Chương 1: Chiến loạn
Vào kỷ nguyên Thái Kim, Đông Châu hỗn loạn, đại chiến liên tiếp xảy ra giữa các thế lực vương tôn hoàng thất, đế hậu thất thủ, kinh đô thất thế lần lượt tan đàn xẻ nghé, các phe phái đều hao tổn nguyên khí nặng nề.
Lúc đó, huyết mạch duy nhất còn sót lại trong vụ hỗn loạn của Đông Châu Đế là thế tử Lam Huyên Triết đã đứng ra dẹp loạn.
Để làm yên lòng các phe và bảo toàn binh lực, Lam Huyên Triết đã bằng lòng chia Đông Châu thành các nước chư hầu gồm Đông Đô, Tây Đô, Nam Đô và Bắc Đô. Tất cả nằm theo hướng đông, tây, nam, bắc và chính giữa là Đế Đô do Lam Huyên Triết xưng đế, lấy hiệu là Hiên Đế.
Mỗi đời của gia tộc Lam Huyên vốn chỉ có thể sinh hạ một huyết mạch, nếu xuất hiện thêm huyết mạch thứ hai thì long mạch quốc gia sẽ bị lay chuyển.
Nhưng trong lúc hỗn loạn, con trai duy nhất của Hiên Đế đột nhiên sống c·hết không rõ, Hiên Đế đã nhiều lần phái quân tinh nhuệ đi tìm kiếm, gần như là lật tung khắp Đông Châu nhưng vẫn không tìm thấy tung tích, có lẽ hoàng tử nhỏ đã b·ị b·ắt đến một trong tứ đô.
Hiên Đế đứng ngồi không yên, nhưng dù sao cũng không có chứng cứ buộc tội nên cuối cùng vẫn không gây ra động tĩnh gì quá lớn. Thiên hạ vừa yên, các chư hầu đều ra vẻ thần phục nhưng cuối cùng trong lòng khó tránh vẫn nung nấu dục vọng, hắn không muốn lại khuấy lên một hồi gió tanh mưa máu.
Vì vậy Hiên Đế ra lệnh cho thuộc hạ thân tín bên cạnh bí mật đi khắp tứ đô để điều tra tin tức của hoàng tử. Mặt khác để tránh cho người ngoài nghi ngờ, Hiên Đế bèn tìm một đứa trẻ chừng năm tuổi vào ở trong cung của hoàng tử, làm ra vẻ hoàng tử vẫn vui vẻ bình yên ở trong cung.
“Tưởng Giao, lần này trẫm giao cho ngươi nhiệm vụ chỉ được thành công không được thất bại.
A Văn không chỉ là đứa con duy nhất của ta mà còn là niềm hy vọng cuối cùng của gia tộc Lam Huyên, ngươi nhất định phải tìm được và đưa hoàng nhi của trẫm trở về Đế Đô.”
Hiên Đế mệt mỏi tựa vào chiếc long ỷ huyền kim uy nghiêm phía sau, đưa tay lên day day thái dương đang đau nhức.
Tưởng Giao không bộc lộ cảm xúc gì, nhưng nơi đáy mắt hắn đã ẩn chứa sự quyết tâm mạnh mẽ. Không nhiều lời, hắn khấu đầu đáp:
“Bệ hạ yên tâm, một khi chưa tìm được tiểu điện hạ thì thần nhất định sẽ không trở về.”
Hiên Đế xua tay bảo hắn nhanh chóng lên đường. Gương mặt đế vương vì trải qua vô số lần chinh chiến mà trở nên cương nghị, đầy nét lãnh khốc vô tình.
Trên vai hắn là giang sơn, là tính mạng của hàng ngàn bá tánh vô tội, mỗi một trận can qua đi qua là sinh linh lại đồ thán. Hắn không muốn, cũng không cho phép Đông Châu lại một lần nữa rơi vào cảnh loạn lạc.
Vì vậy, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn. Một khi hoàng nhi của hắn thật sự không trở về, thì đứa nhỏ ở trong cung kia sẽ chính là Lam Huyên Văn.
“Mong rằng hài nhi của Trẫm cũng giống Trẫm. Sắt thép qua tôi luyện mới càng trở nên rắn rỏi.”
***
Từ trước đến nay, đất Đông Châu vốn là giang sơn của họ Lam Huyên, đế là huyết mạch Lam Huyên gia, vị hoàng hậu đầu tiên là truyền nhân chính thống cũng là tộc trưởng của tộc Rồng.
Nàng vì yêu Lam Huyên Thái Tổ mà nguyện thần phục Lam Huyên gia, từ đó Rồng trở thành linh vật bảo vệ Đông Châu, bảo vệ dòng máu Lam Huyên, khi Lam Huyên Thái Tổ băng hà, nàng cũng hóa thành linh vật canh giữ bên trong lăng mộ, phong kín lối ra vào, vĩnh viễn không ai có thể tìm thấy nữa.
Đã từ lâu, trong dân gian Đông Châu đã truyền tai nhau về câu chuyện tộc Rồng có năng lực thần kỳ.
Tương truyền rằng người mang huyết mạch của Tộc Rồng có thể hô mưa gọi gió, còn huyết mạch Lam Huyên xứng bậc quân vương, đất Đông Châu không thể không có một trong hai. Nhưng cũng có một số ít người cho rằng, người nào lấy được Long nữ, người đó mới chính hoàng đế.
Đào Nguyên chính là lãnh địa của tộc Rồng. Lối vào Đào Nguyên được phủ kín bởi sương mù.
Ai lạc vào sương mù này đều bị mất phương hướng, đi trăm đường rồi cũng sẽ quay về chỗ cũ, có đi đều không có về. Những người may mắn sống sót trở ra đều trở nên điên dại.
Sau chiến loạn, tuy nói là Hiên Đế đã bình ổn được thế cục rối ren hiện tại, thế nhưng Đông Châu cũng bị chia làm năm nước nhỏ, tùy thời có thể c·hiến t·ranh bất cứ lúc nào.
Nếu nói là dẹp yên thì chưa hẳn. Đại nghiệp thống nhất giang sơn Đông Châu vẫn chưa bao giờ bị quên lãng, nhưng lúc này chưa phải thời cơ chín muồi.
Muốn thống nhất giang sơn phải có cả Lam Huyên huyết mạch và sự phù trợ từ truyền nhân chính thống của tộc Rồng, nhưng huyết mạch Lam Huyên hiện chưa rõ tung tích, Rồng chưa xuất hiện thì chưa thể khởi binh.
Mà tổ tiên tộc Rồng xưa nay có tổ chế, mỗi đời tộc trưởng trong một ngàn năm chỉ có thể tạo ra một quả trứng rồng, nói đúng hơn là một long nữ, định sẵn sẽ là vương hậu tương lai của Đông Châu.
Vì Long nữ tuy có năng lực của Rồng, thông minh tác tuyệt, nhưng tuổi thọ lại giống như người phàm.
Mà lúc này, tại Đào Nguyên, các trưởng lão của Tộc Rồng đang vò đầu bứt tóc, sầu não đến già nua.
“Các vị nói xem, một quả trứng Rồng to đến thế, vì sao lại biến mất ngay trong tầm mắt của các vị?”
Trên một tòa núi bay lơ lửng giữa không trung, bốn phía đều mọc đầy hoa cẩm chướng, màu sắc vô cùng sặc sỡ.
Ở trung tâm có một vật giống như ụ rơm, màu sắc cũng sặc sỡ không kém, càng nhìn lại thấy giống một cái tổ nhỏ, nhưng bên trong lại trống không.
Vây quanh là bảy, tám vị trưởng lão râu tóc bạc phơ, mỗi vị lại có ba người trẻ tuổi xinh đẹp theo sau. Người vừa tức giận quát lên là tộc trưởng của Tộc Rồng, Long Hằng.
“Thưa tộc trưởng, đây không phải là lúc trách tội chúng tôi, còn mười lăm ngày nữa là trứng nở, cũng là lúc đại nghiệp của Đông Châu có khởi sắc. Nếu như lúc đó không có nữ chủ, thậm chí là nam chủ thì làm sao bây giờ?”
Long Hằng tức giận suýt hiện nguyên hình rồng, giậm chân nóng nảy.
“Ông tưởng tôi không biết chắc! Các lão già vô dụng như các ông, canh một quả trứng thôi cũng ngủ gật, để cho nó không cánh mà bay mất, còn ở đây già mồm.”
Một vị trong đó vuốt nhẹ chòm râu trắng bạc, ra vẻ rất điềm tĩnh.
“Tộc trưởng, hay là ngài lại sinh thêm một quả trứng nữa, như vậy chẳng phải xong chuyện rồi sao.”
Tất cả mọi người đều “ồ” lên, cho rằng đó là kế sách tạm thời nhưng rất hữu hiệu.
Long Hằng thật sự muốn dùng nội công mấy ngàn năm của mình thổi bay đám người này. Hắn là nam nhân, không phải muốn sinh là sinh.
Một quả trứng rồng thôi mà hắn phải tập hợp tinh hoa đất trời gần một ngàn năm mới tạo ra được, đừng nói là một quả, ngay cả cái vỏ trứng thôi cũng làm không được.
Tộc trưởng tộc Rồng cũng có năng lực nhất định, tuy tuổi thọ ngang bằng trời đất, nhưng tạo ra trứng rồng lại tốn quá nhiều tinh lực, nên mỗi tộc trưởng chỉ có thể tạo ra một quả.
Tuy rằng tộc Rồng có thể lấy vợ sinh con đẻ cái, nhưng lại mất đi dòng máu tộc rồng thuần túy. Long Hằng là con cháu nguyên thuần đời thứ mười bốn, hắn cũng không có cách nào ngay lập tức tạo ra một quả trứng rồng khác.
“Các người mau nghĩ cách tìm trứng rồng về đây đi.” Long Hằng tức giận ra lệnh.
Cùng lúc đó, tại một mật thất của động Quạ đang trưng bày một quả trứng khổng lồ. Cách đó không xa có một đứa bé đang bị trói nằm b·ất t·ỉnh dưới đất.