Luôn Bên Em

Luôn Bên Em - Chương 36: Chỉ là muốn




Minh Anh ngồi trầm ngâm trước cái máy vi tính trong phòng làm việc, vẫn cùng một công việc mà trước đây nó làm rất có trách nhiệm nhưng bây giờ thì nó lại không muốn làm gì hết. Chỉ ngồi im một chỗ nhìn những con số vô nghĩa chạy liên tục trên màn hình...



“Sao cậu không thích tôi? Cậu có nhất thiết phải làm như vậy không? Sống một cuộc sống yên bình không được hay sao mà cứ phải trả thù người ta? Rốt cuộc thì cậu đang định làm cái gì vậy chứ?” nó cứ ngồi lẩm bẩm suốt như vậy. Hơn ai hết nó biết rõ thân phận thực của Su, việc điều tra thông tin cá nhân của người khác thì chỉ cần nửa ngày là RED có thể tra ra hết cả gốc tích họ hàng mà.



Nó biết Su hận Win lắm nhưng mà dù sao đấy cũng đã là chuyện của quá khứ rồi và hơn nữa đó cũng không phải là chuyện mà Win cố tình gây ra, rõ ràng ai cũng biết đó chỉ là một tai nạn và hơn ai hết chắc cậu ta cũng biết rõ thủ phạm thực sự là ai, cậu biết rõ người thực sự có lỗi trong chuyện này là ai...



Lần đầu tiên nó hẹn gặp Su với tư cách là một nhân viên cấp cao của RED, tất nhiên nó cũng đoán chắc rằng cậu đã biết từ lâu rồi, với con mắt và những suy đoán nhanh nhạy đó thì không có lí gì cậu lại không biết nó là người của RED, chắc cũng vì lí do đó mà cậu ghét cay ghét đắng nó, một người làm việc cho tổ chức mà cậu hận đến tận xương tủy...



“Cũng ra mặt rồi cơ à? Cô Lela!” Su nhìn con bé rồi nở một nụ cười khinh bỉ rồi lấy ra một điếu thuốc. Cố gắng không đau lòng nó nói:



“Đừng có hút thuốc ở đây!”





“Ồ, tốt thôi!” cậu mỉm cười, một nụ cười khiến trái tim nó lạnh ngắt rồi vứt điếu thuốc chưa kịp châm xuống đất. Đưa chân lên đạp nát rồi nói một câu buâng quơ:



“Những thứ cặn bã, ngấm ngầm để lại xã hội cũng chỉ đáng như này thôi. Thật khổ khi mà biết chết nhưng vẫn cứ lao vào. Chỉ khác là một bên vì chính nghĩa và một bên là vì sự ham muốn của con người.” Nó biết cậu đang mượn điếu thuốc để ngầm ám chỉ RED, tuy gia đình cậu không có đối đầu với RED nhưng lại cũng là nạn nhân. Chỉ vì một lí do ngớ ngẩn mà bi kịch xảy ra, nó phá tan một gia đình vốn rất hạnh phúc với cuộc sống êm ả của mình...



“Anh biết rõ không phải là lỗi của Win mà!” nó lấy hết can đảm nhìn vào mắt của cậu. Su không nói gì mà chỉ cười khẩy một cái. Một lúc lâu sau mặt cậu biến sắc, lạnh dần...



“Tôi cũng đâu có nói đó là lỗi của anh ta?!”



“Vậy sao anh lại định trả thù Win? Anh ấy đang sống rất hạnh phúc và đang cố gắng sửa chữa những sai lầm của mình mà!”




“Tôi cũng đâu nói là sẽ trả thù!” cậu nhìn thẳng vào mắt nó khiến cho nó bối rối...



“Vậy, vậy lí do gì anh lại tiếp cận chị Linh An?”



Suy nghĩ một hồi lâu Su đứng dậy ra về, nó cứ ngồi im mà nhìn theo bóng dáng của người con trai đó, chợt cậu dừng lại nói:




“Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, không thù hận.”



Con bé chầm ngâm suy nghĩ mãi về câu nói đó của Su, chẳng lẽ nó lại suy đoán sai? Cũng có thể lắm chứ! Đúng vậy, vì nếu trả thù thì Su sẽ tiếp cận anh nó-Gia Nguyên chứ không phải là Win, nhất định vậy. Nó tự nhủ với bản thân mình như vậy rồi quên đi mọi suy đoán của mình. Nó sẽ để cho cậu sống cuộc sống mà cậu muốn. Sẽ không nói ra bí mật đó với bất cứ ai...




***



Su ngồi tựa lưng vào tường của một căn nhà cũ trong ngõ nhỏ, thở ra làn khói mờ ảo...



“Tôi muốn sống một cuộc sống bình thường nhưng các người đã phá hỏng nó mất rồi. Có thể coi khinh mạng sống của người ta như vậy sao? Đến cả kí ức cũng không có phần cho người đã chết thay anh hay sao?”



Su rít một hơi dài rồi ngẩm cổ lên trời và thở ra. Nhất định...