Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lương Duyên Tiền Định: Long Nữ Kén Rể Chọn Nhầm Quân Vương

Chương 7: Giả thành thật




Chương 7: Giả thành thật

“Vậy thì ngươi sẽ biến thành thật.”

Thiếu nữ mặc áo lam vừa dứt lời liền hướng ma trảo về phía Chân Thành. Chân Thành nhanh tay lẹ mắt đã tránh được một chiêu này.

Nhưng chiêu thứ nhất vừa qua, chiêu thứ hai lại nhanh chóng ập tới, Chân Thành ý thức được cô nương này đang nghiêm túc muốn đánh hắn nên cũng xuất chiêu chống lại.

Thiếu nữ áo lam thấy nam nhân kia có thể tránh được mấy chiêu của mình thì cũng không thể xem nhẹ hắn, nàng không ngờ võ nghệ của hắn cũng không tệ.

Đánh nhau với người phàm, nàng sẽ không dùng chiêu thuật để tránh cảm thấy không công bằng.

Hai bên đánh qua lại bất phân thắng bại. Nhưng chợt nàng nhận ra hắn chỉ đỡ chiêu của nàng mà không hề đánh trả, là đang xem thường phận nữ nhi là nàng sao?

Nghĩ vậy, lực đạo trong tay nàng lại càng tăng thêm.

Chân Thành thấy tình thế không ổn bèn lựa lời khuyên giải:

“Cô nương, hãy bình tĩnh lại đã. Cô g·iết ta rồi thì nam nhân Kim gia kia vẫn cứ sống sờ sờ đó thôi.”

“Tiễn ngươi xong ta sẽ xử lý hắn!” Thiếu nữ vừa xuất chiêu vừa gằn giọng đáp.

“Nhưng cô biết hắn ở đâu sao?”

“Ta mà biết thì còn phải tìm ngươi trút giận sao?”

“Nhưng ta lại biết.” Chân Thành bình tĩnh nói.

Lúc này, thiếu nữ kia nghe vậy thì chợt thu quyền cước, nàng thở hổn hển ngồi xuống, ngước cổ lên nhìn nam nhân kia. Đợi khi lấy hơi xong mới nói:

“Ngươi biết hắn ở đâu sao?”

“Đương nhiên là ta không biết rồi.” Chân Thành thật thà đáp, hắn cũng đánh đến mệt, đến dựa vào vách đá lấy hơi.

“Ngươi! Ngươi dám đùa cợt ta sao!” Thiếu nữ nghe vậy chợt máu dồn lên não, chuẩn bị hướng mũi kiếm về phía Chân Thành.

Chân Thành thấy vậy chợt khuyên ngăn: “Cô nương bình tĩnh đã, tuy ta không biết hắn ở đâu nhưng ta biết cách để tìm hắn.”



Thiếu nữ nghe xong thì cũng chưa tin hẳn, nàng nghi hoặc nhìn hắn. Bao lâu này nàng đã dùng mọi cách cũng không tìm được người, tên người phàm này lại có thể sao? Thật không đáng tin.

Thấy nàng ta có vẻ không tin mình, Chân Thành nói:

“Cô nương, nếu ta tìm được hắn cho cô thì cô sẽ thả ta đi chứ?”

“Phải xem bản lĩnh của ngươi đến đâu đã.”

Nói xong ma nữ áo lam bình tĩnh nhìn Chân Thành. “Trước mắt ta đã có kế hoạch, vừa rồi chỉ thử ngươi thôi.”

Thử? Chân Thành âm thầm khinh thường. Thử mà đánh đến chiêu nào chiêu nấy đều muốn lấy mạng người khác.

Nếu không phải muốn bớt đi một kẻ thù, Chân Thành sớm đã ra tay quyết tuyệt, nào để cho người ta khi dễ mình.

“Vậy tùy ý cô nương định đoạt. Nhưng ta có thể biết quý danh của nàng không? Để tiện xưng hô.”

“Gọi ta là Long Nhất là được.”

Thì ra Long tộc cũng có cách đặt tên giống hắn, Chân Thành vô cùng đồng cảm.

Dưới trướng hắn có rất nhiều thị vệ thân cận, đa số là cô nhi do cha hắn tự tay thu nhận, còn đưa cho hắn đặt tên. Để cho gọn gàng và dễ nhớ, hắn bèn dùng số đếm điền vào danh tự cho đội cận vệ.

“Long Nhất cô nương, vậy bước tiếp theo phải làm thế nào?”

“Chúng ta rời khỏi chỗ nào vào Cận Hải Thành đã. Lần gần nhất ta có tin tức của Kim Chỉ là ở đây.”

Hai người cùng nhau bước ra khỏi hang động, lập tức bầu trời trong xanh hiện ra. Không khí đặc quánh mùi muối biển, khiến Chân Thành không khỏi ho vài cái.

Nhưng cái khiến hắn kinh ngạc hơn, chính là hang động này lại vùi sâu giữa lòng biển, chỉ để lộ ra cửa hang và mấy mỏm đá cực lớn thẳng đứng nằm xung quanh.

Đúng là nơi ẩn nấp tuyệt vời, cho dù có sóng lớn, cũng đều bị mỏm đá chắn lại, không một tia gợn sóng lọt vào trong.

Long Nhất đi đến, định bắt lấy tay hắn cùng bay ra khỏi mỏm đá, thì thấy hắn cũng đang tụ hơi nước xung quanh, hội lại thành một áng mây màu trắng lớn chừng một cái bàn ăn cơm.

Lại thấy hắn nhảy một bước, đứng vững vàng trên đó, động tác nước chảy mây trôi.



“Ngươi biết thuật đằng vân(*)?”

(*)Thuật cưỡi mây

“Học lỏm được chút ít của đạo gia, vừa đủ phòng thân. Tộc Người bọn ta ấy à, không có chút thuật pháp thì khó nói chuyện với các tộc khác lắm.”

“Xem ra ngươi cũng không phải người đơn giản!”

Qua một canh giờ bay lượn trên không trung, hai người đã đến bờ biển. Chân Thành cũng không thể bay nổi nữa.

Tuy rằng hắn vô cùng xuất chúng, nhưng dù sao cũng là người phàm sức lực cũng luôn có giới hạn. Hắn ngồi trên tảng đá thở hổn hển. Long Nhất thấy vậy thì mỉm cười.

"Ta chưa từng thấy người phàm nào có thể bay xa và lâu như vậy. Ngươi là người đầu tiên."

Chân Thành không trả lời, hắn tập trung nghỉ ngơi. Theo như báo cáo của những quan lại ở khu vực ven biển, hiện tại biển động rất mạnh ngư dân không thể ra khơi đánh cá.

Nhưng một canh giờ bay trên biển, hắn lại không thấy một cơn sóng lớn nào, gió cũng rất nhẹ, nào có cảnh bão bùng như những tấu sớ đó.

“Gần đây tộc Rồng các cô có sự kiện gì không?”

Long Nhất khó hiểu nhìn Chân Thành.

“Cũng không có gì. Vẫn chưa đến hội nghị hằng năm. Sao ngươi lại hỏi như vậy?”

Chân Thành nghỉ ngơi xong phủi phủi quần áo rồi đứng lên.

“Đi thôi, ta giúp ngươi đi đòi nợ. Sau đó còn phải phiền Long Nhất cô nương giúp ta một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Cơn gió nhẹ thổi tung bay vạt áo thiếu niên, sườn mặt anh tuấn và nụ cười đầy vẻ tự tin ánh vào trong mắt Long Nhất.

Nàng từng nghĩ con người có đẹp như thế nào, thì sau trăm năm vẫn thành cát bụi. Nhưng bây giờ nàng lại nghĩ, thì ra vẻ đẹp kỳ thực lại nằm ở khoảnh khắc, và chỉ khi nào người ta quên lãng thì nó mới thật sự mất đi.

Thì ra hắn cũng rất đẹp.



“Ta cũng muốn đòi nợ tộc Rồng.”

Nàng dời ánh mắt khỏi gương mặt anh tuấn của hắn. Cũng khẽ mỉm cười.

“Đợi ngươi giúp được ta rồi tính.”

Long Nhất không biết rằng, hắn cũng thu nụ cười của nàng vào mắt.

Mất thêm hai canh giờ nữa, hai người mới bước vào Cận Hải Thành.

Lúc này Long Nhất đã mang theo khăn che mặt, chỉ để lộ đôi mắt sắc bén sáng ngời.

Chân Thành là người làm việc lớn, hắn âm thầm biết ơn tộc Rồng đã không vì chuyện này mà khiến hai tộc mất đi hòa khí.

Vốn tộc Rồng có sức mạnh vượt bậc hơn bọn họ, chỉ cần Long Nhất mượn sức trời, gây ra một trận t·hiên t·ai, có đến mười Kim Chỉ cũng không dám trốn nợ.

Nhưng càng làm vậy thì tình cảm hai tộc bao đời vun đắp sẽ bị sứt mẻ, dù sao cũng là món nợ riêng, hơn nữa tộc Rồng làm vậy sẽ bị Lạc u cổ thần trách phạt.

Tuy vậy tộc Người mới là bên bị thiệt hại nặng nề hơn.

Chân Thành âm thầm hạ quyết tâm phải xử trí Kim Chỉ một cách tàn nhẫn nhất. Ít nhất phải thu sạch toàn bộ gia sản của hắn cho vào quốc khố.

Kim Chỉ hẳn là một nhân vật nổi tiếng ở vùng này. Hành tung của hắn hẳn không khó tìm, nhưng Long Nữ mất nhiều công sức như vậy vẫn không tìm ra.

“Long Nhất cô nương từng gặp mặt Kim công tử chưa?”

“Vẫn chưa. Những lần trước đều do thuộc hạ làm việc.”

“Ngươi có từng nghĩ, mấy lần trước người mà họ gặp đều là giả không?”

Long Nhất giật mình. Nàng chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

“Sao có thể?”

Đang lúc hai người còn trao đổi trên đường cái, bỗng nhiên một chiếc xe ngựa lớn phi từ cổng thành vào với tốc độ rất cao.

Theo đằng sau còn có một thiếu niên mặc trang phục màu đen ngồi trên một con hắc mã đuổi theo. Hai người nhanh chóng tránh đường, đã nghe người ngồi trên ngựa hét lớn:

“Kim Gia công tử, Kim Chỉ! Ngươi mau giao lương thực cho ta! Nếu còn chạy, ta sẽ bắt ngươi phải trả giá!"