Luôn Bên Em

Luôn Bên Em - Chương 9: Sự thật tàn nhẫn (1)





“Đến đây một lát đi! Anh có chuyện muốn nói với em!” đang cùng Hùng ra về thì có tin nhắn từ Nguyên gửi đến. Chẳng hiểu sao mà đột nhiên tôi lại có cảm giác... sợ hãi. Nhưng...sao tôi lại phải sợ chứ? Nguyên là người yêu của tôi cơ mà, muốn gặp tôi thì có sao đâu...


Anh ấy muốn nói với tôi chuyện gì?


Bỏ Hùng ở lại tôi vội vàng bắt xe đến địa chỉ anh cho. Vừa xuống taxi tôi đã trông thấy chiếc Volk Swagen màu xanh bạc của anh rồi.


Sau phút lưỡng lự tôi mở cửa và ngồi vào xe. Tôi có một linh cảm rất chắc rằng anh bây giờ không còn laig anh của mọi ngày nữa mà anh bây giờ đang là Nguyên khi ở cạnh Win và ở thế giới của anh ấy.


Anh khởi động xe và bắt đầu lao đi, tôi thấy vận tốc đang tăng lên nhanh chóng, 180-195-210...tôi sợ hãi đến lỗi không dám mở mắt ra nhìn nữa, hai môi mím chặt để không phát ra tiếng hét của sự sợ hãi, hai tay tôi bấu chặt vào ghế như kiểu nếu buông ra thì người tôi sẽ ngay lập tức bắn ra khỏi xe vậy. Tôi có cảm giác là móng tay mình bị gãy và đang chảy máu nhưng trong hoàn cảnh này thì nỗi đau không được cảm nhận rõ rệt vì nỗi sợ hãi đã bao chùm và lấn át toàn bộ. Tôi thật sự đang rất sợ, sao anh lại hành động như vậy chứ?anh làm như vậy có ý gì chứ? Để làm gì? Sao tôi lại có cảm giác như anh ấy đang muốn giết chết tôi ngay bây giờ? Nếu mà anh chỉ muốn tôi chết đi thì xin anh hãy để tôi tự ban cái chết cho mình vì tôi không muốn bàn tay anh nhuốm máu còn nếu anh muốn giết một ai đó để nguôi cơn giận thì tôi chỉ mong tôi sẽ là người cuối cùng chết dưới tay anh.


Win ơi, tạm biệt!


Tôi từ từ buông lỏng đôi bàn tay đang rỉ máu ra...


Anh dừng xe lại tại một con đường dài và vắng, xung quanh có rất nhiều cây cao.



“Cô yêu tôi lắm đúng không?” tôi giật mình và sững sờ khi nghe cậu hỏi này của anh, “cô-tôi”? tôi bắt đầu rơi nước mắt sau bao nhiêu cố gắng rằng mình sẽ không khóc. Mọi lời nói của tôi tắc nghẹn lại cổ họng. Win...


“Sao? Thấy tôi như vậy cô buồn lắm à? Chà... được một bé con xinh xắn như cô yêu say đắm như vậy đúng là hạnh phúc thật đấy! Ha ha...”


“Anh, sao...sao anh lại nói...những lời như vậy chứ? Tại sao vậy anh? Anh...anh chỉ là đang đóng kịch để trêu em thôi phải không anh? Anh chỉ là...chỉ là... phải không? Anh nói gì đi chứ?!... đừng nói ra nhưng câu nghe đáng sợ như vậy..đừng như vậy...” tôi nấc lên từng tiếng trong nước mắt, tôi biết anh không diễn kịch nhưng sao tôi lại mong anh ấy chỉ... tôi, phải làm sao đây?


“Đủ chưa? Cô mắc bệnh hoang tưởng à? Ngay từ đầu tôi tiếp cận cô cũng chỉ vì muốn cô yêu tôi thôi. Vì sao à? Vì tôi biết thằng nhãi đó yêu cô, thật không ngờ là chỉ vì một đứa con gái rẻ mạt là cô mà tôi được trông thấy cảnh nó suy sụp như vậy. Dù sao, cũng phải cảm ơn cô” anh vừa nói vừa mỉm cười mãn nguyện. Tôi biết “thằng nhãi” đó là Win. Win, anh yêu tôi sao? Tại sao? Tại sao chứ? Tôi đã làm cái gì vậy? Gia Nguyên của tôi, anh ấy đã đi đâu mất rồi? Sao anh lại biến thành một ác quỷ chứ? Làm một thiên thần thì có gì là không được? Win ơi, em xin lỗi! Em đã quá ngu ngốc mất rồi, sao em đã không nhận ra mọi chuyện sớm hơn chứ? Anh đang ở đâu vậy? Em sợ lắm, thấy sợ lắm, đến cứu em với, em sắp không chịu đựng nỗi nữa rồi!


“Sao anh lại làm vậy? Win thì đã làm gì lên tội với anh?”


“Nó đã làm gì ư? Nó chỉ là một thằng bất tài vô dụng mà thôi. Vị trí mà nó sắp có được đáng ra người xứng đáng nhất phải là tôi, là tôi mới đúng. Chẳng qua là cha truyền con nối thôi chứ thằng đó đâu có xứng. Vị trí người đứng đầu RED lẽ ra phải là của tôi, cô hiểu không? Nó chẳng làm được gì... mà cô có muốn biết nó là một người như nào không? Một thằng sát nhân máu lạnh, những người nó đã từ giết không sao đếm hết đâu, còn nữa, cô có muốn biết nó giết người như thế nào không?” anh giứ lấy hai vai tôi rồi hét lên giận giữ. chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao lại là RED? Không phải GREEN sao? Từ xanh sao có thể chớp mắt cái là chuyển sang đỏ rồi? Win-RED, đỏ-chiến thắng, có phải là rất ý nghĩa không?


Tôi không còn chút sức lực nào để suy nghĩ nữa...mọi thứ mờ đi...mọi lời anh nói khiến tai tôi ù đi... hình ảnh Win dần hiện lên trong đầu tôi...ờ phải rồi, khuôn mặt ấy rất phù hợp...


Nguyên đạp mạnh cửa xe và tôi biết anh muốn gì, ngay lập tức tôi bò xuống xe. Phải, là bò xuống vì chân tôi bây giờ không cả đứng nổi nữa rồi chứ nói gì đến bước. Tôi chẳng biết phải làm gì, trái tim tôi đau nhói. Sao lại là tôi chứ? Cái tôi cần là một cuộc sống bình yên bên gia đình của mình thôi mà, sao lại lôi tôi vào cuộc chơi rồi biến tôi ra thành thế này chứ?



Tôi lục tìm điện thoại, mẹ, phải gọi mẹ...


Sao không được? Sao lại báo máy bận vào lúc này chứ? Mẹ ơi, con sợ lắm, con sợ lắm rồi.


Bố, sao cũng không gọi được cho bố vậy? Sao máy bố cũng bận rồi? Bố mẹ đang nói chuyện à, sao lại vào lúc này chứ?


Con phải nhờ vào ai đây? Đến bố mẹ cũng bỏ mặc con thì con biết trông vào ai đây? Win...


“ Alô? Chuyện gì vậy? Tôi đang bận lắm, em đừng có làm phiền tôi chứ?”


“ giúp em với, xin anh, xin anh hãy giúp em, em không biết nhờ vào ai nữa, em sợ lắm, em không biết phải làm gì cả... xin anh đấy!...?” tôi bật khóc nhìn xung quanh mình, so với cái đêm đi tìm Nguyên thì bây giờ tôi đang đứng ở chỗ đáng sợ hơn gấp trăm nghìn lần.


“Em đang ở đâu?”


“Em không biết...”


TRời tối và gió lạnh dần...


***


Không còn kịp suy nghĩ gì thêm anh chạy như điên ra khỏi phòng rồi lao xe đi. Anh không biết và cũng không thể biết được con quỷ đáng sợ đó đã làm gì người con gái anh yêu rồi.


“Tao, nhất định sẽ giết mày, R2 (tên gọi của Nguyên trong RED)! Sao lại làm tổn thương người con gái đó”


Em sao rồi? Đợi anh, chỉ một chút nữa thôi anh sẽ đến bên em ngay, xin em đừng xảy ra chuyện gì. Nếu không anh sẽ chẳng thể nào tha thứ cho bản thân mình được đâu...


Càng lúc anh càng lo lắng hơn khi mà GPS chẳng thể nào dò được vị trí chính xác của nó, chắc chắn Nguyên đã cài đặt chương trình làm rỗi lạn đường truyền ở xung quanh chỗ nó từ trước rồi. Anh ta chắc chắn là muốn Win phải phát điên lên vì lo lắng cho nó...