Nơi mà Diệp Tử Minh đóng quân là phía Bắc Đại Nam, giáp ranh với Đại Hán.Cả hai nước Đại Nam cùng Đại Hán đều nằm trong Thiên Châu.
Mà Thiên Châu bao gồm sáu lục địa, theo thứ tự được phát hiện trước, sau là: Nhất Thiên, Nhị Huyền, Tam Sơ, Tứ Vân, Ngũ Thiên, Lục Châu.
Mỗi lục địa lại chia ra các nước lớn nhỏ khác nhau, mà trong đó Nhất Thiên, Nhị Huyền có nội tình sâu xa nhất.Tam Sơ, Tứ Vân lại có quân sự mạnh nhất.Hai lụa địa còn lại, thì rộng nhất.
Đại Nam nằm ở Nhất Thiên, ranh giới cuối cùng của lục địa.Còn Đại Hán lại còn nằm trong Ngũ Thiên, hai nước lại giáp ranh với nhau.
Cả hai đấu đá nhiều năm, nội tình bên trong sâu xa.Mà nơi Diệp Tử Minh đóng quân là ở Thành Cư An, tên này ngụ ý mong muốn người dân ở biên cương có thể an cư, lạc nghiệp, bình an mà sống hòa thuận với người dân bên Đại Hán.
Vì sống nơi biên cương, dễ trao đổi hàng hóa, tiếp xúc qua lại trong tránh khỏi, do đó mà Thành Cư An lại đông đúc nhộn nhịp.Chỉ là tên lại trái ngược với tình hình nơi đây.
Vì không lâu trước Đại Nam tình hình trong nước hơi bất ổn, Đại Hán liền nhân cơ hội mà đem quân sang, muốn bành trướng lãnh thổ.Chỉ là xui thay, Đại Nam có một chiến thần là Diệp Tử Minh.
Từ trẻ đã ra chiến trường, quen thuộc cầm binh, cầm kiếm chém địch.Do đó dây dưa một thời gian mà chẳng chiếm được lợi, bây giờ mới dùng kế hiểm bỏ độc vào giếng của binh lính.
Trong đây ất có gian tế, mà xử lí ra sao thì Diệp Tử Minh cũng đã âm thầm giải quyết.Do đó Lâm Hi mới đến đây, nói y vì bản thân cũng đúng, mà vì gia đình cũng đúng, vì binh lính nơi chiến trường cũng không sai.
Lúc này Lâm Hi được Diệp Tử Minh đích thân dẫn đến nơi ở, vậy mà chỗ của y cách hắn gần như vậy.Phải nói là rất rất gần, chỉ cần hai ba bước chân liền đụng phòng của hắn.
Y thật muốn hỏi, hắn là cố ý hay vô tình nhưng mà Lâm Hi phải ưu tiên cho chuyện chính trước.Bây giờ y phải đi xem xét tình trạng của binh lính ở đây.
Vẫn là Diệp Tử Minh chưa từng có ân cần dẫn y đi, binh lính bị trúng độc trước đó may mắn thì lang trung trong thành làm chậm quá trình phát tác, chỉ là không có cách giải dược.
Một số binh lính lại bị thương nằm ở bên, thân là đại phu Lâm Hi thấy không thoải mái nổi.
Phải mất hai ngày y mới có thể xử lí xong, cả Pngười không ngủ mệt không thể tả nổi.Cùng may tình hình đã có thể ổn định hơn, cùng lúc lương thảo cũng đã đến.
Chỉ là lần này, nhiều hơn hai người khách không mời.
" su huynh, sao hai người lại đến đây?" Lâm Hi kinh ngạc nói, y còn đang bận sắc thuốc ngước lên liền mở to mắt nói.
" đệ không hoan nghênh hai người bọn ta à?" Nhị sư huynh Lưu Nghĩa tỏ vẻ buồn bã nói.
" đệ thật nhẫn tâm " Tam sư huynh Mạnh Kỳ, ôm ngực đau lòng nói.
“…” Lâm Hi tỏ vẻ, hai người diễn, diễn nữa đi! thật là một vở kịch đặc sắc quá trời luôn á.
Có lẽ hai người nhìn ra sự chán ghét trong mắt của y, liền ho nhẹ một cái nói.
" đây là tiền của ta, còn không cho ta vận chuyển lương thảo tận mắt nhìn nó đưa đến nơi à?" Lưu Nghĩa đoan chính nói.
" ta sợ sư huynh giữa đường bị cướp lương thảo, đi theo hỗ trợ ấy mà " Mạnh Kỳ cười ha hả nói, mặc kệ Lưu Nghĩa cùng Lâm Hi ánh mắt khinh bỉ nhìn mình.
Ai mà có gan cướp đồ của Lưu Nghĩa chữ?.Đây điều là viện cớ!.
Đúng lúc Diệp Tử Minh đi vào, nhìn thấy y cùng hai nam nhân vận chuyển lương thảo cười nói vô cùng thân thiết.Trong lòng không khỏi vô cùng khó chịu.