Lục Bình sơn trang ở thành phố J nổi danh là khu người giàu có, chiếm địa diện tích thập phần rộng, phong thuỷ cực tốt, phương tiện cũng trang bị đầy đủ hết. Ở bình sơn trang nội còn phân có A, B, C khu: khu trụ C chủ yếu chính là gia cảnh giàu có sinh hoạt vô ưu, khu trụ B chủ yếu chính là loại giống Nguyễn Lương, trong nhà có đưa ra thị trường công ty sinh hoạt giàu có, mà khu trụ A chủ yếu chính là loại người giống Cố Chiêu, loại này là đại tập đoàn gia tộc xí nghiệp thượng đẳng tầng sinh hoạt ưu việt hơn người.
Xe Bentley chạy qua đại môn lục bình sơn trang xuyên qua khu C đi vào khu B. Trong lòng Nguyễn Lương bắt đầu tính toán nhỏ, hôm nay cô trực tiếp tiếp cận vì còn có một nguyên nhân chính là cha mẹ vô lương của Nguyễn Lương đi du lịch ngoại quốc một tháng cũng chưa về, vì thế cô thuận tiện thả bảo mẫu. Dựa theo ý nghĩ của Nguyễn Lương, Cố Chiêu nên thuận lý thành chương làm cô ở nhờ nhà hắn, vấn đề là Cố Chiêu hỉ nộ vô thường không biết đâu mà mò.
Xe ở trước cửa nhà Nguyễn Lương chậm rãi dừng lại. Cố Chiêu nhìn nhà Nguyễn Lương một mảnh đen kịt nói:
" Đây là nhà của cô ở? "
" Đúng vậy. Tôi quên hôm nay ba mẹ xuất ngoại du lịch, ở nhà Trương mụ có người sắp sinh nên về quê chăm, đi cỡ mấy ngày nữa mới trở về. Trí nhớ của tôi thật tệ."
Nguyễn Lương sờ sờ đầu, có chút ngượng ngùng trả lời. Sau đó làm bộ với vào túi xách sờ sờ, dùng ngữ khí có chút sốt ruột nói:
"Trời đất, tôi quên mang chìa khóa rồi."
"Hửm?"
Cố Chiêu phát ra một tiếng ngân không rõ thanh âm mang theo ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Nguyễn Lương. Ngoài cửa sổ xe, ánh trăng chiếu vào người Cố Chiêu khiến cho hắn dung hòa cùng ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa.
"Có phải hay không, mình thể hiện rõ ràng quá nên bị phát hiện? Bằng không ngày mai lại tính toán lại cho tốt."
Nguyễn Lương trong lòng từ bỏ.
"Tổng tài, ngài có thể hay không tiện đường đưa tôi đi khách sạn gần nhất, nơi này không có xe để gọi."
Nguyễn Lương tràn ngập xin lỗi nhìn Cố Chiêu. Nếu bây giờ cô biết suy nghĩ của Cố Chiêu giờ phút này tuyệt đối sẽ không như vậy. Đúng vậy, Cố Chiêu tưởng nữ nhân này đang câu dẫn mình? Tựa như mèo ngứa ngáy, không thoải mái đột nhiên không cào, không cao hứng.
"Đi đến nhà tôi ở đi. Phòng cho khách rất nhiều."
Cố Chiêu mang hơi thở cường thế nói xong không chờ Nguyễn Lương trả lời liền khởi động động cơ hướng A khu chạy tới. Vì cái gì luôn luôn không làm ra cái hành động bất thường mà lần này lại làm như thế?
"007, xuất hiện!"
Nguyễn Lương ở trong lòng cùng hệ thống đối thoại.
" Người chơi 2222, cô cần tôi phục vụ cái gì? "
" Đừng kêu 2222, kêu tôi là Nguyễn Lương. Cố Chiêu này là người thật sao, này có chút không đúng, hắn không phải là băng sơn khó có thể tới gần sao, vì cái gì sẽ đột nhiên nguyện ý đem một nữ nhân không thân cận cấp dưới mang về nhà? Chẳng lẽ kỳ thật bản chất hắn là một người siêu cấp vô địch biến thái, chẳng lẽ đêm nay tôi liền phải cáo biệt kiếp lão xử nữ sao. "
Nguyễn Lương có điểm ai oán, đem Cố Chiêu có hành động kỳ quái mà ảo tưởng.
"Đồng chí Nguyễn Lương xin yên tâm, Cố Chiêu tuyệt đối là kim cương vương lão Ngũ. Mau chóng cùng với Cố Chiêu hợp nhất, tuyệt đối là có lợi mà vô hại. "
Cảnh quang không ngừng lui về phía sau, cảnh quang phía trước cành lúc mỹ quan càng lịch sự tao nhã. Nguyễn Lương ngột mở miệng:
"Tổng tài, như vậy có thể hay không? Thật sự không tốt lắm, quá quấy rầy ngài."
"Sẽ không, nhà tôi đang cần một bảo mẫu, cô vừa lúc tới bổ sung vào để dọn dẹp nhà cửa một chút."
Cố Chiêu một ánh mắt cũng không ban cho Nguyễn Lương. Nguyễn Lương chỉ nghe thấy một trận tiếng kêu của quạ đen "Cạc cạc cạc cạc cạc" chạy nhanh trong đầu mình. What?! Cô câm nín, không nói được gì.
"Nói giỡn."
Cố Chiêu quay đầu nhìn bộ dạng biểu tình ăn phân của Nguyễn Lương liền có điểm bật cười.
"Đại ca, thật sự nhìn không ra tới anh có tiềm chất nói giỡn."
Nội tâm Nguyễn Lương kêu gào các loại ngôn ngữ khác nhau. Cửa sổ sát đất, biệt thự vẻ ngoài thuần trắng, đình viện có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ. Tha thứ cho một nửa đời còn chưa có gặp qua kẻ nào chân chính có tiền, có biệt thự lớn là Nguyễn Lương, cô nghĩ không ra từ gì để hình dung. Chính là hai chữ, đẹp!
Cố Chiêu mang theo Nguyễn Lương xuyên qua sân trước đi vào biệt thự, phòng ở trang hoàng rất có phong cách của Cố Chiêu, nhìn đơn giản nhưng lại không tầm thường. Phòng khách rộng rãi, tinh xảo, sàn nhà không nhiễm một hạt bụi.
"Phòng cho khách ở lầu một, cô tùy tiện chọn một phòng đi. Nếu đói bụng, phòng bếp có nguyên liệu nấu ăn, cô có thể tự làm."
Cố Chiêu nói với Nguyễn Lương một cách nhanh gọn lẹ xong liền lên lầu. Tới đâu hay tới đó, tới đây cách giường của mục tiêu không xa, sớm ngày thu phục được Cố Chiêu, về sau nữ chính xuất hiện cũng không thể thu phục. Ha ha ha, mình suy nghĩ có chút nhiều quá.
Nguyễn Lương ở trong phòng tắm, tắm rửa xong bọc khăn tắm rồi ra khỏi phòng, lên lầu tiến thẳng phòng Cố Chiêu. Khẽ gõ cửa phòng của hắn:
"Tiến vào."
Nguyễn Lương mới vừa tắm rửa xong nên gương mặt cùng trên cổ có màu hơi hồng hào, thỉnh thoảng có giọt nước thấm vào khăn tắm tựa như như một quả đào, nhìn hết sức mê người. Cố Chiêu vừa xoay người liền nhìn thấy một tranh như thế, Nguyễn Lương có chút ngượng ngùng giữ lấy khăn tắm cười đến hết sức kiều mị. Cố Chiêu không phải chưa thấy qua nữ nhân hướng hắn nịnh nọt nhưng mà tối nay ngoài ý muốn lại có cảm giác. Hạ thể nhịn không được nâng đầu, nội tâm âm thầm bảo chính mình phải bình tĩnh! Đừng nhìn Cố Chiêu là kim cương vương lão Ngũ nhưng thật ra đối với việc nam nữ lại không quá hứng thú, đặc biệt suy nghĩ là không có đụng đến quá nhiều người nên địa phương nào đó hắn có tinh thần ở sạch.
"Tổng tài có quần áo hay không? Có thể cho ta mượn một chút?"
Nguyễn Lương yên lặng đến gần Cố Chiêu, ngẩng đầu liếc mắt ngắm hắn một cái lại ra vẻ rụt rè cúi đầu.
"Chờ."
Cố Chiêu chỉ nghĩ nhanh chóng rời đi khỏi căn phòng có không gian mờ ám này. Nguyễn Lương nhìn Cố Chiêu rời đi, sau đó quét mắt nhìn phòng hắn, không gian chỉ có hai màu đen trắng chủ đạo. Đồ vật đều là màu đen, bức màn cũng là màu đen, bên trong màu đen một phần, nửa phần còn lại là sa mành màu trắng. Nguyễn Lương nhìn giường lớn King size, có điểm bị ma quỷ ám ảnh nằm lên, sau đó nhắm mắt lại hít sâu một ngụm liền ngửi được hương thơm thuộc về Cố Chiêu.
Vì thế Cố Chiêu từ phòng quần áo cầm quần áo của Nguyễn Lương đi ra liền nhìn thấy nữ tử quấn trên người khăn tắm tinh xảo nằm trên giường của hắn, tóc dài màu đem xõa tung ở trên chăn đơn. Đôi mắt trắng đen đối lập chưa từng mãnh liệt như vậy.
Cố Chiêu có điểm phát điên, huynh đệ của hắn kìm nén không được hùng hồn nổi lên, hắn muốn rống giận rồi hắn phóng tới chỗ cô, sau đó nắm tóc nữ nhân này bắt cô hầu hạ hắn, làm cô không ngừng khóc lóc xin tha mới có thể hạ hỏa trong lòng hắn.
Hiện tại lí trí vẫn còn cầm cự nổi, Cố Chiêu nhanh chóng đem quần áo ném đến Nguyễn Lương trên người nói:
"Mặc vào."
Nguyễn Lương đột nhiên bị quần áo đánh úp vào người thoáng hoảng sợ, chỉ biết đổ thừa hương vị Cố Chiêu quá tốt, thoải mái lại mê người làm người khác nhịn không được mà hãm vào. Tựa như hắn tràn ngập dụ hoặc. Nguyễn Lương đột nhiên hoảng sợ, lỡ có một ngày nàng đối với hắn nảy sinh tình cảm thì làm sao bây giờ? Rốt cuộc đây chỉ là thế giới giả thuyết. Nguyễn Lương, tỉnh tỉnh!
"Tổng tài, tôi.. tôi chỉ là thấy chăn có điểm ngủ ngon liền nhịn không được thử một chút, hương vị có chút dễ ngửi liền nhịn không được hít một chút."
Nguyễn Lương một hơi nói xong lời này mới phản ứng lại trong nháy mắt khuôn mặt đỏ hồng. Mẹ nó, rốt cuộc nói cái gì nữa, hoàn toàn là một nữ nhân biến thái đối với nam chủ nhân nổi lên ý đồ sắc tâm.
Ý thức được chính mình nói có chút không thể hiểu được nên khi vừa nói xong Nguyễn Lương nắm chặt quần áo dùng tốc độ ánh sáng lao ra khỏi phòng, trở lại phòng cho khách thay đổi quần áo rồi chui vào trong ổ chăn nằm kiểu đà điểu. Thật là nói năng không biết xấu hổ a!
Hư hư thực thực bị nữ biến thái dùng ngôn ngữ đùa giỡn, sau khi Nguyễn Lương rời khỏi đây, đầu óc Cố tổng tài có chút khó tiêu hóa nhưng đến giây sau thì khuôn mặt liền biến đổi vặn vẹo. Khi nhìn nửa người dưới của chính mình càng thêm cương cứng, hắn mắng thầm một tiếng:
"Shit!"