải cưới một cô vợ đáng yêu giống tôi.” Mắt cô đảo tròn, bất kể thế nào cũng phải nói cho hết câu.



Anh nghe vậy mỉm cười.



“Trước đây em vẫn thú vị như vậy.”



Anh nói xong, đưa tay vén lọn tóc bị gió thổi bay trên trán cô ra sau, chần chừ rồi di chuyển đến cằm cô.



Tay nhè nhẹ nâng lên, anh nâng mặt Tả Ý lên. Sau đó, Tả Ý thấy đôi môi cân đối cô vừa quan sát tỉ mỉ khi nãy hạ xuống.



Không phải lần đầu tiên hai người hôn môi. Nhưng nụ hôn ép buộc và lăng nhục lần trước hoàn toàn khác hẳn.



Anh hôn rất khẽ, như sợ dùng sức nhiều sẽ làm vỡ nụ hôn như giấc mộng hư ảo này. Giờ đây anh như người đang nhẹ nhàng thưởng thức vật phẩm quý báu. Tay Tả Ý vẫn hơi kháng cự để trên ngực anh, ngăn sự tiếp xúc giữa hai thân thể và muốn đẩy anh ra. Nhưng bất trắc lần trước làm cô không dám đối phó thô bạo với anh nữa.



Thừa dịp cô còn do dự anh chậm rãi thăm dò răng cô, từ từ dùng sức. Đôi môi mềm mại làm cô bắt đầu không tìm thấy tiết tấu hơi thở của mình, gấp rút muốn thoát khỏi nụ hôn triền miên của anh.



Thế nhưng, anh lại luyến lưu.



Anh mang theo luyến lưu quên mất bản thân hôn cô, khắng khít, quyến luyến không rời.



Gió mang theo mùi hương của Dạ Lai Hương và mùi cỏ, nhưng cô không còn thừa sức lực và tâm trí để phân biệt.



Anh đưa tay ra trước dời nắm tay muốn đẩy anh ra, sau đó ôm eo cô, làm cô càng gần anh hơn. Chỉ tiếc họ cùng ngồi, nên góc độ không thể hợp nhất.



Anh tựa như không hài lòng lắm với tư thế này, cơ thể hơi cúi, đặt cô nửa nằm trên ghế, ngay sau đó ôm chặt thân thể mềm mại vào ngực. Anh tiếp tục bám theo lưỡi cô, quấn mút, cướp đi thần trí còn sót lại của cô.



Ngay lúc cô cho rằng mình sắp tan chảy, lúc gần như không còn hít thở nổi, anh mới lưu luyến rời khỏi môi cô, sau đó lại ra sức ôm cô chặt vào lòng, nhíu mày nhắm mắt, dùng giọng nói thì thầm trầm ấm như ma chú, một lần lại một lần chậm rãi lặp lại, “Tả Ý, Tả Ý, Tả Ý...”



Tả Ý chẳng hiểu ra sao, dường như bị thứ tình cảm này của anh lây nhiễm, vâng lời không đẩy anh ra nữa, mà ngoan ngoãn đáp: “Em ở đây.”



“Tả Ý.” Anh lại gọi khẽ, giọng nói dịu dàng làm người ta mê đắm.



Lòng Tả Ý như được lấp đầy, chậm rãi vòng tay quanh hông anh, lặp lại: “Em ở đây.”



“Không, em không ở đây.” Anh nói.