Luôn Có Ngôi Sao Rơi Xuống Sông Ngòi

Chương 17




Thật sự không ngờ.

Có một ngày, cô sẽ tự nói bí mật lớn nhất của mình trước mặt Quý Xuyên.

Bí mật cô giữ khư khư trong nhiều năm, không ai hay biết.

Ký ức lại bị kéo về tháng 6 năm 2013.

Trong trường không ngớt tiếng ve kêu, không khí khô hanh như bị hơi nóng cuốn đi. Học kỳ sắp kết thúc, tất cả học sinh lớp 10 của trường trung học Nghi An đều phải đối mặt với một lựa chọn trong cuộc đời - chuyện chia khối.

Hầu hết các bạn học trong lớp gần như đều đang đắn đo, không biết nên chọn tự nhiên hay xã hội, nhưng họ không mất nhiều thời gian để đưa ra quyết định. Tuy nhiên Lạc Tinh Tinh lại là “thiên tài” của các môn văn hóa, cả tự nhiên và xã hội đều ở mức trung bình, cô thuộc kiểu rất cố gắng nhưng thành tích luôn không thể tiến bộ.

Sau khi cân nhắc một thời gian dài, dưới sự ủng hộ của bố mẹ, cuối cùng cô chọn nghệ thuật, chuyên tâm theo đuổi mỹ thuật. Mà Từ Điềm Chân thích nhảy múa, lại không muốn rời xa Lạc Tinh Tinh, vậy nên cô ấy cũng chọn nghệ thuật nhưng chuyên về nhảy múa.

Điều này cũng có nghĩa là bắt đầu từ năm lớp 11, các cô phải chuyển đến cơ sở khác.

Vừa nghĩ như vậy, chỗ nào đó trong lòng lại cảm thấy đau đớn, âm thầm đắn đo mấy ngày, cuối cùng Lạc Tinh Tinh vẫn quyết định thừa thắng xông lên, tìm được cơ hội.

Nói là cơ hội, nhưng thật ra chỉ là một ngày trước kỳ thi cuối kỳ.

Tiết cuối là tiết ngữ văn. 5 giờ rưỡi tiếng chuông tan học vang lên, sau khi cô giáo Từ Văn Lệ dặn dò vài câu chúc mọi người thi tốt, vừa rời đi thì lớp đã nhốn nháo như cái chợ.

Mọi người đều vội vàng tạm biệt, bạn học ở chung với nhau một năm, học kỳ sau phần lớn đều không thể gặp nhau nữa. Thỉnh thoảng Lạc Tinh Tinh sẽ liếc nhìn về phía sau, các bạn học ngồi xung quanh cũng sẽ quay lại nói vài câu nhớ nhung, cô đều đạp lại như copy paste: “Ừ ừ, mình cũng sẽ nhớ cậu.”

——Bởi vì tâm trí cô đang ở nơi khác.

Dần dần, người sắp rời đi hết.

Lạc Tinh Tinh đeo cặp sách, giả vờ đi về nhà cùng Từ Điềm Chân. Đi gần tới cổng trường, cô lấy bừa lý do làm rơi đồ, đuổi Từ Điềm Chân về nhà trước, bản thân thì chạy về khu lớp 10.

Lạc Tinh Tinh tính thời gian, cô nghĩ hẳn là trong lớp chỉ còn Quý Xuyên.

Đây là kết luận về Quý Xuyên mà cô đúc kết được trong một năm học. Một là anh sẽ đi ngay sau khi tan học, hai là người cuối cùng rời khỏi lớp, chưa từng có ngoại lệ.

Khi sắp đến cầu thang của khu dạy học, Lạc Tinh Tinh dừng bước cạnh một lùm cây. Cô lấy một quyển sổ vẽ phác thảo màu vàng ra khỏi cặp sách, nhẹ nhàng phủi đi những vụn tẩy còn sót lại trên bề mặt.

Sau khi hít sâu một hơi, cô ôm chặt quyển sổ vẽ phác thảo trong lòng, vừa định cất bước thì cái tên quen thuộc ấy lại vọng vào tai trước.

“Quý Xuyên ——” Là một giọng nữ ngọt ngào.

Lạc Tinh Tinh dịch sang bên cạnh một chút để nhìn.

Ở cầu thang giữa tầng 1 khu dạy học, Quý Xuyên đang đi xuống thì bị một cô gái chặn lại. Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, dưới bộ đồng phục học sinh là dáng người thon gọn, vừa nhìn bóng dáng đã biết là một cô gái xinh đẹp.

Cô ấy cúi đầu, đưa một lá thư màu hồng nhạt cho Quý Xuyên, giọng điệu vừa ngại ngùng vừa mong chờ: “—— Mình thích cậu.”

Quý Xuyên đeo cặp sách liếc nhìn lá thư, anh nhanh chóng nói một câu.

“Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi.”

Lạc Tinh Tinh cảm thấy hơi thở dừng lại, máu khắp cơ thể đều chảy về lòng bàn chân.

Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi.

Anh…có người mình thích rồi.

Trong lúc hoảng hốt, Lạc Tinh Tinh nhớ tới những lời đồn thỉnh thoảng được truyền vào tai cô —— Quý Xuyên và Lý Thi Ngữ là thanh mai trúc mã, hai người rõ ràng là thích nhau. Hơn nữa có khá nhiều người tận mắt thấy họ cùng đi học và tan học, đắm mình dưới ánh nắng, vừa đi vừa cười.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trước đó cô chỉ coi là những cô gái ấy chán học tập nên lấy người khác ra để vui đùa, do đó cô không thèm để ý.

Mà giờ phút này.

Khi chính tai nghe thấy Quý Xuyên nói ra câu nói ấy, cô lại tin theo bản năng, sau đó cố chấp đưa ra kết luận —— Quý Xuyên đã có người anh thích, cô gái đó tên là Lý Thi Ngữ.

Nhưng thực tế không cho cô thời gian để buồn bã.



Quý Xuyên nói xong, cô gái bị từ chối còn chưa hoàn hồn, anh đã cất bước rời đi, xuống cầu thang.

Lạc Tinh Tinh sợ bị anh phát hiện, trong lòng hốt hoảng nên xoay người bỏ chạy, tình cờ đụng phải người đang đi tới, quyển sổ vẽ phác thảo trong lòng rơi xuống đất.

“A, xin lỗi.”

“Không sao ——”

Cô gái bị đụng vào còn chưa nói xong, quay đầu nhìn lại đã không thấy bóng dáng cô nữa.

Cô gái đẩy mắt kính, khóe mắt chú ý tới quyển sổ màu vàng tươi, to gần bằng tờ giấy a4 trên mặt đất.

Hẳn là cô gái vừa rồi làm rơi.

Cô ấy cúi người nhặt lên, nhìn vài cái.

Vừa định mở ra.

Một giọng nam êm tai vang lên trên đỉnh đầu.

“Bạn học, quyển sổ đó là của cậu à?” Quý Xuyên chỉ quyển sổ trong tay cô ấy.

“Ồ, cậu nói cái này hả?” Cô gái bảo: “Không phải, một bạn học nữ có tóc mái bằng làm rơi, nhưng cậu ấy đi hơi nhanh, tôi không kịp gọi cậu ấy lại.”

“Tôi quen cô gái mà cậu nói.” Quý Xuyên căng thẳng nắm chặt tay, nhanh chóng liếc nhìn xung quanh: “Hay là, tôi đưa cho cậu ấy thay cậu nhé?”

Cô gái không hề suy nghĩ mà đưa luôn cho anh: “Được.”

Mà bên kia.

Sau khi chạy được một lúc, nhìn đường phố lạ lẫm xung quanh, lúc này Lạc Tinh Tinh mới nhận ra đây không phải đường cô về nhà mỗi ngày.

Đã hơn 6 giờ rưỡi, tất cả đèn neon đã bật sáng, hai bên đường tấp nập người qua lại, tiếng ồn áo xen lẫn tiếng còi, cả thành phố lộ ra vẻ hấp dẫn khác với ban ngày.

Cả người Lạc Tinh Tinh ỉu xìu.

Khi đang chuẩn bị gọi điện thoại cho bố, bên tai bỗng vang lên một câu: “Chị ơi, hôm nay quán buffet Tây nhà em khai trương, thức ăn vừa sạch sẽ vừa phong phú, chị muốn vào xem thử không ạ?”

Cô ngước mắt nhìn.

Một cô bé khoảng tám chín mười tuổi, mặc đồng phục màu đỏ của quán ăn, bên hông buộc tạp dề, đang nhiệt tình đưa thực đơn cho cô.

Lạc Tinh Tinh lộ vẻ do dự, cô ngẩng đầu lên nhìn biển hiệu.

Là bốn chữ Hán vừa to vừa ngắn gọn —— Ban ngày ban mặt.

Cô không khỏi ngơ ra, ngay cả biển hiệu của quán buffet cũng đang cười nhạo cô?

Dường như nó đang nói, cô bé, ban ngày ban mặt mơ mộng hão huyền làm gì? Bây giờ trời tối rồi, mơ cũng phải tỉnh, chi bằng biến nỗi buồn tủi tức giận thành sự thèm ăn.

Lạc Tinh Tinh ngẩng đầu, mỉm cười như tự giễu.

Nếu hôm nay cô gái kia không đến trước, thậm chí cô còn có thể dự đoán được cảnh tượng bi thảm khi mình tỏ tình. Nghĩ như vậy, cô không phải quá mất mặt nữa, cũng không bị người khác bàn tán sau lưng một thời gian dài, biết trước kết quả của lần tỏ tình này cũng có thể xem là một loại may mắn.

Bí mật của cô, vẫn là bí mật của một mình cô.

Cuối cùng Lạc Tinh Tinh khẽ gật đầu với cô bé rồi đi vào.

Cô tìm một bàn hai người sát tường, đặt cặp sách xuống, lấy đĩa gắp rất nhiều món thích ăn rồi bắt đầu ăn.

Chưa được bao lâu, đồ ăn trên bàn ít đi với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường. Tất cả mất mát buồn bã trong lòng cũng giảm bớt khi bụng được lấp đầy.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Lạc Tinh Tinh dùng nĩa cuốn mì ống, mặt bỗng hơi ngứa.

Cô không nhịn được mà giơ tay gãi mặt vài cái, nghĩ thầm hẳn là không thể nào. Sau khi dị ứng hải sản nằm viện năm 8 tuổi, cô không bao giờ đụng tới hải sản nữa, vừa rồi cô cũng để ý không lấy hải sản, nhưng sao lại…



Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trên mặt càng lúc càng ngứa.

Cô không nhịn được mà sử dụng cả hai tay để gãi mặt

Lạc Tinh Tinh nghi ngờ nhìn mỳ Ý trước mặt, mỳ không có vấn đề gì, chẳng lẽ nước sốt này… trộn sốt hải sản?

Cô bé ở ghế bên cạnh phát hiện điều khác thường trước, cô bé ấy kéo tay mẹ và nói: “Mẹ ơi, mẹ nhìn chị gái kia kìa, trên mặt nổi nhiều nốt quá!”

Ý thức bắt đầu mơ hồ.

Những bóng người trước mắt lồng vào nhau, Lạc Tinh Tinh thấy phục vụ đang chạy về phía cô, trước mắt tối sầm…

Khi cô mở mắt lại thì đã ở trên giường bệnh.

Thấy con gái tỉnh, lúc này Hứa Nhu trông ở mép giường mới thở phào nhẹ nhõm: “Bé cưng, cảm thấy đỡ hơn chưa? Mặt còn ngứa không?”

Lạc Tinh Tinh cúi đầu, chậm rãi gật đầu, rồi lại lắc đầu.

“Trong trường xảy ra chuyện gì à? Sao tan học lại đi ăn buffet một mình, nếu muốn ăn thì nói một tiếng là được mà, để bố mẹ đưa con đi.”

“Con làm bố mẹ sợ chết khiếp, nếu không có cô bé phát hiện con không ổn trước thì không biết còn xảy ra chuyện gì...” Hứa Nhu nhìn những vết mẩn đỏ trên mặt con gái, bà cực kỳ đau lòng.

Lạc Trình Phong đứng một bên cảm nhận được rõ ràng là con gái không muốn mở miệng, ông đổi chủ đề để ngắt lời: “Giờ con nó tỉnh rồi, anh đi mua chút cháo nóng đây.”

Nói rồi lại nghĩ tới chuyện gì đó, ông bổ sung: “Đúng rồi, anh phải gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm lớp, có lẽ ngày mai không tới thi cuối kỳ được.”

Hứa Như quay đầu lại thúc giục: “Vậy anh mau đi đi, muộn thêm tý nữa giáo viên chủ nhiệm đi ngủ rồi.”

Cửa mở ra, lại bị đóng lại.

Môi Lạc Tinh Tinh mấp máy, kiệt sức bảo: “Mẹ, con không nói có được không ạ?”

Hứa Như im lặng một lát: “Được rồi, không muốn nó thì thôi.”

Sau đó, mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra. Cô nằm viện một tuần, bỏ lỡ kỳ thi cuối kỳ, cũng vì vậy mà không xuất hiện trên ảnh kỷ niệm của lớp 10A3.

Nghe cô chậm rãi nói xong, cảm xúc nơi đáy mắt của Quý Xuyên dần biến thành kinh ngạc và đau lòng.

“Quý Xuyên, em thật sự đã lấy hết can đảm để tỏ tình với anh.”

“Nhưng em không biết tại sao cuối cùng lại biến thành như vậy.” Một giọt nước mắt lớn rơi xuống kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ của Quý Xuyên, đôi mắt của cô gái đẫm lệ mơ hồ, nghẹn ngào xin lỗi liên tục: “Quý Xuyên, xin lỗi, thật sự rất xin lỗi. Nhưng em thực sự không phải người nhát gan, em cũng đã từng dũng cảm một lần.”

“Đồ ngốc, em xin lỗi cái gì?” Quý Xuyên giơ tay lau nước mắt trên mặt cô, dịu dàng bảo: “Chỉ là chậm 4 năm mà thôi, tương lai chúng ta còn có rất nhiều thời gian.”

“Lạc Tinh Tinh, em không phải người nhát gan, em rất dũng cảm.”

“Em không biết, ngày nhặt được quyển sổ vẽ phác thảo kia, anh vui đến nhường nào đâu. Nhìn mặt trên đầy ắp những bức vẽ về mình, anh phấn khích đến nỗi buổi tối không ngủ yên.” Quý Xuyên dừng một lát rồi nói tiếp: “Bốn năm dài đằng đẵng, anh ôm hy vọng, chịu đựng từng ngày.”

Lạc Tinh Tinh hít mũi, biết rõ còn cố hỏi nói: “Hy vọng cái gì?”

Quý Xuyên nhìn thẳng vào mắt cô, vô cùng nghiêm túc nói: “Hy vọng có một ngày đi về phía em, bày tỏ tình cảm với em.”

Giọng nói vừa vang lên.

Ánh đèn sáng rực trong phòng khách bỗng tối hơn mười mấy phần, đèn chùm pha lê lập tức vụt tắt, đèn trần mờ mờ và dịu nhẹ ở bốn phía chiếu lên tường và mặt đất.

Lạc Tinh Tinh: “…”

Quý Xuyên: “…”

———————————

Tác giả có lời muốn nói:

Đèn trần: Có phải tôi là người trợ giúp tốt nhất không?