Editor: Kyler
Beta: Voi Con
=====
Nhìn Nhan Táo Nhi mặt dính đầy tinh dịch, côn thịt vừa mới mềm xuống lại sôi sục sưng lớn, Hư Niên nhịn không được phục hạ thân, đôi tay chống ở hai bên đầu nàng, mặt đối mặt. Dư quang liếc nhìn thân mình phía dưới của nàng chỉ còn quần áo lót, ánh mắt mang theo ngọn lửa trên đường cong thân thể Nhan Táo Nhi.
Trong xuân cung đồ nói, lần đầu tiên nếu sử dụng tư thế truyền thống mặt đối mặt, cảm giác đau đớn của nữ nhân sẽ tương đối giảm bớt. Hư Niên trong đầu không tự chủ được bắt đầu ảo tưởng côn thịt lớn hung hăng cắm vào trong cơ thế, sau đó bị tiểu huyệt gắt gao kẹp, cảm giác thực cốt mất hồn kia, tư vị tốt đẹp làm hắn còn chưa có đi vào liền sinh ra khoái cảm muốn tiết.
Nhan Táo Nhi đột nhiên nhớ tới thời điểm phá thân cảm giác mãnh liệt đau đớn, bỗng chốc sắc mặt nàng trắng bệch, duỗi tay che lại huyệt khẩu, cản trở côn thịt đang nổi giận đùng đùng muốn đi vào tiểu hoa huyệt, dùng ánh mắt đáng thương hề hề ngữ khí nũng nịu nói với Hư Niên:
"Sư huynh, muội sợ đau, có biện pháp gì có thể làm đau đớn biến mất không?"
Thân thể tuyết trắng mềm mại, cự nhũ không lúc nào không dụ hoặc Hư Niên nhanh tiến vào trong cơ thể nữ tử, đè xuống dục vọng sưng to đến đau nhói, ôn nhu hỏi:
"Muội cảm thấy có thứ gì có thể giảm bớt? Sư muội."
"Ưm...... Biện pháp tốt nhất chính là...... Không làm ><."
Hai chữ cuối cùng gần như nỉ non, biết rõ không có khả năng nhưng vẫn cầu nguyện đại ma đầu sẽ thiện tâm. Được rồi, nàng cũng biết là không có khả năng.
Vô nghĩa, Hư Niên kéo ra tay nhỏ đang bao trùm ở phía trên hoa huyệt, tay cầm côn thịt thật lớn đối diện tiểu hoa huyệt non nớt chậm rãi cắm vào, cùng cảm giác ngón tay tiến vào hoàn toàn bất đồng, quy đầu đâm vào ngọc môn chặt chẽ, hoa huyệt gắt gao kẹp muốn ngăn nó tiến vào:
"Thả lỏng...... Tiểu tao hóa, kẹp nhanh như vậy, muốn cho sư huynh tiết sớm sao!"
"Muội... Muội không có."
Nhan Táo Nhi kháng nghị. Chỉ vì lần này thân thể nàng mang theo danh khí " tam giang xuân thủy " nên hoa huyệt phá lệ mẫn cảm, nữ tử trên người mang danh khí này, hoa huyệt hạn hẹp, mật dịch trong cơ thể không dễ chảy ra, côn thịt nam nhân ở trong đó, sẽ cảm thấy dị thường ấm áp. Nhưng loại vui sướng này, cũng không phải mỗi người đều có thể hưởng thụ, dưới sự mãnh liệt kích thích, người thường có lẽ không chịu nổi một chút liền quăng mũ cởi giáp đầu hàng. Quy đầu to lớn tiến vào khiến cho hoa huyệt nàng có chút đau đớn khó nhịn, huyệt khẩu chung quanh bị côn thịt căng đến cơ bắp căng chặt, dường muốn vỡ ra. Đôi tay nắm bả vai Hư Niên, bởi vì móng tay dùng sức mà ở mặt trên lưng lưu lại từng vệt đỏ sậm, nắm tay nhỏ đánh vài cái:
"Huynh chậm một chút, chậm một chút...... Đau...... A... Huynh thu nhỏ... A ân...... Sẽ trướng......"
Hư Niên bị câu nói của nàng chọc cười, nàng nghĩ côn thịt hắn muốn thu nhỏ là có thể thu nhỏ sao. Côn thịt càng đi sâu vào trong hoa kính, cảm xúc ấm áp kia càng ngày càng tăng, hoa huyệt co rút lại mang đến thêm một lần khoái cảm muốn bắn, quy đầu tìm được một lá chắn mỏng tượng trưng cho xử nữ, ngay trong giây tiếp theo đã bị dùng sức đâm thủng, trong không khí vương vấn mùi hương huyết tinh của xử nữ.
"A......"
Lần thứ hai trải qua cảm giác phá thân đau đớn, không những không có giảm bớt sự xé rách đau đớn, ngược lại làm Nhan Táo Nhi cảm thấy toàn thân trên dưới đều tê liệt, mất đi tri giác. Nhìn gương mặt Hư Niên, hỏa khí thăng lên, nước mắt từng dòng từng dòng chảy ra, đôi tay không ngừng đấm đánh ngực hắn:
"Vì cái gì lại là huynh, ô ô ô...... Đau quá...... Vì cái gì mặt lớn lên giống nhau như đúc... Thật là quá chán ghét... Ô TAT......"
"Không phải huynh chẳng lẽ còn muốn nam nhân khác. Huynh cũng không để ý nếu muội cùng huynh vĩnh viễn cấm luyến. Côn thịt ngày ngày ở trong muội, làm muội không ngừng cao trào, không có thời gian suy nghĩ sự tình khác!"
Hư Niên nguyên bản còn thương hại Nhan Táo Nhi là lần đầu tiên nên nhẫn nhịn chịu đựng, nghe được nàng ghét bỏ hắn, thầm mắng nàng không biết sống chết, côn thịt không chút lưu tình nào mà hướng chỗ sâu trong hoa huyệt kịch liệt va chạm, thỉnh thoảng có máu ở chỗ hai người giao hợp chảy ra, nhỏ giọt trên quần áo hình thành một đóa lại một đóa hoa máu kinh diễm nhân tâm.
"A...... Đau a... A... Dừng lại... Hỗn đản...... Ha a...... Ân......"
Cảm giác xé rách đau đớn còn chưa có qua đi, côn thịt liền mạnh mẽ đảo lộng làm Nhan Táo Nhi không rảnh bận tâm chuyện khác, đau đớn lúc bắt đầu khi côn thịt không ngừng thọc vào rút ra dần dần biến mất, thế chỗ cho khoái cảm không ngừng dâng lên, làm nàng không tự giác phát ra âm thanh rên rỉ dâm đãng. Hai tay chống cự cũng leo lên bờ vai dày rộng của hắn, nhẹ nhàng ôm lấy.
"Tiểu dâm phụ...... Thích rồi...... Hửm?"
Nhìn Nhan Táo Nhi dần dần thất thần, gương mặt đỏ bừng, bộ dáng thiên kiều bá mị, biết nàng nếm được vui thích trong đó, dường như không muốn sống, nhanh chóng đem côn thịt hướng bên trong đánh tới nơi mềm mại nhạy cảm, chất lỏng vẩy ra, không bao lâu sau chỗ hai người giao hợp xuất hiện bọt trắng.
"Ha... A... Ân...... Dùng sức...... Ân a...... Nga... Thật thoải mái..."
Bị khoái cảm tê dại thổi quét toàn thân, Nhan Táo Nhi không ngừng rên rỉ nói ra cảm thụ chân thật, cảm thấy người bị đâm đến bay bổng, hồn phách đều bay lên không trung.