Vương đại nương đirồi , Giang Lăng nhìn Lí Thanh Hà mân mê bức tranh thêu trong tay màxuất thần , còn nghĩ là nàng đang trách cứ bản thân mập mờ lừa gạt Vương đại nương , nên chạy nhanh đến phía sau của nàng , lắc lắc bờ vai : "Nương , ngài đừng nóng giận ...."
" Cha ngươi ....." Lí Thanh Hà bỗng nhiên nhìn nhìn về phía vườn rau liếc mắt một cái , đánh gãy lời nói của nàng : " Cha ngươi lúc còn sống ,thật sự là thích trồng hoa . Hoa cỏ trải qua bàn tay hắn chăm sóc , đềutrở thành dáng vẻ kiều diễm .
Nhớ được năm kia ,người khác ném ra một gốc hoa mai , hắn nhặt trở về , trồng ở phía sauviện . Ta còn cười hắn làm bừa , kết quả , cây hoa mai kia thế nhưng vẫn sống , năm sau còn nở ra được hoa thật là kiều diễm ....."
Giang Lăng nhìn Lí Thanh Hà trong mắt toàn là hoài niệm cùng thâm tình , bỗng nhiên trong lòng cảm giác như có cái gì đụng phải một chút .
Có một người để yêu thương , mặc kệ là kết quả như thế nào , có lẽ đây cũng là một loại hạnh phúc .
Giang Văn Họa đã mất , nhưng những ngày hắn còn sống ở trong lòng LíThanh Hà , sẽ làm bạn với nàng vượt qua năm này đến năm khác tuổi già .
Hơn nữa trải qua bao năm tháng lắng đọng lại , ở trong lòng nàng nhữngkhi nhớ lại , tất cả đều là cảm giác ấm áp , tốt đẹp nhất .
Mà bản thân nàng thì sao ? Đời trước sống hai mươi mấy năm , không hưởngqua tư vị của tình yêu . Còn đời này , không biết sẽ trải qua như thếnào ?
Suy nghĩ miên man một chút , Giang Lăng bỗngnhiên nở nụ cười , thuộc về ta thì đó là hạnh phúc , còn không được thìđó là số mệnh ta . Loại sự tình này , cho dù có cầu nguyệt lão cũng cầukhông được , hiện tại nghĩ nhiều có lợi ích gì ?
Dẹp hết suy nghĩ đa sầu đa cảm trong lòng , Giang Lăng nhẹ nhàng đi đến bờ hồ . Trong hồ đã lấy nước tốt . Nước phía dưới hồ chảy ra đã đượcmột nửa hồ . Trải qua một ngày lắng đọng lại , nước đã bắt đầu biếnthành trong hơn . Lại dùng nước trong không gian rót cho đầy hồ , là cóthể ở bên trong nuôi cá .
Trong không gian củaGiang Lăng đã có hơn mười con cá , còn có một bộ thùng thiếc cùng cối đá đều đã làm tốt , chỉ cần đi trấn trên đem về là được .
Nhưng mà thật muốn làm bột cá y như lời nói , chỉ một người làm mười con cánày phỏng chừng tiêu tốn thời gian khoảng năm sáu ngày .
Sau khi làm xong , có phải hay không còn phải tốn thêm thời gian ở trênđường tiêu thụ đây ? Đẩy mạnh tiêu thụ thành công , tiếp theo làm saocung cấp đủ mới được ?
Giang Lăng nhìn mặt hồrộng lớn xa xa mà nhíu mày . Nếu mọi việc tự làm từng chút một , bắt cá , nướng cá , nghiền thành phấn , đi tiêu thụ những việc này nếu một mìnhnàng làm như đã nói , mệt chết nàng , lại kiếm không xong vài cái tiền .
Hiện tại tốt nhất chính là mướn người làm việc . Nhưng nếu mà ở trongthôn mướn người , chuyện giữ bí mật rất khó được cam đoan , thị phi cũng nhiều .
Biện pháp tốt nhất là mua một ít nô bộc , ký tử khế ước , như vậy mới trung tâm . Nhưng bây giờ tiền đâu mà mua nô bộc ? Mua xong phòng cũng không đủ ở , lương thực cũng không đủ ăn . Nghĩ tới nghĩ lui , xét đến cùng , vẫn là bởi vì tiền , không có tiềntất cả ý tưởng cũng đừng mong mà nghĩ đến .
Hộingắm hoa còn cách nay khoảng hơn mười ngày . Xem ra , chuyện vị tinhnàng tạm thời không nghĩ đến nữa đi , đem một trăm lượng tiền thưởng ởngắm hoa hội kia lấy đến tay trước đi rồi tính sau .
Nghĩ đến đây , Giang Lăng quay đầu đi , nhìn nhìn ngọn núi kia ở phíasau . Ngày mai , còn phải đi lên ngọn núi kia xem có loại hoa gì . Nếucó thể gặp một hai cây Chu Lan Hoa thì không còn gì tốt hơn .