Luôn Có Ngôi Sao Rơi Xuống Sông Ngòi

Chương 5




Một tuần sau.

Tiếng chuông điện thoại vang lên trong ba mươi giây.

Lạc Tinh Tinh nhíu mày, lần mò trên đầu giường rồi ấn nghe máy.

Giọng nói dịu dàng của Hứa Nhu vang lên từ đầu bên kia: “Tinh Tinh ơi.”

Lạc Tinh Tinh không mở mắt ra: “Dạ, mẹ.”

“Con nhóc này, sao lại ngủ đến tận giờ này, sắp ba giờ chiều rồi!... Chẳng phải đã nói với con là đừng ngủ nướng, phải nhớ dậy ăn cơm sao!?”

“Ừm ~ Tối qua con vẽ chậm nên ngủ hơi muộn.” Lạc Tinh Tinh gãi tóc, uể oải nói: “Sao vậy? Đang nghỉ dưỡng mà còn có thời gian gọi cho con, bố lại làm mẹ giận à?”

“Không, con nhóc này, suýt nữa làm mẹ quên mất định nói gì.” Hứa Nhu nhớ tới chuyện chính: “Cậu con gọi con tới ăn cơm, nói là gọi mấy cuộc nhưng không thấy bắt máy... Không phải đã bảo con tới nhà cậu ăn cơm nhiều vào sao! Biết ngay con lại ăn cơm hộp cả ngày mà!”

Lạc Tinh Tinh nghĩ: “Chắc là... hết tiền gọi điện thoại.”

Nghỉ hè ở nhà có wifi, cô cũng gần như không ra khỏi cửa, hết tiền cũng rất bình thường.

“Dậy nhanh.”

Đầu bên kia điện thoại bắt đầu thúc giục: “Rửa mặt sửa sang rồi tới nhà cậu ăn cơm tối. Nghe thấy chưa?”

“Vâng, con biết rồi.”

Sau khi cúp máy, Lạc Tinh Tinh nằm trên giường một lúc rồi mới mơ màng ngồi dậy. Tranh thủ lúc rửa mặt, cô nạp tiền điện thoại rồi gọi lại cho cậu, đồng ý buổi tối tới ăn cơm.

Nhà cậu cách chỉ cách nhà cô một cây số.

Nhưng giờ này bên ngoài vẫn còn rất nóng. Phơi lâu không bằng phơi ngắn, Lạc Tinh Tinh cầm mũ che nắng, quyết định đi xe đạp.

Khi tới nhà cậu, vừa qua bốn giờ.

Lạc Tinh Tinh vừa đổi dép ở cửa, vừa gọi về phía ban công: “Cậu!”

Hứa Nguyên Vinh đang tưới nước cho hoa ở ngoài ban công, nghe được tiếng thì quay đầu lại: “Ơ, Tinh Tinh tới rồi!”

“Cậu, mợ đâu rồi?” Lạc Tinh Tinh liếc nhìn khắp phòng khách, đi tới phía sau lưng ông ấy: “Lại đi chơi mạt chược ạ?”

“Ừ, ăn cơm trưa xong là đi.” Hứa Nguyên Vinh bận việc trong tay nhưng cũng không quên trách cô: “Con bé này, ở nhà một mình, cũng không biết đường tới đây ăn cơm!”

Lạc Tinh Tinh làm nũng: “Trời nóng quá ~”

Tiếp đó, ánh mắt cô đã bị một chậu hoa trong góc hấp dẫn: “Cậu, chỗ cậu có hoa hướng dương từ khi nào vậy?”

“Lâu rồi cháu không tới, có thêm mấy chậu cây chẳng phải là điều bình thường sao?” Hứa Nguyên Vinh liếc nhìn cô: “Sao, thích à?”

“Thích.” Mắt Lạc Tinh Tinh sáng lên: “Có thể bê về nhà không ạ?”

“Giúp cậu tưới cây đi, buổi tối cho cháu bê về nhà.” Hứa Nguyên Vinh nhét bình nước vào tay cô: “Cậu phải nhanh chóng đi nấu cơm đây.”

“OK luôn!”

Sau khi tưới vài phút, Lạc Tinh Tinh nằm trên sofa trong phòng khách chơi điện thoại, nhàn nhã xem mấy trang web vẽ tranh sơn dầu, còn bớt thời gian trả lời tin nhắn của cô bạn thân.

Không lâu sau, không khí trong phòng khách bắt đầu trở nên cay nồng, Lạc Tinh Tinh bị sặc nên không khỏi ho khan. Cô ngồi dậy, hô về phía phòng bếp: “Cậu, cay quá, cậu lại làm ớt cay xào thịt à?”

Trong bếp phát ra tiếng trả lời vang dội: “Tinh Tinh, cháu nói gì cơ... Chỗ cậu không nghe thấy.”

Cũng đúng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Máy hút mùi kêu ù ù không ngừng, cửa phòng bếp đóng chặt, có thể nghe thấy mới là lạ. Lạc Tinh Tinh bịt mũi, đứng dậy đi về phía căn phòng sau phòng khách.

Sau phòng khách là phòng của em họ Hứa Dật.



Học xong lớp 8 được nghỉ hè, ngày nào Hứa Dật cũng rúc trong nhà nằm điều hoà chơi game, lúc này đa phần là đang đeo tai nghe chơi game.

“Mẹ ơi, cay chết chị.” Lạc Tinh Tinh xoay tay nắm cửa, tiện thể định lao vào bên trong: “Hứa Dật, em lại chơi game ——”

Kết quả cửa vừa mở ra một nửa.

Lời vẫn chưa nói xong, Lạc Tinh Tinh đã cứng đờ tại chỗ, cơ thể như thể bị hoá đá.

Rất nhiều ánh sáng lọt vào phòng, trên bàn sát cửa sổ có mấy quyển sách đang mở ra. Hiếm khi Hứa Dật không chơi game, mà đang… cúi đầu học? Có một người ngồi cạnh cậu, cái cổ trắng nõn lộ ra khỏi cổ áo sơ mi màu xanh, tóc đen dày hơi che khuất gương mặt.

Nhìn dáng vẻ như đang… dạy kèm cho Hứa Dật?

Hai người đưa lưng về phía cửa, nghe thấy tiếng nói thì đều quay đầu nhìn lại.

Thấy người tới là cô, Hứa Dật lập tức mỉm cười: “Chị Tinh Tinh, chị tới rồi!”

Lạc Tinh Tinh cố gắng nở nụ cười: “Ừ, em đang học bài à…”

Nghe thấy hai chữ học bài, vẻ mặt của Hứa Dật lập tức thay đổi: “Tại cậu của chị đấy, tịch thu máy tính của em rồi…”

Lời mà Hứa Dật nói, Lạc Tinh Tinh hoàn toàn không nghe được một chữ nào.

Từ khi mở cửa và va vào ánh mắt kia, cô cảm thấy đầu óc trống rỗng, thậm chí còn chẳng ngửi thấy mùi ớt cay khiến người ta bị sặc.

Ngay sau đó, cơ thể cứng đờ bắt đầu không chịu thua kém mà nóng lên —— Cô muốn chạy trốn.

Sau đêm đó, người mà cô nghĩ là cả đời này sẽ không gặp được nữa lại xuất hiện ở nhà của cậu cô vào một tuần sau!

Một lát sau, Lạc Tinh Tinh giả vờ bình tĩnh nói: “Vậy em chăm chỉ học tập đi, chị sang phòng làm việc đây.”

Nói xong, cô lập tức đóng cửa rồi chui vào phòng làm việc ở bên cạnh.

Lạc Tinh Tinh ngồi lên chiếc ghế sofa sát cửa sổ, không ngừng gửi tin nhắn cho cô bạn thân. Dựa theo tình huống khẩn cấp hiện tại, nếu không tìm ai để tâm sự, chắc chắn cô sẽ nổi điên!

Không đến mười giây, đối phương đã nhắn lại: [Gì cơ!!! Bây giờ Quý Xuyên ở nhà cậu của cậu???]

Từ Điềm Chân: [Mẹ kiếp, sốc vậy á! Gọi điện được không???]

Lạc Tinh Tinh từ chối một cách vô tình: [Không được, bên cạnh sẽ nghe thấy...]

Tiếp đó, Từ Điềm Chân gửi bốn năm tin nhắn liên tiếp:

[Được thôi /rơi lệ/.]

[Vậy cậu nhanh kể chi tiết cho mình đi!!!]

[Mẹ nó mình còn đọc tiểu thuyết làm gì nữa!!!]

[Chuyện của cậu mới là tiểu thuyết bước ra hiện thực!!!]

Lạc Tinh Tinh: [Cậu của mình nấu cơm, mùi hơi nồng, sau đó mình vào phòng Hứa Dật thì nhìn thấy cậu ấy đang ngồi bên cạnh thằng bé.]

Lạc Tinh Tinh: [Cậu ấy cũng thấy mình, nhưng hình như không bất ngờ lắm.]

Lạc Tinh Tinh: [Mình trực tiếp đứng đờ người tại chỗ /vỡ nát/.]

Lạc Tinh Tinh: [Sau đó... Mẹ kiếp, mình bỏ chạy!]

Từ Điềm Chân: [Không phải chứ, Lạc Tinh Tinh... Cậu chạy làm gì?!]

Từ Điềm Chân: [Cậu không phải ăn trộm! Hơn nữa, ở nhà cậu của cậu, cậu là chủ, cậu ta là khách!]

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lạc Tinh Tinh: [Mình cũng không biết nói sao... Nhưng cậu không cảm thấy việc này rất lạ lùng à?]



Lạc Tinh Tinh: [Gia sư mà cậu mình tìm cho Hứa Dật, vậy mà lại là bạn học cấp ba của mình!]

Từ Điềm Chân: [Lạc Tinh Tinh, đầu óc cậu bị gì hả?!]

Từ Điềm Chân: [Lúc này, cậu có thể nghĩ đến từ lạ lùng, mình cũng chịu cậu rồi đấy!]

Từ Điềm Chân: [Chuyện này kích thích hơn tiểu thuyết nhiều... Nếu có trai đẹp cực phẩm đưa tới cửa, chắc chắn mình sẽ làm anh ấy đến nỗi không về nổi /nham hiểm/.]

Lạc Tinh Tinh: [...]

Lạc Tinh Tinh: [Để mình bình tĩnh lại đã... Cậu đọc tiểu thuyết của cậu tiếp đi.]

Từ Điềm Chân: [Ừm... Nếu sau đó có chuyện thì nhất định phải báo cáo, không được thiếu một chữ nào!]

Từ Điềm Chân: [Nghe thấy chưa?!]

Lạc Tinh Tinh trả lời một chữ “Ừ”, sau đó vùi đầu vào sofa như đà điểu.

—— Cậu chạy làm gì?!

Lời nói của cô bạn thân từ từ vang lên trong đầu, một lúc lâu cũng không biến mất.

Lạc Tinh Tinh càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.

Thứ nhất, cô không phải ăn trộm.

Thứ hai, cô mới là chủ.

Nghĩ như vậy, Lạc Tinh Tinh lại đứng dậy đi ra sofa phòng khách.

Lúc này trên bàn đã bày bốn món ăn, có lẽ một lát nữa là có thể ăn.

Nhưng nghĩ đến việc ăn cơm, cậu tốt bụng, chắc chắn sẽ bảo Quý Xuyên ở lại ăn. Nhưng dựa theo tính cách của Quý Xuyên, trông không giống sẽ ở lại nhà người khác ăn cơm.

...

Mười phút sau.

Hứa Nguyên Vinh bưng món cuối cùng ra, ông ấy hô về phía căn phòng sau phòng khách: “Hứa Dật, dẫn thầy Quý ra ăn cơm!”

“...”

Tim Lạc Tinh Tinh đập thình thịch.

Ý này là ——

Trước khi cô tới, cậu đã bảo anh ở lại ăn cơm tối, anh cũng đã đồng ý rồi.

Khi Quý Xuyên ra ngoài, Lạc Tinh Tinh đã ngồi xuống và vùi đầu ăn cơm trước. Hứa Nguyên Vinh tưởng một ngày rồi cô không ăn cơm, giờ đã đói đến hoảng loạn nên ông ấy cũng không để tâm.

“Thầy Quý, toàn là mấy món cơm nhà, cháu ăn gì cũng được.” Thấy Quý Xuyên ngồi đối diện cháu gái, Hứa Nguyên Vinh đưa bát đũa cho anh, ông ấy cũng ngồi xuống cạnh Lạc Tinh Tinh.

Nhìn bốn năm món ăn trên bàn, Quý Xuyên cười bảo: “Đâu có chú Hứa, đã rất thịnh soạn rồi.”

Hứa Nguyên Vinh hài lòng cười: “Ha ha, cháu thích thì ăn nhiều vào.”

Không cần xem vẻ mặt của anh, chỉ nghe tiếng thôi Lạc Tinh Tinh đã biết anh cũng không lõi đời trong trường hợp này. Nhưng cô không hiểu, tại sao anh phải thân thiết lấy lòng phụ huynh học sinh mình dạy kèm như vậy?

Hoàn toàn không giống Quý Xuyên mà Lạc Tinh Tinh quen.

Cứ như vậy, Hứa Nguyên Vinh bắt đầu trò chuyện câu được câu không với Quý Xuyên.

“Thầy Quý, nghe nói cháu học cấp ba ở trường trung học số 1 Nghi An?” Hứa Nguyên bóc một con tôm, thuận miệng nói: “Cháu gái chú cũng học cấp ba ở đó.”

Ngay sau đó như nhớ tới điều gì, ông ấy nâng khuỷu tay lên chỉ chỉ về phía bên cạnh: “Quên giới thiệu với cháu, đây là cháu gái học cấp ba ở trường trung học số 1 Nghi An của chú, tên con bé là Lạc Tinh Tinh.”

Lạc Tinh Tinh: “...”