Lương Điền Thiên Khoảnh

Chương 28: Ngư chi nhạc (cá vui)




Từ tửu lâu về đến cửa thôn thời gian khoảng một nén nhang , nhưng hiện giờ đã chuyển nhà , từ cửa thôn về đến nhà còn phải đi không sai biệt lắm khoảng ba ly trà nhỏ , tức là hai , ba mươi phút đi đường bộ .

Nhìn LíThanh Hà chống quải trượng một chân , một quải đi trên đường nông thônđá nhỏ nhấp nhô , trong lòng Giang Lăng một trận khổ sở . Mặc dù cóGiang Lăng nâng , nhưng mồ hôi trên trán Lí Thanh Hà toát ra như tắm ,chỉ biết nàng đi đường thật là vất vả .

" Nương ,hay để ta cõng người đi ." Giang Lăng nhịn không được ,đi đến trước mặtLí Thanh Hà ngồi xổm xuống muốn cõng .

" Hồ nháo ! Không nói đến ngươi bệnh nặng mới khỏi , chỉ nói thân thể nhỏ bé củangươi thì làm sao cõng được nương ." Lí Thanh Hà được nữ nhi quan tâm ,trong lòng ngọt lịm , lại lấy tay vỗ hai bàn tay của Giang Lăng.

" Đừng nhìn ta thân thể đơn bạc , nhỏ nhưng có sức mạnh kinh người a .Ngài cũng đừng quên ta là người luyện võ ." Giang Lăng xoay người lại ,vỗ vỗ vào ngực nàng . Bộ ngực giống cái bánh bao nhỏ giờ bị nàng dùngvải bố bó lại , giờ bằng phẳng chẳng khác gì cái sân bay .

Xem bộ dáng thối của Giang Lăng , Lí Thanh Hà " Xì " cười ra tiếng ,đẩy đẩy nàng , cười nói : " Đừng làm loạn , đi nhanh đi. Ta tự đi được , chỉ là có chút đau . Nếu mà cho ngươi cõng , tâm ta đau còn hơn ."

" Nương !" Nghe xong lời này , Giang Lăng quay người lại , thân hình ôm chặt cánh tay của Lí Thanh Hà , cảm động làm cái mũi có chút ê ẩm .

" Hài tử ngốc , đi thôi ." Xem nữ nhi làm nũng , Lí Thanh Hà nhịn khôngđược nâng tay lên , yêu thương vuốt ve đầu Giang Lăng một chút .

" Nương , nếu không để ta cõng ngài đi ." Giang Đào chạy đến phía trước Lí Thanh Hà , đem Giang Lăng đẩy qua một bên ." Ta là nam tử hán , đểta cõng ngài ."

Nghe xong lời này , Lí Thanh Hà vàGiang Lăng đều nở nụ cười .Nam hài tử vốn phát triển chậm hơn nữ nhi ,mà tuổi thực tế của Giang Đào còn chưa đủ mười một tuổi , nhìn qua mườiphần là một đứa trẻ , trên mặt tròn tròn còn mang điểm phì nộn của trẻcon. Tiểu nam hài như vậy mà nói mình là nam tử hán , thật là cười chếtngười .

" Nam tử hán là thật , bất quá nam tử hán nhà chúng ta có điểm hơi nhỏ ." Giang Lăng trêu ghẹo nói .

" Chân ta nghỉ ngơi hai ngày , tốt hơn nhiều . Đã không có gì đau , thậtsự ." Lí Thanh Hà cũng vỗ vỗ Giang Đào. " Đi thôi ."

Không có biện pháp ,Giang Lăng đành phải đỡ Lí Thanh Hà từng bước một hướng trong thôn mà đi . Một đường dù có các nàng ở trong thôn chào hỏi , nhưng muốn nhờ cácnàng cõng Lí Thanh Hà thì Giang Lăng thật sự không thể nào mở miệngđược. Còn nhờ nam nhân ... ....khụ , Đường triều tuy là cởi mở , nhưngnam nữ vẫn chú ý cách xa .

" Cô lỗ lỗ .... cô lỗ lỗ ...." phía sau chuyển đến âm thanh của chiếc xe đang cán lên những hòn đá trên đường .

" Xe " Mắt Giang Lăng sáng lên , kinh hỉ quay đầu nhìn lại . Ở phía saucác nàng , là một chiếc xe kéo , đẩy xe là một vị tiểu tử trẻ tuổi , bộdạng cao cao , tráng niên , mày rậm , mắt to rất có tinh thần .

Hai ngày nay người trong thôn Giang Lăng gặp qua cũng không ít , nhưngvị tiểu tử này nhìn qua cũng là lạ mặt . Nhưng mà lúc này nàng cũng bấtchấp , quay người lại cung tay chào hỏi , cười nói : " Vị đại ca này ,xe này của ngươi là muốn đi nơi nào ? Nếu mà tiện đường , có thể haykhông mang nương ta đi nhờ một đoạn ? Ngươi xem , nương ta chân cẳng bịthương , thật sự đi không xong đoạn đường này ."

Tiểu tử theo tay nàng chỉ , nhìn một chút Lí Thanh Hà , gật gật đầu nói : "......Đi .Không ......mặc kệ thuận hay không thuận đường , ta.... .....đều đưa các ngươi trở về . "

Giang Lăng kinh ngạc nhìn hắn một cái .Không nghĩ một tiểu tử tinh thần sáng láng vậymà bị cà lăm . Nhưng mà nàng biết rõ , những người như thế thì càng mặccảm , tự ti , cho nên trên mặt nàng cũng không lộ ra điều gì bất thường , chắp tay cười nói : " Đa tạ đại ca ! ". Nói xong liền tiếp đón Lí Thanh Hà lên xe .

Tiểu tử kia thường ngày đã quenlàm việc nặng , cho nên đẩy xe có Lí Thanh Hà vẫn không thấy một tia cốsức . Lí Thanh Hà lại băn khoăn , cùng hắn bắt chuyện , thế mới biếttiểu tử này thế nhưng Vương đại nương đã có nhắc qua , con trai của LưuĐại Hoè , tên là Lưu Khánh Xuân .

Nhưng mà Lí Thanh Hà cũng không vì Lưu Khánh Xuân cà lăm mà cảm thấy may mắnkhi mình không đồng ý nhà họ cầu thân . Bởi vì nàng nghĩ cho dù LưuKhánh Xuân là một tiểu tử xuất sắc mọi mặt thì cũng hoàn toàn không xứng với Giang Lăng .

Khi Lưu Khánh Xuân biết được LíThanh Hà là phu nhân Giang gia , thì quay đầu lại đánh giá Giang Lăngcùng Giang Đào , liếc mắt một cái . Nhưng mà Giang Lăng mặc nam trang ,lại còn hóa trang , hắn có nghĩ cũng nghĩ không ra người này là đốitượng mà nhà hắn vì hắn cầu thân .

Khi xe đến gầnnhà Lưu gia , Lí Thanh Hà kiên trì muốn xuống , tự mình đi bộ , khôngmuốn Lưu Khánh Xuân đưa nữa . Lưu Khánh Xuân tuy rằng nói chuyện lắp bắp , nhưng cũng không phải ngốc . Hắn biết quan hệ của hai nhà có chút xấu hổ , nhất là lần trước mẫu thân hắn từ lúc đến nhà Giang gia xem qua ,trở về nàng nói những lời không được xuôi tai .

Hôm nay nếu để mẫu thân hắn gặp gỡ chuyện này , lại sợ sẽ dẫn đến mộthồi thị phi . Cho nên Lí Thanh Hà không cần hắn đưa , hắn cũng khôngkiên trì nữa .

Vừa về đến nhà đẩy cửa ra , mộtbóng đen hướng về phía Giang Lăng phóng tới . Một đôi móng vuốt chụp đến đầu gối của Giang Lăng .

" Hoa nhỏ , móng vuốtcủa ngươi bẩn hay không bẩn ? Đừng làm dơ quần áo của ta " . Giang Lăngca thán , đem hoa nhỏ nhấc đứng lên , vỗ vỗ nó một chút .

" Uông , uông , uông. ...." Hoa nhỏ dùng đôi mắt to đen như mực của nó u oán nhìn Giang Lăng , liên thanh kêu to .

Từ lúc đến Giang gia , nó giống như là một cái đuôi , Giang Lăng đi đến chỗ nào , nó liền đi chỗ đó . Vậy mà Giang Lăng hôm nay bỏ nó cả mộtngày không thấy bóng dáng , hoa nhỏ trong lòng thật mất hứng .

" Được rồi , chủ tử của ngươi đã trở lại , ở yên đó đi. " Lí Thanh Hàcười mắng nó một tiếng , xoay qua nói với Giang Lăng : " Ngươi khôngbiết , buổi sáng ngươi vừa đi khỏi , nó ở đây giống như là đánh mất hồn , chạy vòng khắp sân . Nếu không phải ta kêu Đào Nhi đóng lại cửa viện ,phỏng chừng nó đi lên trấn để kiếm ngươi . Ngươi nói một chút sao lạithế này ? con chó này sao ỷ lại vào ngươi như vậy ? "

" Ta nhân phẩm tốt thôi ! " Giang Lăng cười hì hì quăng đại một câu

Trong lòng Giang Lăng vừa động ---- chó lớn chó nhỏ của Vương gia đều đối với nàng thân mậtdị thường , chuyện này đương nhiên không phải vì nàng có nhân phẩm tốt . Chẳng lẽ liên quan đến linh khí trong không gian ?

Nhưng mà trời đã sắp tối , Lí Thanh Hà các nàng còn chưa ăn cơm . Giang Lăngcũng không có thời gian đi nghiên cứu vấn đề này , đem con chó nhỏ bỏxuống , đưa Lí Thanh Hà về phòng nghỉ ngơi . Nàng liền cuộn ống tay áolên , vào phòng bếp nấu ăn .

" Tỷ , ngươi hôm nay vất vả một ngày , để ta nấu ăn là được rồi ." Giang Đào chạy đến lấy cái nồi trong tay nàng .

Giang Lăng lắc đầu cười nói : " Hôm nay tỷ tỷ làm , ngày mai và về sau đềucho ngươi làm . Ngươi đi múc nước cho nương tắm rửa đi ." Nói xong liềnđi ra khỏi phòng bếp . Cơm Lí Thanh Hà đã làm xong , buổi sáng cũng cònmột chút cá , chỉ cần nấu thêm một chút rau xanh là được .

Trời hai ngày nay không đổ mưa , đất trồng rau đã hơi khô khô . Giang Lăngnhìn Giang Đào đang ở trong phòng bếp vội vàng múc nước , nàng dùng tayáo che lại , đưa nước từ trong không gian theo ngón tay chảy ra ngoài ,đem đất trồng rau tưới qua một lần . Sau đó lại hái một cây rau diếp ,cầm lại phòng bếp làm đồ ăn .

Khi đã đưa thứcăn đến phòng Lí Thanh Hà , nàng lúc này mới rảnh rỗi trở về phòng củamình , tiến vào trong không gian xem cây cối như thế nào .

Thấy trong không gian vẫn là nắng ấm trên cao , sương mù nồng đậm ,trên đất bùn vẫn ướt át . Nhìn lên ánh mặt trời hư hư thực thực , GiangLăng nghĩ đến một nơi là Tân Cương dưa và trái cây đều ăn rất ngon ,chính vì nơi đó ánh mặt trời kéo dài .

Đồ ăntrong không gian ngon như vậy , có phải hay không do đặc thù khí hậu lànguyên nhân ? Bất quá , không riêng gì ánh mặt trời , bùn đất đen nhánhnày , cùng sương mù linh khí tràn ngập , hẳn đều là liên quan đến phẩmchất cao của sinh vật .

Hôm qua lúc rảnh , GiangLăng đã chém một ít cành trúc đưa vào không gian làm hàng rào , làm chonhững cây dây leo theo đó bò lên . Nhưng mà chưa đến một ngày công phu , thế nhưng trúc li ba đã trở thành hàng rào xanh thẳm , những dây leo so với hôm qua còn trưởng thành tốt hơn .

Trên một cái cây có lá dài , thế nhưng hôm nay đã mọc ra những nụ hoa nho nhỏ màu tím , xem ra không lâu nữa sẽ kết thành quả .

Mà rau muống thì phát triển hoàn toàn có thể thu thập . Rau muống nàythuộc loại lá lớn , cành lá phát triển mạnh hơn so với các loại khác ,lá cây xanh xanh dọc theo cành , chẳng những phô trương ở địa bàn củamình , còn xâm chiếm qua phần đất của cải trắng không ít .

" Xem ra không ăn các ngươi cũng không được . Sáng mai , liền đem cácngươi toàn bộ ăn hết ." Giang Lăng nhìn rau muống , hung tợn nói .

Dùng nước trong không gian tưới qua cây một lần . Hồ nước trong khônggian tuy nhỏ , nhưng chẳng bao giờ ít đi . Tưới hết cho cây xong , Giang Lăng trở lại bên hồ nhìn cá lúc sáng nàng câu trở về . Hiện giờ , những con cá đó bơi qua bơi lại rất là vui vẻ .

GiangLăng nhớ được một câu nói triết lý rất thâm sâu : " Tử phi ngư , yên tri ngư chi nhạc ? " . Nàng suy nghĩ một lát , mọi người không nhìn đượccá vui vẻ , nhưng nàng có hồ nước có cá , mà những con cá này rất khoankhoái , không cần nghĩ cũng biết là chúng nó rất khoái nhạc , rất khoáinhạc a !

Những thực vật , động vật sinh trưởngtrong không gian này , chắc có lẽ chúng nó đều vui vẻ , Giang Lăng nhìnngắm một lượt trong không gian , rồi chạy nhanh ra ngoài tắm rửa .

Tắm sạch sẽ xong , nàng lại vào trong không gian luyện công . Tục nhânGiang Lăng sau khi mơ mộng một hồi , vẫn là toan tính thiệt hơn lợi dụng phần vui vẻ này .

Vừa mới từ trong không gian xuất ra , Giang Lăng lại nghe tiếng Lí Thanh Hà từ cách vách gọi nàng .

" Có chuyện gì à ? " Giang Lăng chạy nhanh trả lời một câu .

" Ngươi tắm rửa xong , đến phòng ta một chuyến ." Lí Thanh Hà nói . Ởcổ đại phòng không cách âm , hai vách nói chuyện qua lại thật là tiệnlợi .

" Được ." Giang Lăng sửa sang lại quần áo rồi đi ra ngoài .

" Uông , uông , uông ....." trong phòng truyền đến tiếng Hoa nhỏ kêu .

Thì ra là không biết Hoa nhỏ đã chạy vào phòng từ lúc nào , vừa rồi khithấy Giang Lăng từ trong không khí đột nhiên xuất hiện , bị dọa sửng sốt . Chưa kịp cùng Giang Lăng ra khỏi phòng , lúc này lại bị Giang Lăngnhốt vào trong , gấp đến độ kêu to lên .

GiangLăng mở cửa , chỉ vào cái mũi của Hoa nhỏ nói : " Ta tắm rửa , không thể đi theo ta . Còn có , về sau ngươi chỉ có thể ở nhà giữ nhà , không thể khắp nơi chạy loạn . Nếu không nghe lời , ta liền đem ngươi cho ngườikhác , không cần ngươi , có nghe không ? "

"Ô..." Hoa nhỏ thấp giọng nức nở , trong mắt tràn ngập cầu xin , khôngtình nguyện , tựa như nghe hiểu được lời Giang Lăng nói .