Edit: Vịt
Dung Dặc mơ màng tỉnh lại trong một căn nhà gỗ nhỏ trống trải, cô chống đỡ thân mình xụi lơ ngồi dậy, không khó đoán rằng mình đại khái là bị bắt cóc. Chỉ là không biết mục đích của bọn bắt cóc là vì tiền hay vì kiềm chế Thẩm Nhất?
Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, cô cố sức đứng lên, chống đỡ cơ thể lung lay vài cái, mới đi tới cạnh cửa.
"Ta coi bên trong tiểu nha đầu, da thịt non mịn, thượng lên nhất định thực sung sướng." Một giọng nam đáng khinh vang lên làm Dung Dặc phút chốc như chìm vào hầm băng.
"Đúng vậy, đã thế chi bằng trước khi thả người, anh em chúng ta hưởng dụng một chút cũng không tồi, đã lâu không thượng quá mặt hàng tốt như vậy." Một giọng nam khác vang lên, theo sau là một tràng cười dâm đãng cực điểm
"Các ngươi đừng lộn xộn, phía trên đã giao phó, nha đầu bên trong đối Thẩm Nhất rất quan trọng, không thể đụng vào nàng dù chỉ một cây lông tơ, hai người các ngươi nếu dám nhân lúc ta vắng mặt làm chuyện xằng bậy gì, các người đừng trách ta không nể tình." Một giọng nói lạnh lùng sắc bén vang lên.
"Đã biết......"
"Đã biết......"
Phía trên? Rốt cuộc ai muốn nhằm vào Thẩm Nhất, chắc chắn có âm mưu bí mật nào đó.
Thẩm Trạch, Thẩm Nhất ba bước hóa thành hai bước chạy như bay vào phòng khách, thấy Chu Tú Tú an nhàn ngồi ở trên sô pha mà uống trà, giận đến nghiến răng nghiến lợi quát: "Chu Tú Tú!"
Thẩm Thanh thấy Thẩm Nhất hoàn toàn không có quy củ gì, trầm mặt:
"Sao chú dám nói chuyện với chị dâu như vậy?"
"Chỉ là một nữ nhân tiến vào nhà bằng hôn sự được sắp đặt thì không có tư cách làm chị dâu của ta!"
Chu Tú Tú bị Thẩm Nhất nói sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, bàn tay nắm quần áo, toàn thân đều nhịn không được run rẩy, trong lòng cực kỳ phẫn hận.
"Nhị gia, ta biết gia thế ta không cao, ngươi có chuyện gì có thể nói thẳng, không cần châm chọc như vậy." Chu Tú Tú nói bóng nói gió làm Thẩm Thanh càng chua xót vì cô.
"A, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm." Thẩm Nhất nói xong liền quay đầu chạy khỏi nhà.
Trên thực tế, Chu Tú Tú trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh, Dung Dặc quả thực là do ả bắt cóc, nhưng ả luôn cho rằng đây là vì giúp quan hệ giữa hai nhà Thẩm - Chu tốt đẹp hơn. Thẩm Thị không thể công khai ở Tây Bình tìm người, chỉ có thể mượn nguồn lực từ Chu Thị, mà muốn mượn thì chỉ có liên hôn là cách tốt nhất. Chỉ cần đại tiểu thư Chu Thị là Chu Kì gả cho Thẩm Nhất, việc tìm người lập tức sẽ dễ như trở bàn tay mà thôi, đến lúc đó ả đem những kẻ bắt cóc kia điều đi nơi khác thì lập tức sẽ không có ai biết được việc này.
Nghĩ đến tiện nhân Chu Kì kia, Chu Tú Tú liền đau đớn, ả mang danh con gái nuôi của Chu thị, nói thật dễ nghe, kỳ thật còn không bằng một con chó cưng của đại tiểu thư Chu Kỳ. Ả cố gắng mưu kế nhiều năm mới có thể khó khăn chuyển đến Tây Bình an nhàn mà sống, thế nhưng tiện nhân kia không buông tha ả, vẫn thường tìm đến cửa làm phiền ả. Cuối cùng ả liền làm một cuộc trao đổi, ả giúp Chu Kỳ việc này, xong việc này hai người vĩnh viễn không còn liên quan đến nhau nữa.
Trong lòng ả hoàn toàn quên sau này có thể trở thành chị em dâu của nhau, một lòng chỉ nghĩ đến chuyện phủi sạch quan hệ.
"Tú tú, em đừng để bụng, Thẩm Nhất hẳn là gặp chuyện không hay nên mới cư xử thô lỗ như vậy. Anh sẽ mau chóng cưới em, sau đó bảo vệ em, để em sống thật an nhàn thanh tĩnh." Thẩm Thanh ôm Chu Tú Tú nói lời thề son sắt.
"Vâng." Chỉ cần cô thành dâu trưởng của Thẩm gia, lúc đó kể cả Chu Kỳ cũng không thể đối với cô khoa tay múa chân.
Một nhân viên vội vàng đi vào, vừa đi vừa hấp tấp nói "Đại thiếu gia, đã xảy ra chuyện......" nhìn thấy Chu Tú Tú liền lập tức im lặng.
"Nói đi, Tú Tú không phải người ngoài." Chu Tú Tú cụp mi rũ mắt làm Thẩm Thanh trong lòng hơi hơi đau đớn. "Phía dưới báo tin, Dung tiểu thư bị người bắt cóc...... "Nam tử do dự hạ mới nói nửa câu sau." Nghe nói là bị đưa tới Tây Bình đi."
Thẩm Thanh nghe vậy liền khiếp sợ, lập tức liền hiểu ra tại sao Thẩm Nhất phẫn nộ, lúc nghe đến Tây Bình mí mắt cũng không thèm động một chút nào, "Ta biết rồi."
"Vâng." Nam tử khom lưng đi ra ngoài.
Chu Tú Tú thấy Thẩm Thanh không nói một lời, trong lòng bồn chồn, "Anh này, hay là để em gọi cho ba mẹ, nhờ người bên đó hỗ trợ tìm Dung tiểu thư?"
"Cũng được." Gãi đúng chỗ ngứa, Chu Tú Tú cầm lấy điện thoại gọi đi, bây giờ Chu Kỳ chắc đã nhờ ba hỗ trợ rồi. "Alo. Ba à... Con có chút việc muốn nhờ ba ạ..."
Chu Tú Tú buông điện thoại, đi đến ngồi bên cạnh Thẩm Thanh, "Anh à, ba đồng ý hỗ trợ, chỉ là yêu cầu em trai anh phối hợp."
"Ba em muốn phối hợp cái gì?" Thẩm Thanh nhíu mày nghi vấn nói.
"Phụ thân hy vọng chúng ta hai nhà có thể kết thông gia."
Thẩm Thanh chần chờ một hồi, "Để anh tìm nó nói chuyện một chút."
"Dạ." Cô chỉ có thể giúp đến đây, Chu Kỳ có thể thuận lợi gả cho Thẩm Nhất hay không, cô quản không được.
Thẩm Thanh cẩn trọng đi vào thư phòng Thẩm Nhất, nhìn mặt đất hỗn độn, nhíu mày nói, "Chú đây là đang làm cái gì?"
Thẩm Nhất không đáp, tiếp tục hút thuốc.
" Tú Tú vừa mới liên hệ bên Tây Bình, nói là có thể hỗ trợ tìm Dung Dặc. Chỉ là yêu cầu chú cưới Chu Kỳ."
Thẩm Nhất cười lạnh một tiếng, "Hóa ra là vậy. Em sẽ không cưới Chu Kỳ." Nếu anh cưới Chu Kỳ, Dung Dặc biết làm sao bây giờ.
"Chú hãy suy nghĩ kỹ, Chu Thị ở Tây Bình là dòng dõi lâu đời, ăn sâu bén rễ, nếu chú tự đi tìm khác gì mò kim đáy biển. Anh cùng Tú Tú thương lượng một chút, chú bây giờ cứ giả bộ thương Chu Kỳ một chút, chờ Dung Dặc được cứu thì giải trừ hôn ước cũng không muộn." Thẩm Thanh ôn tồn khuyên nhủ.
"......" Lời Thẩm Thanh nói không có chút lỗi sai nào, tưởng tượng đến Dung Dặc không biết ở nơi nào chịu khổ, anh liền nói, "Được."
***
Dung Dặc bị nhốt ở nhà gỗ năm ngày, không thấy được bầu trời, cũng không có bất cứ thứ gì để tiêu khiển, chỉ có một cái giường. Bụng " cô " kêu một tiếng, cảm thấy thật phiền toái, cũng không biết Thẩm Nhất hiện tại có đang tìm mình không.
Cửa bị đẩy vào, mùi hương đồ ăn làm cô càng đói bụng hơn. Năm ngày qua chỉ có một cô gái câm điếc đưa cơm đến cho cô, Dung Dặc đã từng định cùng nàng nói chuyện với nhau, kết quả đàn gảy tai trâu, không bệnh mà chết.
" Bang ", Cửa lại bị khóa lại.
Bưng lên cơm ăn ngấu nghiến ăn, ăn no mới có sức lực chạy trốn. Lúc này, bên ngoài lại truyền tới tiếng nói chuyện......
"Này, hôm nay đã xem tin tức chưa?"
"Chưa, có tin gì mới à?"
"Có chuyện lớn, Thẩm nhị gia hôm nay cùng Chu gia tiểu thư đính hôn!"
"Thế con bé ở chỗ này là sao?"
"Hình như là con gái nuôi của Thẩm Nhất. Không ngờ con gái bị bắt, còn có tâm tư kết hôn, ta thấy con bé trong này chẳng được quan tâm chút nào đâu."
"Nếu như vậy, hay là đêm nay chúng ta cùng nàng làm chút chuyện tốt đi, hắc hắc hắc......"
"Ý kiến hay. Ta phía dưới đã sớm tưởng thả ra lưu lưu."
"Ha ha ha ha......"
Tại sao lại như vậy, Thẩm Nhất như thế nào sẽ cùng Chu Kỳ đính hôn?! Sẽ không, anh sẽ không từ bỏ cô, anh không phải loại người này. Nhưng hai người bên ngoài làm cô có cảm giác nguy hiểm đang tới gần.
"Hệ thống, ta hỏi ngươi, nếu Thẩm Nhất cùng người khác kết hôn lên giường, nhiệm vụ này của ta là thất bại phải không?"
"Đúng vậy, hơn nữa ngoài mục tiêu công lược ra, ngươi không thể cùng người khác phát sinh quan hệ."
"Đã biết."
Dung Dặc toàn thân lạnh lẽo, cô không nghĩ tới sẽ có kết cục như vậy. Cô còn đang chờ sau khi về Nam Dương, Thẩm Nhất cho mình một gian nhà ấm xinh đẹp, sau đó cô có thể làm cô dâu của anh, mà không phải giống hiện tại nghe tin anh cùng người khác kết hôn mà lòng đau đớn, nước mắt rơi mà không cách nào ngăn lại.
Lại nghĩ đến những kẻ ghê tởm bên ngoài, trong bụng một trận ghê tởm, dạ dày quay cuồng, mới vừa ăn xong cơm lại nôn, nước mắt và nước mũi tung hoành, chật vật vô cùng. Cô tuyệt đối không thể bị mấy kẻ bên ngoài thượng, tuyệt đối không thể.
Nghe được âm thanh đồ sứ vỡ nát, hai nam nhân bên ngoài nhìn nhau,
"Hình như ta nghe được tiếng cọp mẹ nổi giận."
"Từ từ...... không phải nghĩ quẩn đấy chứ?"
Hai người vội vã mở khóa, đẩy cửa đi vào, vừa thấy cảnh tượng bên trong, da đầu tê dại, thiếu nữ nhỏ xinh lúc này ngã trên mặt đất không còn nhúc nhích, cổ tràn đầy máu đỏ tươi, trên mặt đất tràn ra một đóa hoa máu lớn đến mức làm người ta choáng váng
"Ngươi đi xem có phải chết rồi không?" Nam tử bên trái xô đẩy một nam tử thấp bé khác. Chỉ thấy hắn nuốt nước miếng, đi đến cạnh nữ tử, vươn tay dò xét mũi nàng, sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, hoảng sợ nói, "Không...... Không khí."
Hạ chương hồi sự nước trong phiên ngoại.
Vài dòng edit lảm nhảm: Dạo này chẳng có tâm trạng làm gì các nàng ạ, nên ra truyện chậm quá. sorry các nàng nhiều. Từ mai sẽ cố gắng chăm chỉ hơn.
Với lại một phần edit chương này cũng không ưng cách làm của Thẩm Nhất lắm nên toàn được vài chữ lại thôi. Kiểu theo mình dù trong mọi trường hợp, anh đã bên em rồi thì đừng có nắm tay người con gái khác, em không cần biết thật giả hay trêu đùa ra sao. Nếu anh thích thì có thể chia tay xong muốn làm gì thì làm. Nói chung đặt vào đây cũng không đúng hoàn toàn, nhưng quan điểm mình vẫn thế. Haizzzzza! Nhiều lúc thấy bản thân thật vô lý mà hiu hiu...
Các nàng đọc truyện vui vẻ nha tớ sẽ cố ra chương sớm ạ!