“Xin lỗi, hôm nay đã quên mang.”
Trần Khải vốn là cái dạng người sống chớ tiến. Cố Thần Hề cũng không có hào quang nữ chủ tự nhiên sẽ bị cự tuyệt. Không phải tất cả nam nhân đều sẽ thích nữ nhân xinh đẹp.
Nguyễn Lương là người phi thường ác, nhưng là nghĩ đến Cố Thần Hề sau này liền nhịn không được có điểm cảm khái. Cô nghĩ, liền làm một hồi người tốt, thay hướng đi đổi thế giới này, tuy rằng không thể bảo đảm Cố Thần Hề có thể được như mong muốn, nhưng ít nhất sẽ không làm cô ấy nếm tư vị bị người thích nhất phản bội. Người đơn thuần thiện lương nên có cái kết cục tốt.
“Mỹ nhân, đồ vật của cô bị rớt.”
Cố Thần Hề đang đắm chìm trong cảm giác bị nam thần từ chối thì bị một giọng nữ đánh gãy. Chỉ thấy một cái khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cao gầy, ăn mặc trang phục tinh xảo. Nữ tử một tay cầm theo hộp đồ ăn một tay cầm một trương danh thiếp đưa tới trước mặt Cố Thần Hề.
Tiếp nhận danh thiếp thì thấy chữ "Tổng Tài công ty kiến trúc Hằng Bình - Trần Khải".
“Ngượng ngùng, cái này không phải của tôi.”
Cố Thần Hề không biết nữ tử này có ý đồ gì với mình, nhưng mà nhìn cô cũng không giống người xấu.
“Là sao, mới vừa nó rơi trên mặt đất tôi tưởng anh tuấn tiên sinh không cẩn thận đánh mất cho nên không thể cho cô. Nếu không phải, vậy thôi tôi ném đi.”
Nguyễn Lương cố ý trêu đùa Cố Thần Hề, cô biết cô ấy đối với Trần Khải có bao nhiêu tình cảm, thế nên cái danh thiếp này cô ấy sao có thể không cần. Cô tuy rằng sẽ cung cấp trợ giúp cho cô ấy nhưng cũng sẽ không cùng cô ấy trở thành bạn tốt. Trên thế giới này rất nhiều đồ vật đều là dựa vào chính mình tranh thủ, nữ nhân này chỉ là bởi vì tình yêu nên mới khuyết thiếu năng lực tự hỏi. (đừng hỏi, danh thiếp như thế nào có, lò do hệ thống cấp bàn tay vàng)
Mà đối với thế giới này, Cố Thần Hề thực bất hạnh.
Vừa nghe Nguyễn Lương muốn đem danh thiếp người trong lòng ném xuống, Cố Thần Hề nhanh chóng đem danh thiếp đoạt lại nói:
“Đừng ném, là của tôi.”
“Cô một hồi nói là của cô, một hồi lại nói không phải cô. Cô thật đúng là kỳ quái."
Nguyễn Lương cố ý trêu ghẹo nói.
Lưu lại Cố Thần Hề đứng tại chỗ ngây ngô cười, cô xoay người đi vào tập đoàn Cố thị, cô không quên mục đích chủ yếu hôm nay là Cố Chiêu. Quen cửa quen nẻo lên tầng 22, lén lút vào văn phòng tổng tài. Trong văn phòng không có một bóng người, nhìn thời gian còn không đến 11 giờ rưỡi, thời gian đến thật chậm.
Nguyễn Lương buông hộp đồ ăn, thừa dịp Cố Chiêu không hề ở đây liền nghênh ngang ngồi ở trên ghế làm việc của hắn, cảm giác thật quá tốt
Xem lịch trình buổi chiều của Cố Chiêu thì thấy buổi chiều có cùng kiến trúc Hằng Bình kí hợp đồng, thật đúng là vừa khéo.
Không bao lâu, ngoài cửa truyền đến một trận so le không đồng đều tiếng bước chân, Nguyễn Lương nguyên muốn chạy đến phòng nghỉ, nhưng là nghĩ lại liền thuận thế trốn dưới bàn công tác, ôm đầu gối ngồi dưới đất. Cố Chiêu đẩy cửa văn phòng tiến vào, lúc sau phát hiện ở trên bàn có một hộp đồ ăn, anh không cần động não cũng biết là ai.
Chưa từng có người vì anh đưa cơm, trong lòng anh liền có một cỗ nước ấm. Nguyễn Lương vừa lúc chụp mông ngựa đối phương.
Nam nhân cùng nữ nhân trao nhau lần đầu tiên cảm giác là không giống nhau, nữ nhân cảm thấy chính mình có bạn trai, mà nam nhân chỉ là nghĩ đến chính mình rốt cuộc phá thân. Nguyễn Lương cũng không cho rằng Cố Chiêu sẽ vì một đêm vui thích mà yêu cô, cô muốn thể xác và tinh thần hắn chỉ thuộc về một mình cô. Dục vọng chiếm hữu ẩn ẩn quấy phá.
“Buổi chiều cùng ‘Hằng Bình kiến trúc" ký hợp đồng định lúc 2 giờ, đến lúc đó Hằng Bình tổng tài sẽ qua đây, hơn nữa hy vọng cùng ngài gặp mặt nói chuyện……”
Thanh âm nam bí thư từ cửa hướng bên trong càng ngày càng gần, không ngừng báo cáo. Cố Chiêu đi đến bàn công tác, khi ngồi xuống liền phát hiện Nguyễn Lương ngồi phía dưới bàn công tác cười trộm. Cho cô nghỉ một ngày nghỉ ngơi cho tốt, không ngờ cô lại chạy đến công ty hồ nháo, không trị cô thật là không hiểu thể chuyển biến tốt.
Nguyễn Lương thấy Cố Chiêu ngồi xuống, chờ bí thư sau khi rời khỏi đây cùng Cố Chiêu nói chuyện. Kết quả bí thư không có bất luận manh mối gì dừng lại, như cũ không ngừng báo cáo, Cố Chiêu một cái cũng không để ý đến cô, làm bộ chuyện gì đều không có nhìn văn kiện. Người nam nhân này, thật là không thương hương tiếc ngọc. Hừ, tôi cũng không tin anh nhẫn được cái này!
Nguyên bản nam tử ngồi nghiêm chỉnh đột nhiên phát ra trầm thấp rên rỉ làm bí thư hoảng sợ, hỏi:
"Tổng tài, thân thể ngài không khoẻ sao?"
“Không có, cậu tiếp tục.”
Cố Chiêu cúi đầu nhìn chỗ tư mật chính mình, Nguyễn Lương đang vùi đầu tại đấy, thật là vừa ái vừa hận, nguyên bản cự long ngủ say hôm qua vừa khai trai sau khi bị trêu chọc vài cái liền dễ dàng mà đứng lên, kết quả nữ nhân này sau khi chơi liền mặc kệ nó, chỉ dùng bàn tay mềm nhẹ nhàng khiêu khích đụng chạm côn thịt, loại cảm giác nửa vời thật là khó chịu tới cực hạn.
Duỗi tay ý bảo Nguyễn Lương hảo hảo an ủi côn thịt, nhưng lúc này Nguyễn Lương cũng dám làm mặt quỷ với hắn, sau đó cầm di động chơi trò chơi, nhìn kỹ là trò chim nhỏ*.
(Bản cv nó như thế, tớ cũng bất lực.)
Nữ nhân, thật là không thể sủng, bằng không sẽ được một tấc lại tiến một thước, tối hôm qua nên làm cô không còn sức lực mới thôi, hôm nay cũng sẽ không có tinh lực tới trêu chọc hắn. Cố Chiêu sắc mặt trầm xuống một chút, không chiếu cố đại điểu của hắn ngược lại chơi trò chim nhỏ, thật đúng là không ngoan! Đôi mắt nhíu lại, sau đó đột nhiên bắt lấy đầu Nguyễn Lương, cưỡng bách cô mở cái miệng nhỏ đem côn thịt nuốt vào, ấm áp khoang miệng, cái lưỡi mềm mại liếm láp làm hắn thoải mái không thôi.
Bí thư bị Cố Chiêu đột nhiên tản mát ra khí tràng âm trầm sợ tới mức lui về phía sau một bước, thanh âm đều yếu không ít.
Nam nhân này thật đáng giận làm cô sặc chết. Bỗng nhiên bị côn thịt tiến vào trong miệng mà bên ngoài còn có người, anh bất nhân cũng đừng trách tôi bất nghĩa. Trong đầu không ngừng nghĩ, trước kia xem qua ‘ động tác phiến ’ cùng tiểu thuyết khẩu giao động tác nỗ lực liếm cực đại côn thịt, sứ mệnh mút vào hơn nữa. Vươn tay nhỏ vuốt hai viên hèn nhát, đầu không ngừng di động, lâu lâu liền hút quy đầu, cái lưỡi ở trong miệng linh hoạt liếm.
Cố Chiêu bị Nguyễn Lương đột nhiên mạnh mẽ mút vào làm eo tê rần, thiếu chút nữa thất thủ mà xuất tịn, may mắn đúng lúc nhịn xuống không có sớm xuất. Nhịn không được cúi đầu xem Nguyễn Lương, chỉ thấy nữ nhân dưới thân trong miệng phun ra nuốt vào côn thịt hắn, trong tay đùa bỡn hai viên hèn nhát, đôi mắt vô tội hướng hắn chớp chớp, dường như thật sự ăn một cây kẹo que ngon miệng. Thật là cái tiểu yêu tinh. Cố Chiêu còn muốn nhìn cô còn có thể làm gì, vì thế cũng không ngăn lại cũng không chỉ thị.
Liếm láp không sai biệt lắm, Nguyễn Lương đem côn thịt trong miệng chậm rãi lấy ra, ở mặt ngoài hôn một cái. Sau đó nhấc lên váy chính mình, đem chỗ tư mật sớm đã ướt đẫm cbày ra, đẩy ra quần lót gợi cảm đã thấm ướt, tiểu hoa đỏ sậm không ngừng đóng mở phun ra mật dịch, một ít dâm dịch dọc theo đùi không ngừng trượt xuống. Một tay bắt lấy côn thịt Cố Chiêu nhắm ngay huyệt khẩu chậm rãi cắm vào, kết quả vào đến một nửa liền đi không được. Nguyễn Lương liền để ngắn ngủn khoảng cách thọc vào rút ra, một tay che lại miệng mình không cho dâm mỹ âm thanh vang ra.
Nguyễn Lương thoải mái, Cố Chiêu thực không thoải mái, cự ly ngắn thọc vào rút ra vận động với hắn mà nói không khác gì giải khát, chỉ có quy đầu hoàn toàn tiến vào tiểu huyệt hẹp, so sánh với vừa rồi, hiện tại càng khó chịu. Vì thế, bàn tay dày rộng to đỡ lấy cái mông tuyết trắng mạnh mẽ cắm vào, ‘ bang ’ một tiếng, côn thịt rốt cuộc hoàn toàn đi vào.