Luôn Bên Em

Luôn Bên Em - Chương 47: Cô không được chết!




Trong cơn mê man cô vẫn không quên vai trò và trách nhiệm của một người mẹ là phải bảo vệ cho con mình bằng mọi giá. Trước khi chìm vào cơn mê cô vẫn lắm chặt lấy tay bác sỹ đang phẫu thuật cho mình là bằng mọi giá phải cứu con của cô.



Tình yêu thương bao la và cao cả của cô dành cho con của mình đã khiến cho ông ấy quên đi những gì mình phải làm là giữ tính mạng cô lại, hơn ai hết ông biết được rằng một người mẹ mất con sẽ sống không bằng chết, bao năm làm bác sỹ ông đã gặp vô vàn những tình huống như vậy rồi. Có những người ban đầu cũng đồng ý bỏ đứa con đi nhưng rồi khi đã mất đứa trẻ thì mới nhận ra tầm quan trọng của nó và khóc trong ân hận .



“Giá như lúc đó mẹ giữ con lại, nếu biết mẹ sẽ đau thế này thì mẹ nên để con sống mới phải!” ông ấy vẫn nhớ như in câu nói năm nào của bệnh nhân đầu tiên của mình và ông cũng nhớ được là sau đó và ấy bị mắc chứng trầm cảm và chết vài năm sau đó.



...





Sau khi lấy đứa con ra cô rất yếu, hơi thở rất yếu. Ông bác sĩ vẫn cố hết khả năng của mình. Khi tình trạng của cô nguy kịch hết mức có thể, ông gần như là phát điên lên với mọi người xung quanh, ông rất coi trọng bệnh nhân của mình, nhất là cô. Không phải vì do Nguyên yêu cầu ông phải giữ an toàn cho cô mà do ông rất cảm động trước tình thương của cô dành cho đứa trẻ, ông biết cô là một bà mẹ vẫn đang ở dộ tuổi teen, một người trẻ như vậy mà biết yêu thương con hơn cả tính mạng của mình thật hiếm có.




“MAU! Đưa đứa nhỏ đặt cạnh cô ấy! Truyền thêm máu, tôi sẽ khâu lại vết mổ!” ông ấy quát cô y tá đang định bế đứa trẻ đi. Mọi người răm rắp nghe theo lời của ông ấy...



“Cô có nghe tiếng con mình đang khóc không? Mau tỉnh lại đi, con cô đang ngay bên cạnh cô!” ông ấy quả là mọt vị bác sĩ tài ba, vừa khâu vết thương lại ông ấy vừa hét lên rất lớn để cô ấy có thể nghe tiếng.




“Nhịp tim đang rất yếu!” khi ca phẫu thuật gần xong y tá nhìn ông bác sĩ với vẻ đầy lo lắng.



Hơi thở của cô đang tắt dần. Ông vội vàng chạy lên chỗ cô, một vị bác sĩ khác vào thay vị trí của ông và khâu tiếp vết mổ lạ.




“Cô không có quyền chết! Con trai cô cần cô! Nếu cô chết nó sẽ thành một đứa không có mẹ! Nghe gì không? Thằng bé đang khóc rất lớn trong vòng tay của cô!” mặc kệ tất cả ông vẫn cứ hét lên thật lớn. Nhưng hơi thở ấy đã tắt.




“Cô nghe không? Nó đang khóc, là con trai cô!” mặc kệ cho mọi người có can ngăn khi thấy tim cô đã ngừng đập, hơi thở cũng đã tắt ông vẫn cứ hết lên bên cạnh tai cô. Những câu rất lớn.



Mãi mà cô vẫn không tỉnh lại...