" Đứng lại , đứng lại , chớ đi , lại đi lão nương liền kêu người . Khế ước bán mình lão nương còn giữ nơi đây , hiện tại ngươi mang nàng đi chính là ăn cướp giữa ban ngày . Bất quá đi đến chỗ nào cũng đều phải nói lý đi ."
Giang Lăng ngày đó ở trên đường cùng Vương đại nương , biết cạnh bêntửu lâu có hẻm nhỏ đi vào , kề bên đó là một kỹ viện , kêu là Xuân Hương viện . Hiện tại tiếng nữ nhân chửi bậy phỏng chừng là theo Xuân Hươngviện truyền đến .
Giang Lăng nghe xong lời này ,lòng hiếu kỳ nổi lên , nhịn không được đi đến cạnh cửa sổ hướng ra bênngoài nhìn xem , muốn biết hoa khôi Xuân Hương viện lớn lên trông nhưthế nào .
Chỗ nàng đứng là ở trên cao , cho nên nhìn rõ tình cảnh phía cửa lớn của Xuân Hương viện , nhìn là hiểu ngay .
Chỉ thấy một nam tử từ trong đi ra , theo sát phía sau là một nữ tử còn trẻ tuổi . Nữ tử này tuy là mắt hạnh , mày ngài , dịu dàng xinh đẹp tuyệttrần . Nhưng kiếp trước Giang Lăng là họa thủy thì nhìn vào chẳng có gìhay , làm nàng cực kỳ thất vọng .
Nhưng mà nam tửkia , khí chất trên người so với những người phía nam này đều bất đồng . Chỉ thấy người này khoảng hai mươi tuổi , cao cao , cường tráng . Chắclà cao hơn mét tám , mày rậm , mắt to , mũi cao thẳng , bộ dáng cực kỳanh tuấn . Chỉ có làn da ngăm đen , thô ráp , trên gương mặt có chút gió sương , một đôi mắt sáng ngời hữu thần , trên người cũng có một loạikhí chất sắc bén , giống như là bảo kiếm mới được lấy ra từ hỏa lò , còn chưa cất giấu được mũi nhọn của bản thân .
Hai người này đi từ trong phòng ra , gắt gao theo sau là một phụ nữtrung niên ăn mặc tỉ mỉ , trang điểm xinh đẹp , phỏng chừng đây là tú bà của Xuân Hương viện .
Nàng một mặt hướng về namtử kia chửi bậy , một mặt quay đầu lại hô : " A Bưu , ngươi là ăn cứt à ? Hồng bài cô nương trong viện chúng ta bị đoạt đi rồi , ngươi còn thấtthần làm gì ? "
Nàng lúc đó gọi , trong phòngchạy ra ba người nam nhân tinh tráng , đầu lĩnh nam nhân tên A Bưu kiachạy đến bên người nàng , cũng không dám đi động vào nam tử trẻ tuổi ,kéo kéo ống tay áo của tú bà , nho nhỏ nói : " Mai .....Mai nương ,ngươi ..... có chuyện thì hảo hảo thương lượng với vị đại gianày ....."
Mai nương nghe xonglời này liền nổi trận lôi đình : " Nghe theo ngươi nương đánh rắm . Hồng bài cô nương của lão nương mà giá trị chỉ có hai mươi xâu tiền ? Nóikhông bán sẽ không bán , còn thương lượng cái gì ? Nếu muốn mang nàng đi , ít nhất cũng là năm mươi xâu tiền , thiếu một đồng lão nương cũngkhông bán ."
Nam nhân trẻ tuổi từ lúc A Bưu cùngnhững người kia đi ra , đã dừng lại bước chân , xoay người lại lạnh lùng nhìn Mai nương .
Lúc này thấy nàng vẫn nhấtquyết không tha , hai mắt nhíu lại , hừ lạnh một tiếng nói : " Ta khuyên ngươi không cần quá mức . Hai mươi xâu tiền này nếu ngươi hôm nay không lấy , ngày sau đừng nghĩ đến lấy được đồng nào trên người Minh Nhi ,đến lúc đó ngươi còn phải đem khế ước bán mình đến phủ của ta , khôngtin ngươi cứ chờ xem . Dù sao hôm nay người là ta phải mang đi , tiền là ta để lại chỗ này , tự giải quyết cho tốt đi. "
"Gia , gia . Thỉnh bớt giận , thỉnh bớt giận . Tỷ tỷ này của ta khônghiểu chuyện , để ta cùng nàng nói hai câu , chờ một lát là tốt rồi ."Nam tử A Bưu kia chấp tay đối với nam tử trẻ tuổi cầu tình , liền kéoMai nương qua , nhỏ giọng nói vài câu .
" Thật.....thật sự ? " Mai nương không biết nghe được cái gì , một mặt kinhngạc kêu lên . Quay đầu lại đánh giá nam tử vài lần , bỗng nhiên vẻ mặttươi cười đi qua , vén áo thi lễ nói : " Ngượng ngùng a ! Ta là có mắtmà không biết nhìn vàng nhìn ngọc , ngài đừng trách loại người nông cạnnhư ta .
Được rồi , hai mươi xâu tiền người mang Minh Nguyệt cô nương đi đi , Minh Nguyệt cô nương theo ngài cũng là có phúckhí , người mẹ này như ta , cũng hi vọng cô nương ta có một kết cục tốtđẹp ."
Nam tử trẻ tuổi lộ ra một chút cười lạnh ,quay đầu đi , nói với một người nam tử tráng kiện ở sau hắn : " Trả thùlao ."
Nam tử kia từ trong lòng lấy ra mấy thỏi bạcvụn đưa cho Mai tỷ , lại theo nàng lấy về khế ước bán mình , đưa ngượclại cho nam tử trẻ tuổi : " Gia , đã làm tốt ."
Nam tử trẻ tuổi từtrong lòng lấy ra một cái đánh lửa , " Bát " một tiếng châm , đem lửacháy đốt lên khế ước bán mình , một trận yên lặng trôi qua , tờ khế ướclúc nãy giờ chỉ còn là tro bụi .
Cái cô nương kêulà Minh Nguyệt kia trước giờ vẻ mặt luôn luôn buồn bã đứng ở nơi đókhông lên tiếng ,lúc này nhìn vài miếng bụi , nước mắt mỗi giọt , mỗigiọt rơi trên quần áo nàng , nghẹn ngào kêu vài tiếng : " Thiếu tướngquân !" Liền khóc không thành tiếng .
Nam tử trẻtuổi buông mảnh nhỏ tờ giấy cháy còn sót lại trên tay ra , ngẩng đầunhìn trời thở dài một tiếng , bàn tay to vung lên : " Được rồi , đi thôi ! "
Quay đầu ánh mắt nhu hòa liếc nhìn MinhNguyệt một cái , ý bảo nàng đuổi theo nhanh , mấy người liền đi vào ngỏnhỏ , ánh mắt Giang Lăng nhìn theo không tới .
Mai nương kia đứng ở sân phát ngốc một lát , cũng hữu khí vô lực trở về phòng .
" Người nọ là ai a ? Như vậy mà trâu bò quá đi . Xuân Hương viện này làem vợ của thứ sử đại nhân mở ra , Mai nương thế nào mà chịu thua được ? "
Xuân Hương viện náo động tĩnh lớn như vậy , trong viện đã sớm có những người thích chen vào việc người khác chạy đến xemnáo nhiệt .Lúc này gặp Mai nương chịu thua mà về , không khỏi cùng nhau lớn tiếng nghị luận .
" Ngươi không có nghe MinhNguyệt cô nương kia gọi hắn là thiếu tướng quân sao ? Nhưng mà quan viên ở Vĩnh Châu ta nhận thức cũng không ít , thế nào không có nghe nói quathiếu tướng quân gì đó ? " Một nam tử trung niên nghi hoặc nói .
Bên cạnh có một vị có vẻ tin tức linh thông , vừa nghe lời này nhìn nam tử kia cười nhạo nói : " Trần lão gia , ngươi nói là ngươi nhận thứcmặt các quan ở Vĩnh Châu , thế nào lại không nghe nói động tĩnh trongquân đội ?
Ta nói cho ngươi , Tần Tòng Nghị tướngquân chính là người Vĩnh Châu ta , nghe nói mấy năm nay ở biên quan lậpcông , lại nghe nói tướng quân này qua một trận nữa sẽ hồi Vĩnh Châu ,đến đóng quân ở Đốc Lĩnh . Vị thiếu tướng quân này nếu nói không phảimột nhánh của Tần tướng quân thì là người nào ? Bằng không , Mai nươnglàm sao có thể buông tha cho Minh Nguyệt cô nương ? "
" Như vậy a ? Vẫn là Cát thiếu gia tin tức linh thông . Bội phục , bội phục ! " Trung niên nam tử chấp tay cười nói .
Nghe đến đó , Giang Lăng liền không có hứng thú , đem đầu từ cửa sổ rụt về , tay chân lanh lẹ đem cái bàn , băng ghế lau sạch sẽ , liền đixuống lầu , tìm một cái góc ngồi xuống , lấy thực đơn ra đọc .
Vị Hương Cư này đặttên thức ăn cũng hay , nhưng nhìn qua nhìn lại cũng không có gì thần kỳ , đơn giản chỉ là một ít món ăn gia đình , nguyên liệu nấu ăn cũng khôngnhiều , phối hợp nấu nướng cũng chỉ được hai , ba mươi món ăn . Khótrách chỉ cần có một đối thủ đến cạnh tranh liền bị hạ bại trận .
Nhưng mà có một món " thịt linh lăng đài sen " , Giang Lăng cảm thấythật là mới lạ . Món ăn này nguyên liệu chủ yếu là cá chạch , thịt heovà trứng gà .
Phương pháp chế biến trước hết cho cá chạch thải ra hết những tạp vật trong người , sau đó cho nó ăn trứng gà sốngthật no , lại đem thịt béo cắt thành một khối , bỏ vào trong nước nấuđến khi sệt lại như sáp là được . Sau đó đem thịt và cá chạch còn sốngcùng nhau hấp cách thuỷ .
Khi nước nóng lên , cáchạch sẽ chui vào trong khối thịt đó . Nấu xong đem ra còn phối hợp thêm bì lợn rắc lên , cá chạch đầu vươn ra ngoài khối thịt , nhìn vào giốngnhư cái đài sen lớn , bởi vậy mới có tên gọi " thịt linh lăng đài sen " !
Kiếp trước Giang Lăng có trí nhớ rất tốt , đời này còn nhỏ hơn mười tuổi ,tâm tính , tinh thần , trí nhớ so với trước còn tốt hơn . Chỉ tốn mộtkhắc chung là đã đem thực đơn học thuộc lòng .
"Chưởng quầy , đồ ăn đã làm xong !" A Phúc cầm hai cái hộp đựng thức ăntừ phòng bếp đi ra , lấy lòng Lưu chưởng quỹ xoay người cười nói .
Lưu chưởng quỹ thấy hắn liền tức giận , trừng mắt nói : " Cùng đi với Giang Đào đưa cơm đi ."
" Dạ " A Phúc cung kính nói , quay đầu liếc nhìn Giang Lăng một cái : "Giang Đào , cùng nhau đến Xuân Hương viện đưa cơm ". Nói xong không đợiGiang Lăng trả lời , liền quay trở về phòng bếp .
Xuân Hương viện ? Giang Lăng nghi hoặc đứng lên .
" Sinh ý không tốt , Vị Hương Cư hiện tại toàn dựa vào Xuân Hương việnmỗi ngày mua chút đồ ăn mà duy trì . Sau này đưa cơm ,đến nơi đó ngànvạn lần phải chú ý , không cần đắc tội với người , nghe được không ? "Lưu chưởng quỹ thấy Giang Lăng không hiểu rõ , nhẫn nại giải thích vớinàng .
" Đã hiểu ! " Giang Lăng bừng tỉnh " Chưởng quầy yên tâm đi , ta sẽ cẩn thận " .
" Được " Lưu chưởng quỹ gật gật đầu , liền không nói gì nữa .
Không phải nói đi cùng A Phúc sao ? Giang Lăng nhìn hai cái hộp , địnhmở miệng hỏi Lưu chưởng quỹ , thì đã thấy A Phúc đem thêm hai cái hộp đi ra , mặt không biểu cảm nhìn Giang Lăng nói " Đi thôi " .
Giang Lăng hai tay cầm theo hai cái hộp , đi theo A Phúc cùng nhau xuất môn , từ hẻm nhỏ đến Xuân Hương viện . Nhưng mà họ chưa tiến vào , trực tiếpgiao cho bọn người hộ viện A Bưu , liền xoay người về .
A Phúc tuy rằng nhìn Giang Lăng bằng ánh mắt không tốt , nhưng không dámlại sinh sự , hai người một đường trầm mặc về Vị Hương Cư .
Lại ngồi trở lại góc , Giang Lăng xem Lưu chưởng quỹ bắt đầu ngồi ở chỗ kia ngủ gà ngủ gật , liền bắt đầu suy xét dùng thực đơn gì để đổi tiềnlời .
Cổ đại không thể so với hiện đại ,rất nhiều gia vị không có . Nơi này tuy là Hồ Nam , nhưng hiện tại hạt tiêu còn chưacó theo những người châu Mỹ latin truyền đến đây , món ăn nổi tiếng củaHồ Nam liền không thể nào nói đến .
Hiện tại nàngcòn không vào được phòng bếp , cũng không biết trong đó có những gia vịgì . Chỉ có thể theo những gia vị cơ bản như dầu , muối , tương , dấmchua mà suy nghĩ đồ ăn .
Có ! Giang Lăng nhớ tớikiếp trước nàng ở Quảng Tây có ăn qua một món dấm chua huyết vịt . Mónăn này thực hiện rất đơn giản , thời điểm giết con vịt lấy huyết bỏ vàochút dấm chua , đem huyết này nấu chín lên là được , con vịt thì đem đihầm sau đó bỏ huyết chua vào .
Thực hiện mặc dù đơn giản , hương vị cũng vô cùng tốt , trong mặn có chua , mùi vị cực kỳ mê người . Nhưng mà giết một con vịt sẽ không tiện nghi , Lưu chưởng quỹ tất nhiên là sẽ không mạo muội lấy một con vịt cho nàng làm thử món ăn này . Làmthế nào để hắn tin tưởng đồ ăn này hương vị ngon , cho nàng thử một lần ?