Luôn Có Ngôi Sao Rơi Xuống Sông Ngòi

Chương 12




Sợ Quý Xuyên chờ lâu, Lạc Tinh Tinh chạy chậm tới, còn suýt nữa đụng vào người đi trên cầu rất nhiều lần.

Cô lấy dương chi cam lộ ra, cắm ống hút đưa cho anh: “Quý Xuyên, này… Không biết cậu có uống lạnh hay không nên tôi đặt nhiệt độ bình thường.”

Quý Xuyên cầm lấy uống một ngụm, vị ngọt thanh đậm đặc lan ra trong miệng, Lạc Tinh Tinh cũng cắm ống hút, vừa uống vừa quan sát vẻ mặt của anh, cô hỏi với vẻ cực kỳ mong chờ: “Thế nào? Ngon đúng không?”

Quý Xuyên liếc nhìn thân cốc, khóe miệng cong lên rất khó phát hiện: “Ừ, không tệ lắm.”

“Ngon là được.” Lạc Tinh Tinh quay về phía mặt biển, cánh tay tuỳ ý đặt lên lan can. Trên biển không có con thuyền nào, phản chiếu đèn neon trên toà nhà bên bờ, hiện ra các tia sáng nhỏ vụn.

Một lát sau.

Lạc Tinh Tinh tìm chủ đề, chủ động giải thích với anh: “Người xếp hàng hơi nhiều, cho nên hơi lâu.”

“Lâu ư?” Quý Xuyên nhìn mặt biển ở phía xa: “Có lẽ tôi mải hóng gió biển nên không để ý.”

Lạc Tinh Tinh: “Hơi lâu, người tới hỏi xin Wechat của cậ đã có thể ghép thành một bàn mạt chược(*).”

(*)Một bàn chơi mạt chược gồm có 4 người.

“…”

Đáy mắt của Quý Xuyên hiện lên một tia phức tạp, nhưng anh lập tức khôi phục bình tĩnh, anh quay đầu nhìn cô, tay chống mặt, giống như một con mèo Ragdoll lười biếng quyến rũ trong đêm tối.

Anh nheo mắt lại: “Nếu có thể đo thời gian như thế… vậy thì quả thật là khá lâu.”

Kỳ thực khi câu nói ấy vang lên, Lạc Tinh Tinh cảm thấy không ổn.

Cô vượt quá giới hạn rồi.

Lạc Tinh Tinh kiềm chế vẻ mặt, giả vờ ngu ngơ không biết gì: “Không lâu quá là được. Tôi chỉ sợ cậu chán.”

Quý Xuyên hút một ngụm trà sữa: “Ừ, quả thực hơi chán.”

Lạc Tinh Tinh: “Chẳng phải cậu vừa bảo không lâu lắm sao?”

“Không lâu, nhưng không có ai nói chuyện cùng.”

Lạc Tinh Tinh ngẩn ngơ. Anh đang ám chỉ việc —— Vừa rồi có một chàng trai tới gần cô sao?

Có lẽ Quý Xuyên chỉ nói bừa, không biết tại sao, phản ứng đầu tiên trong lòng cô lại là chột dạ.

“Không nói chuyện.” Lạc Tinh Tinh cắn ống hút: “Nam sinh học cấp ba chơi bóng rổ kia tới hỏi đường tôi.”

Quý Xuyên nhíu mày: “Hỏi đường?”

Lạc Tinh cụp mắt: “Ừ… Hỏi đường.”

“Vậy cậu ta muốn đi đâu?” Quý Xuyên hỏi.

Lạc Tinh Tinh không hề suy nghĩ, buột miệng thốt lên: “Đường Thần Võ.”

“Nếu tôi nhớ không nhầm, hình như đường Thần Võ ở quận Giang Hành.” Quý Xuyên nói: “Lần đầu tiên tôi thấy có người hỏi đường xa như vậy đấy.”

“Ai biết được?” Lạc Tinh Tinh lại nhìn về phía mặt biển, giọng nói run run: “Chắc là cảm thấy quán trà sữa này ngon, cố ý tới đây uống.”

“…”

May mà Quý Xuyên không hỏi tiếp nữa.

Hai người không nói gì, đều nhìn ra mặt biển mà trong lòng hiểu rõ. Gió biển thổi qua tóc mái của Quý Xuyên, khiến khung cảnh im lặng trở nên ngọt hơn.

Một lúc lâu sau.

Quý Xuyên bỗng lên tiếng gọi cô: “Lạc Tinh Tinh.”

“Hả?” Lạc Tinh Tinh thoải mái vì được gió biển thổi qua, giọng nói mềm mại.

“Có phải cậu quên mất chuyện gì rồi không?”

Lạc Tinh Tinh suy nghĩ một lát: “Có à? Hình như không có.”

“…Chẳng phải cậu nói rồi à, muốn thể hiện quyết tâm xin lỗi của cậu?” Quý Xuyên hết hy vọng, đi thẳng vào vấn đề. Anh đã sớm dự đoán được, mạch não của cô hoàn toàn không tiêu hoá được lời nói vòng vo.

“A… Đúng, tôi chuẩn bị ——”

Lạc Tinh Tinh nhớ tới việc này, khi nhìn thẳng vào mắt anh, cô vẫn hoảng sợ: “—— Xin lỗi trực tiếp với cậu.”

“Chuyện hôm đó, thật ra là vấn đề của tôi.”

“Sau hôm họp lớp, không hiểu sao tôi cảm thấy số lần gặp cậu trở nên nhiều hơn.”



Lạc Tinh Tinh cúi đầu xin lỗi: “Có lẽ tôi nhất thời nghĩ nhiều nên nói với Chân Chân, không ngờ lại tạo thành hiểu lầm, mang tới cho cậu ——”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Quý Xuyên ngắt lời cô: “Lạc Tinh Tinh.”

“Hả?”

Quý Xuyên đặt trà sữa lên lan can, anh xoay người nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng. Trái tim như cảm nhận được điều gì đó, bắt đầu đập thình thịch trong lồng ngực.

Yết hầu của Quý Xuyên lăn lên lộn xuống, anh nhìn chằm chằm vào cô, sau đó cô nghe thấy anh nói: “Nếu tôi nói, hiểu lầm mà cậu nghĩ không phải hiểu lầm thì sao?”

Lạc Tinh Tinh nín thở, tay nắm lấy túi xách bất giác nắm chặt lại, tim đập như sấm, dường như sẽ phá tan yết hầu mà xông ra vào giây tiếp theo.

Vừa rồi anh… đang tỏ tình với cô?!

Dừng mười mấy giây, khi cô tin rằng tai của chính mình tuyệt đối không nghe nhầm thì mới cẩn thận hỏi: “Lời cậu vừa nói… là, là ý mà tôi nghĩ sao?”

“Đúng vậy.” Giọng nói anh khàn khàn, ánh mắt nóng rực chưa hề rời đi: “Không có ý thứ hai.”

Lạc Tinh Tinh nuốt nước bọt: “Nhưng, chẳng phải cậu thích ——”

Quý Xuyên ngắt lời cô: “Giống như bọn họ, cậu nghĩ tôi thích Lý Thi Ngữ?”

“…Ừ.”

Không chỉ nghĩ đơn giản như vậy.

Mấy năm nay thậm chí cô còn tin tưởng đến mức không hề nghi ngờ.

Lúc ấy không chỉ trong lớp mà thậm chí cả trường đều đồn nhà hai người họ ở gần nhau, bố mẹ lại là bạn lâu năm. Là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, ngoại hình đều xuất sắc, thành tích nổi bật, trông rất xứng đôi.

Hơn nữa trên đường đi học và tan học, có lúc cũng có thể nhìn thấy hai người họ đi cùng nhau, vừa nói vừa cười.

Ngoại trừ những điều này, còn vì cô từng chính tai nghe thấy, anh nói với một cô gái tỏ tình mình: “Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi.”

Lúc Lạc Tinh Tinh đang hoảng hốt không thôi, Quý Xuyên lại mở miệng gọi cô: “Lạc Tinh Tinh.”

“Hả?”

“Không phải.” Quý Xuyên lắc đầu, cực kỳ nghiêm túc nói: “Người tôi thích là cậu, vẫn luôn là cậu.”

Tim Lạc Tinh Tinh bỗng thắt lại, mờ mịt nhìn anh, cô khẽ há miệng muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại không thể phát ra tiếng như bị mắc dị vật.

—— Người tôi thích là cậu!

—— Vẫn luôn là cậu!

Lời tỏ tình của chàng trai như có ma chú, cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô không chịu tan đi. Chẳng bao lâu sau, sự vui vẻ mãnh liệt và hạnh phúc chiếm cứ từng tế bào cô.

Hoá ra, trước giờ 5 năm yêu thầm của cô không phải không thấy ánh mặt trời. Giờ phút này, cuối cùng hộp đen bị phong ấn dưới đáy lòng một thời gian dài cũng đã thấy ánh mặt trời.

…Nhưng nghĩ đến mấy năm nay, cô vẫn luôn nhầm tưởng rằng anh thích cô gái khác, cảm giác yêu thầm chua xót đau đớn bỗng ập mạnh vào lòng.

Mũi Lạc Tinh Tinh cay cay, như thể nước mắt sẽ trào ra vào giây tiếp theo.

Nhưng Quý Xuyên không biết nội tâm của cô sóng cuộn biển gầm. Vẻ mặt cô mờ mịt thất thố, khiến trong lòng anh lộp bộp một cái, thật sự không có đáy.

Anh không khỏi nghĩ, nhiều năm trôi qua, có lẽ cô thực sự không thích anh nữa, lời tỏ tình anh từng luyện tập vô số lần này, có lẽ chẳng khác gì những lời tỏ tình mà cô đã quen thuộc.

Nhưng nghĩ lại, anh chịu đựng 4-5 năm dài đằng đẵng như vậy, hơn nữa anh còn là đàn ông, sĩ diện như vậy để làm gì?

Trong lòng nghĩ như thế, Quý Xuyên tiến lên phía trước một bước, định nắm lấy tay cô: “Tinh Tinh ——”

Nhưng Lạc Tinh Tinh lại đột nhiên cúi đầu, lùi lại một bước, ngắt lời anh: “Hình như tôi quên tắt điều hoà… Tôi về trước.”

Nước mắt chảy xuống má cô, cô cố gắng không phát ra tiếng nghẹn ngào.

Khóc rất mất mặt.

Mà khóc trước mặt anh, hình như càng mất mặt hơn.

Trong nháy mắt, bàn tay nâng lên của Quý Xuyên vẫn chưa hạ xuống, một bóng dáng màu trắng đã chạy ra khỏi tầm mắt. Quý Xuyên buồn bã nhìn về hướng cô biến mất, một lúc lâu vẫn không hoàn hồn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chung quy vẫn muộn một bước ư?

Cô đã… không thích anh nữa.



Một lúc lâu sau, Quý Xuyên nhìn về hướng đó, lẩm bẩm: “Tạm biệt, Lạc Tinh Tinh.”

Sau đó anh cất bước, cúi đầu đi về phía con đường đã từng đi qua.

-

Lạc Tinh Tinh chạy trối chết cũng không khá hơn là bao.

Cô hoàn toàn không nhớ nổi mình về nhà kiểu gì.

Như không có ý thức, Lạc Tinh Tinh chạy cả quãng đường, vào khu dân cư, ấn thang máy, lấy khoá mở cửa, sau đó đóng sầm lại. Tiếp đó, cô ngồi sụp xuống phía sau cánh cửa như người không xương.

Lạc Tinh Tinh, người Quý Xuyên thích… là mày!

Vẫn luôn là mày!

Không phải Lý Thi Ngữ.

Nữ chính của câu nói đó là mày!

Nhưng mọi việc vẫn có vẻ không chân thực…

Cô cứ ngồi như vậy trong bóng tối một hồi, ý thức mới từ từ quay lại.

Nước mắt trên mặt đã khô. Lạc Tinh Tinh thở dài một hơi rồi mới máy móc giơ tay, xoa xoa gương mặt cứng đờ.

Nhưng giây tiếp theo.

Như nhận ra điều gì đó, cô bỗng vùi đầu vào đầu gối, cả người cuộn tròn như trẻ con.

“A a a a a a a a!”

“Lạc Tinh Tinh, mày là cái đồ óc lợn!”

“Thời điểm như vậy, sao mày lại bỏ chạy chứ?!”

“Sao mày lại chạy chứ, sao mày lại chạy vào lúc đó!”

Là người thì đều biết ——

Bỏ chạy lúc được tỏ tình, tương đương với im lặng từ chối!

-

Bên kia.

Khi Quý Xuyên về đến nhà, đã gần 11 giờ.

Anh móc chìa khoá ra mở cửa, trong phòng vang lên một giọng nói quen thuộc: “Về rồi à?”

Gần cửa sổ trong phòng khách có một chiếc bàn gỗ cũ. Một người đàn ông trung niên mảnh khảnh mặc áo ba lỗ màu trắng đang đưa lưng về phía cửa, ông đang cúi đầu viết giáo án, đèn bàn phát ra ánh sáng ố vàng là nguồn sáng duy nhất được mở trong nhà.

“Vâng.” Quý Xuyên đóng cửa lại: “Giờ này sao bố vẫn chưa ngủ?”

“Chẳng phải sắp khai giảng rồi à, bố hoàn thiện nốt giáo án.” Người đàn ông đẩy mắt kính, không quay đầu lại nhìn anh: “Bố thấy buổi tối con ra ngoài chưa về nên tiện thể đợi con.”

Quý Xuyên nhìn bóng dáng của người đàn ông rồi phàn nàn: “Không phải đã bảo bố đừng viết giáo án đến tối muộn như vậy sao! Một giáo viên toán cấp hai như bố, đừng suốt ngày làm giống như giáo viên chủ nhiệm.”

Quý Quang Hoa cười: “Được, bây giờ bố đi ngủ ngay. Muộn rồi, con mau đi tắm rửa đi.”

Quý Xuyên không nói gì nữa, anh trực tiếp cầm đồ ngủ vào phòng tắm.

Mở vòi hoa sen ra, dòng nước mát lạnh trút xuống từ trên đầu làm anh ướt sũng. Giờ phút này, cuối cùng cảm xúc vẫn luôn cố kìm nén đã được giải thoát.

Anh cúi đầu xuống, một tay chống lên bờ tường lạnh lẽo, một tay luồn vào tóc. Xung quanh không có tiếng động, chỉ có tiếng nước bắn tung toé và tiếng hít thở nặng nề.

Anh nhắm mắt lại, yết hầu khẽ lăn lên xuống.

Một lát sau, có nước mắt nóng hổi chảy ra từ khoé mắt, chảy xuống cùng làn nước.

Anh gần như rất hiếm khi rơi nước mắt.

Từ khi Quý Xuyên bắt đầu có thể ghi nhớ, anh chỉ khóc hai lần, một lần là đêm nay, lần khác là năm lớp 8 bố mẹ ly hôn.

Khi đó, để không làm bố mẹ lo lắng, ban ngày anh không quấy khóc, cư xử như bình thường. Nhưng tới buổi tối, anh thật sự không nhịn được nên trốn một mình ở phòng tắm, mở vòi hoa sen lén khóc.

Khi ra khỏi phòng tắm, Quý Quang Hoa đã tắt đèn đi vào phòng.

Phòng khách tối tăm.

Quý Xuyên mò mẫm đi về phòng, nhưng khi chạm vào tay nắm cửa, anh dừng bước. Quý Xuyên im lặng vài giây rồi bật đèn pin điện thoại lên, xoay người đi vào bếp.