Khi Nguyễn Lương nghe được Cố Chiêu chuẩn bị máu đào tẩy ngân thương, thời điểm từ bỏ giãy giụa, đột nhiên bị một cái ôm nhẹ nhàng ôm chặt, lửa nóng từ lồng ngực bao trùm lấy nàng, sợi tóc nam tử mềm mại ở bên gương mặt ma xát một chút, một cỗ ấm áp phun vào cái cổ trần trụi của cô, có chút xa lạ mà lại phát ngứa ấm áp.
Từ bụng nhỏ, kinh nguyệt không ngừng mãnh liệt chảy ra, không khí vào giờ phút này trở nên thập phần yên tĩnh, dường như đã bình tĩnh ngủ rồi.
Nguyên tưởng rằng là bão táp trước yên lặng, không nghĩ tới Cố Chiêu liền như vậy ghé vào trên người nàng năm phút đồng hồ xong đứng lên, toàn thân trần trụi tản ra hơi thở mãnh liệt, ánh mắt bị tình dục bao phủ đã trở lại như ban đầu, không có một tia gợn sóng, tựa như nhìn một người không có cảm tình, một người cấp dưới bình thường.
Cho dù chán ghét hắn cường thế cùng bá đạo, nhưng khi bị một ánh mắt lạnh nhạt ấy nhìn mình, trong lòng Nguyễn Lương từ không cảm xúc biến thành chua xót tận cùng. Mặc kệ nguyên nhân xuất phát từ phương diện kia, cô đều không muốn cùng Cố Chiêu không có quan hệ.
"Cô đi đi, đi làm việc cô muốn làm. Tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống của cô nữa, về sau chúng ta cũng chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường."
Nhặt quần áo nằm ở trên mặt đất lên đặt ở bên cạnh Nguyễn Lương, Cố Chiêu cũng mặc vào quần áo của mình dùng ngữ khí như trước kia nói.
Nguyễn Lương gian nan ngồi dậy, nguyên bản sô pha trắng tinh nhưng bây giờ nửa người dưới chỗ cô nằm nở khắp huyết hoa, diễm lệ vô cùng. Cầm lấy quần áo liền hướng Cố Chiêu ném qua, trong miệng mắng anh, nước mắt lưu trữ đầy trong đôi mắt đẹp:
"Cố Chiêu, anh là đồ hỗn đản. Nếu tôi đi rồi, tôi sẽ không bao giờ trở về nữa."
Ngủ với tôi, làm bị thương tôi, liền tưởng muốn tống cổ tôi, sao có thể! Là nam nhân đầu tiên của cô, Cố Chiêu đối với cô ý nghĩa tự nhiên thập phần bất đồng.
Cầm lấy cái quần lót nữ ở trên đầu, Cố Chiêu vẫn là một chút phản ứng đều không có, nhưng ở trong lòng hắn cũng khó chịu, đặc biệt nhìn đến bộ dạng nước mắt lưng tròng của Nguyễn Lương. Phải trở về như trước thì hắn mới có thể không làm ra cái hành động không bình thường như hôm nay. Vì thế anh liền xoay người không để ý đến cô.
Vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng!
“Uy ~ Khải ca ca, em đang ở nhà số A222. Anh có thể lại đây giúp không? Thuận tiện giúp em mang bộ quần áo, từ trong ra ngoài……”
Nguyễn Lương nhìn Cố Chiêu, cầm lấy di động cũng không để ý có đúng chiều hay không dùng giọng cực kỳ nhu mì, trợn mắt nói dối nói.
‘ Lạch cạch ’ một tiếng, di động bị Cố Chiêu dùng sức ném bay đến trên tường, tan xương nát thịt.
Cố Chiêu nắm chặt tay, mày rậm nhíu chặt, môi mỏng bặm lại, nghẹn thật lâu mới dùng hai tay ấn bả vai Nguyễn Lương nói:
"Không được đi, tôi đổi ý……"
Trong ánh mắt tràn đầy thống khổ, thần sắc rối rắm.
Liền biết sẽ như vậy...
"A, muốn tôi đi chính là anh, hiện tại giữ tôi lại cũng là anh, anh rốt cuộc là muốn như thế nào? Cố Chiêu, tôi không muốn bồi anh chơi, tôi thấy rất phiền, không có anh, tôi có thể sống rất tốt!"
Nguyễn Lương ra vẻ phiền chán nói, đôi tay che lại cự nhữ vì cọ xát nhiều mà đang cứng lên.
Không bị cảnh sắc mê người trước mắt hấp dẫn, Cố Chiêu chậm rãi ôm chặt thân hình có chút lạnh lẽo của Nguyễn Lương, vùi đầu ở bên tai cô, gằn từng chữ một nói:
"Nguyễn Lương…… Chúng ta không cần lại náo loạn nữa…… Thấy em ở trong lồng ngực nam nhân khác cười, được hắn âu yếm thì sắc mặt nóng lên, bởi vì nam nhân khác mà đối với anh mặt lạnh trách cứ, những thứ này làm cho anh phi thường khó chịu. Còn có…… Cứ tưởng tượng em cùng hắn lên giường, cùng hắn làm tình, giống như từng làm với anh, anh điên mất rồi. Em biết không, anh muốn rất nhiều thứ. Mỗi ngày phải mang em đi theo bên người, côn thịt mỗi ngày đều chôn ở trong tiểu huyệt em. Nguyễn Lương…… Anh nhất định sẽ trở thành nam nhân duy nhất của em!”
Phía trước nói nghe còn cảm động, như thế nào càng cuối càng không đứng đắn, quả nhiên người này mặt người dạ thú vẫn là dùng nửa người dưới nói chuyện, bá đạo không thay đổi.
Xem nhẹ các loại lời nói phía trước Nguyễn Lương tựa đầu vào vai anh, lẳng lăng nhìn chằm chằm đôi mắt của Cố Chiêu hỏi một vấn đề:
"Như vậy, em sẽ trở thành nữ nhân duy nhất của anh sao?”
Một lát sau vẫn an tĩnh, ánh mắt Nguyễn Lương dần dần dời đi, không để ý đến đôi mắt giống như mực ngọc kia nữa, kia rõ ràng là cảm giác mất mát như là khắc sâu trào phúng. Đối với Cố Chiêu chẳng khác nào đập vào mặt của anh.
"Sẽ, chỉ có em, sẽ chỉ là em.”
“Đinh, chúc mừng người chơi 2222 hoàn thành thế giới đầu tiên, hệ thống khen thưởng: tích phân là 222 phân, tiến độ hoàn thành thế giới là 80%.”
Từ lâu không nghe được âm thanh của hệ thống, bỗng nhiên khi Cố Chiêu nói xong lời nói đó thì đột nhiên xuất hiện.
"Thiếu 20% là bởi vì Trần Khải còn không có hoàn toàn đối với Giang Tiêu Hà vô cảm sao?"
Nguyễn Lương ở trong đầu tò mò hỏi.
"Thiếu 10% là bởi vì Giang Tiêu Hà còn không có hoàn toàn rời xa Trần Khải, tùy thời có thể quay lại, thỉnh người chơi đúng lúc rửa sạch, mặt khác 10% còn lại là bởi vì thế giới này thụ tinh độ còn chưa đạt tới 15%."
"Thụ tinh độ……Lúc trước ngươi còn chưa có nói qua thụ tinh độ đạt bao nhiêu là tiêu chuẩn!"
Nguyễn Lương oán giận, này chẳng phải là phải chờ tới đại di mụ qua đi thì mới có thể cùng Cố Chiêu lăn giường, thụ tinh độ đạt tới 15% mới có thể rời đi.
"Đây là bổn hệ thống bug sai một xíu, hiện đã gần thông tri, sau này khi bắt đầu thế giới mới sẽ báo cho cô chỉ tiêu thụ tinh độ. Hiện tại mong người chơi tự giải quyết cho tốt. Gặp lại sau!"
Gặp lại cái muội ngươi a!
Vì thế, thân là đồ chơi thịt văn, đầu tiên Nguyễn Lương là ngạo kiều các loại cùng Cố Chiêu trí khí sau, mới một bộ đại nhân đại lượng tha thứ cho hắn. Mấy ngày sau, bởi vì nguyên nhân thân thể, không thể hắc hắc hắc ~ nhưng là trừ lần đó ra có thể lợi dụng đều làm.
Nhưng là từ sau ngày đó hòa hảo xong, Nguyễn Lương nói cho Cố Chiêu, kỳ thật lúc ấy cô cũng không có gọi điện thoại cho Trần Khải. Thế rồi lúc nãy nam nhân còn đầy mặt sủng nịch trong nháy mắt như bão Đài Loan sắp tới, mở miệng nói:
"Em lừa anh?"
“Ách, này không phải vì hai chúng ta chưa xác định cảm tình dành cho nhau sao. Đừng nóng giận mà~”
Nguyễn Lương lấy lòng nói. Cố Chiêu híp híp mắt không nói lời nào, nhưng là lúc sau Nguyễn Lương liền phát hiện người nam nhân này có bao nhiêu keo kiệt.
Di động không mua liền tính, trong nhà vật có thể cùng bên ngoài liên lạc hoàn toàn không thấy, chỉ còn một cái TV cho cô giải buồn, đồng thời mệnh lệnh không cho phép cô ra khỏi nhà.
Vì muốn cùng anh gia tăng nên có anh thì không cần cùng những người khác liên lạc, chờ đến khi cha mẹ cô trở về thì mới được ra khỏi cửa. Quả thực muốn giết cô!
“Những ngày gần đây, tiểu hoa đán Cố Thần Hề bị chụp đến nhà tổng tài kiến trúc Trần Khải hư hư thực thực đính ước, đêm khuya mật tiến vào chung cư nhà trai ……”
Ngày nọ, đại di mụ vừa qua khỏi Nguyễn Lương nhàm chán nằm ở trên sô pha tùy ý thay đổi kênh truyền hình, khi thấy được một cái tin tức như vậy, cô vô cùng kinh sợ.