Buổi chiều, đối mặt đối với ánh mặt quan sát theo dõi của bác sĩ, Phương Kính lại chọn cách chống đối và trốn tránh, phí mất nửa giờ lại không hề tiến triển chút nào. Chủ nhiệm lắc đầu, chỉ dặn dò mấy lời lẽ mà bác sĩ thường nói với bệnh nhân liền rời khỏi phòng khám. Lục Lăng đứng ở một bên, muốn nói lại thôi, cùng đi ra trò chuyện vài câu xong lại quay về phòng, trở tay khóa cửa lại, ngồi đối diện Phương Kính:
- Tâm đề phòng của cậu quá mạnh, có chuyện gì không tiện tiết lộ với người ngoài, đều có thể kể với tớ, tở đảm bảo sẽ không bao giờ nói ra dù chỉ là nửa chữ.
Phương Kính cúi đầu trầm mặc không nói gì.
Trong phòng lan tràn một mảng im lìm, vang lên tiếng kim đồng hồ khe khẽ đang chạy quanh quần bên tai, từng nhịp một, vòng qua một vòng rồi lại một vòng, cứ không ngừng lặp lại đến vô tận.
- Nằm xuống chỗ này nghỉ ngơi lát đi.
Lục Lăng chỉ chỉ ghế nằm bên cạnh.
Phương Kính do dự một chốc mới gật gật đầu, xem như thử chữa trị đại đi dù gì cũng đã là không còn gì để mất nữa; trái lại anh muốn nhìn xem rốt cuộc thì đối phương có bao nhiêu bản lĩnh; có lẽ còn có thể túm được đuôi cáo lòi ra đi.
Đứng dậy nằm lên trên đó, chân anh rất dài, tự nhiên là hai chân phải giang rộng ra để buông xuống chấm đất. Lục Lăng vốn không nhìn về phía bên này, mà đang xoay người kéo bức màn lên, lập tức giảm ánh sáng trong phòng thành hơi tối lại, bầu không khí ấm áp, đầu óc dần dần phát ra tín hiệu mơ màng sắp thiếp đi.
- Thả lỏng đi, tớ hỏi cậu mấy câu thôi, được không?
Phương Kính híp mắt nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn lại xinh đẹp quá mức của Lục Lăng. Từ trước đến nay đều chịu đánh chịu mắng, cũng chưa từng trở mặt hăm dọa thẳng mặt mình cả; hiện tại nhìn đến, thái độ quan tâm ấm áp của người này, nhưng lại mang đến cảm giác an toàn có vài phần hư ảo.
Nghe thấy đối phương chính miệng thừa nhận thích mình, anh vẫn xem thường lại không thèm để ý đến, vốn không để trong lòng. Mà giờ phút này, nhớ lại lại nảy ra một tia ấm áp đã lâu không có. Anh đã từng là trung tâm vũ trụ được mọi người vây quanh xum xuê, hưởng thụ đầy lời bày tỏ lẫn ca ngợi có thật có giả, dồn dập không dứt đến bay khắp trời. Nhưng sau gặp phải biến cố, anh mới phát giác bản thân mình trước kia ấu trĩ nông cạn đến mức nào.
Cho dù tình cảm đồng tính vốn không hề được người đời chấp nhận nhất đi nữa, thì cũng là một mối tình đơn phương suốt bảy năm, chắc hẳn phải xuất phát từ một mảnh chân tình, đáng trân trọng.
Lục Lăng chỉ hỏi về mấy câu bình thường xunh quanh cuộc sống mấy ngày nay, chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu đã xem như là trả lời. Phương Kính thả xuống đề phòng, tùy ý để bản thân bị dẫn vào trong cảnh mơ. Quanh quẩn bên tai là giọng nói dịu dàng, nhỏ nhẹ, đúng là khiến cho người an tâm bình ổn, tựa như chiếc lông vũ mềm mại, nhẹ nhàng, uyển chuyển phất qua nơi bí ẩn dưới đáy lòng, đó là loại cảm xúc thoải mái lại tê dại khó mà miêu tả được.
Phương Kính ngủ một giấc thẳng đến đúng năm giờ, tỉnh lại phát hiện trong phòng chỉ còn mỗi một mình anh, trên người còn được đắp lên một tấm thảm mềm như bông. Anh đã rất lâu rồi chưa từng hưởng thụ qua một giấc ngủ ngon say sưa đến vậy. Chỉ cảm thấy não bộ tỉnh táo, tâm tình thoải máu, tinh thần trạng thái khỏe khoắn hơn ngày thường rất nhiều. Anh đang định đi ra ngoài; thì Lục Lăng đẩy cửa đi vào, chủ động đi cùng anh đến phòng thuốc đi nhận thuốc uống, vẫn luôn đi theo đến tận cổng bệnh viện.
Một tay kéo cửa taxi ra, Phương Kính vừa mới ngồi vào trong, Lục Lục vội vàng đưa một tấm danh thiếp cho anh, nói ngắn gọn:
- Tìm tớ bất kì lúc nào. Gặp sau.
- Gặp sau.
Phương Kính đóng cửa xe lại, nhìn hình ảnh phản chiếu trên kính chiếu hậu dõi theo bóng người cao gầy mặc áo blouse trắng càng lúc càng xa.
Tối đó, rốt cuộc thì Phương Kính cũng được ngủ một giấc ngon. Sáng hôm sau, tinh thần tràn dầy; buổi chiều còn phá lệ vào phòng tập thể thao ngây người hơn hai giờ, vận động đến vui sướng tràn trề. ‘Nước đắng thì có tàu hủ nước đường’, ‘vỏ quýt dày có móng tay nhọn’, có lẽ, Lục Lăng chính là liều thuốc tốt giúp anh chữa trị tâm ma.
Từ đó về sau, cứ mỗi tuần một lần thì Phương Kính đều sẽ tìm Lục Lăng thực hiện liệu trình điều trị tâm lí. Trong suốt quá trình ở chung, tính cách dịu dàng như nước của Lục Lăng lại vừa vặn đủ bao dung lấy sự kiêu ngạo cộc cằn từ trong xương tủy của Phương Kính; hơn nữa cậu săn sóc tỉ mỉ, lại hiểu ý biết điều ‘biết tiến biết lui’, trước sau vẫn luôn giữ một khoảng cách đúng mực, không hề lộ rõ ra chút tính công kích uy hiếp khiến người khó chịu nào cả. Do vậy, số lần gặp mặt của hai người họ dần dà tăng lên khá nhiều, từ mỗi tuần một ngày thành hai ngày rồi lại hai ngày; cũng đổi địa điểm từ chỗ bệnh viện ồn ào đến phòng thuê của Phương Kính.
Theo lời Lục Lăng nói, trị liệu ở tại nhà sẽ đạt được hiệu quả càng tốt hơn.
Nhưng trên thực tế, quan hệ giữa hai người không chỉ còn giới hạn ở mối liên hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân nữa.
Thường ngày, Phương Kính đều lười biếng dọn dẹp phòng, quăng quần áo lung tung khắp nơi, rác rưởi chất đống ở góc tường, phòng bếp hoàn toàn bị bỏ xó luôn trong tình trạng trống không chỉ để trang trí. Dạo gần đây, Lục Lăng đã chữa trị cho anh không lấy phí, lại nhìn không quen cái thói sống lôi thôi của anh, tự nguyện gánh lấy việc nhà tay chân nặng nhọc, nào là quét dọn vệ sinh, mua thức ăn nấu cơm. Phương Kính có ngăn cản ra sao cũng không cản nổi, cho nên cứ mặc kệ làm theo ý cậu đi thôi.
Thường thì đặt hẹn buổi trị liệu vào thứ bảy hàng tuần, hôm nay là thứ tư bình thường. Phương Kính ăn cơm trưa xong đi đến phòng tập thể thao để bơi lội rèn luyện cơ thể. Bốn giờ chiều đi về nhà, mới ra khỏi thang máy lại tự nhiên gặp phải Lục Lăng đang xách theo bịch lớn, đang đứng ở trước cửa phòng, mỉm cười chào đón mình.
- Hôm nay, không phải là bận đi học sao?
Phương Kính móc chìa khóa ra, mở cửa.
- Vừa mới thi xong, trùng hợp lại nhớ đến một sự kiện, tớ liền mạo muội lại đây.
Đi theo sau vào nhà, Lục Lăng đổi giày, cúi đầu chăm chú lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn. Phương Kính vôi quay mặt đi, giả ho khan một tiếng nhấc chân bước vào phòng ngủ, bố cục chỉ có một phòng ngủ và phòng ngoài, anh cũng lười đóng cửa, tùy tiện cởi quần áo ngoài ra, thay một bộ quần áo mặc ở nhà vào.
Lục Lăng đi vào phòng khách, vừa thấy hình ảnh trần trụi nửa người vừa đẹp đẽ lại thơm ngon chợt thoáng qua trước mắt mình. Người đàn ông thoải mái, hào phóng đi ra khỏi phòng ngủ, áo trên rộng rinh, đến khó thể nhìn thấy rõ ràng cả hai viên núm vú nổi cộm ở trên bộ ngực kia. Lục Lăng lặng lẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng, ôm bịch đồ lớn che giấu đi nửa thân dưới đang nổi lên phản ứng của mình, qua một lúc lâu mới bình ổn xuống được.
- Ngồi đi.
Phương Kính hiếm khi chủ động rót một ly nước đặt ở trước mặt cậu.
- Có chuyện gì sao?
- Không nhớ gì sao? Hôm nay là sinh nhật của cậu mà.
Lục Lăng lấy hộp bánh kem đặt lên trên bàn trà, cầm một món quà được gói chỉnh tề đưa qua.
Phương Kính nhận lấy món quà này, mở ra mới phát hiện hộp quà này được tự tay gói đến tỉ mỉ lại xinh xắn, ở trong là một bộ tinh dầu, xếp gọn một loạt các lọ tinh dầu đủ loại hương thơm khác nhau.
- Ngại quá, giấy gói quà có chút giống con gái, nhưng mà nó có tác dụng ngủ ngon an thần rất tốt, chút nữa cậu có thể thử xem.
Lục Lăng giải thích nói.
Qua nhiều năm nay đều sẽ có ngày sinh nhật, nhưng Phương Kính đều cố tình chọn quên ngày này, ngày sinh nhật mười tám tuổi đó đã xảy ra việc gần như bị nhục nhã đó, thấp thoáng như là chỉ vừa mới xảy ra vào ngày hôm qua vậy.
“Bé cưng, sinh nhật vui vẻ.”
“Tôi phá trinh em rồi, thì cả đời này em chính là người của tôi, chỉ có thể bị duy nhất một mình tôi chịch mà thôi.”
Giọng nói ghê tởm tràn ngập dục vọng chiếm hữu vang vọng trong tâm trí, run rẩy buông hộp quà xuống, Phương Kính đột nhiên bật người đứng dậy, bực dọc đi qua đi lại trong phòng khách.
Lục Lăng hình như lại không nhìn ra cảm xúc không ổn của anh, lại tiếp tục nói:
- Tớ còn mua cả sườn sụn mà cậu thích ăn nữa, tối này lại làm thêm vài món ăn nữa, ăn bánh kem nữa. Tiếc là không có mời thêm ai nữa, nếu không còn có thể rộn ràng một chút——
- Đủ rồi! Tôi con mẹ nó không muốn tổ chức sinh nhật cái quỷ gì cả!
Bất thình lình, Phương Kính quát to lên, đứng ở giữa phòng khách, giống y hệt như là một con dã thú xù hết cả lông lên. Lúc này, Lục Lăng mới ngoan ngoãn ngậm miệng lại, hiện lên vả mặt xấu hổ như là đã phạm sai, đi đến bên cạnh định kéo lấy cánh tay của đối phương, lại bị hung hăng ném văng ra.
- Thực xin lỗi, tớ không phải cố ý.
Lục Lăng lại nắm lấy cánh tay của Phương Kính không buông, trong mắt đều là tỏa sáng lấp lánh.
Không thể mở miệng kể về nguyên nhân thật sự, Phương Kính thở dài nói:
- Không phải cố ý… mỗi một lần cậu đều cứ xin lỗi như thế này, cậu vốn không biết, cái gì cũng không biết.
- Cậu có thể kể cho tớ nghe, đừng luôn đè nặng ở trong lòng mình, chỉ có lấy hết can đảm đối mặt, mới có thể trút xuống gánh nặng, thì mới thật sự tốt lên được.
Lục Lăng chân thành khuyên bải, phát ra giọng điệu gần như là xin xỏ:
- Tớ chỉ là không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ đau lòng tuyệt vọng này của cậu chút nào. Đừng sợ, tớ thề, đến chết cũng sẽ không nói ra nửa chữ nào cả.
Phương Kính im lặng nặng nề hồi lâu. Lục Lăng lôi kéo anh ngồi xuống, đút cho anh uống xuống miếng nước lạnh, một tay vỗ về nhè nhẹ nhịp nhàng lên sống lưng của anh.
Sườn mặt của Lục Lăng quá mức xinh đẹp, sóng mũi cao lại thẳng tắp, hàng mi dày lại mảnh, đôi mắt sáng như sao trời chất chứa tình ý triền miên, đôi môi hồng hào như cánh hoa luôn nói ra những lời tình cảm động lòng người.
Phương Kính hiểu rõ, cho dù anh có thể từ chối được tình yêu đơn phương bảy năm kia, nhưng rốt cuộc anh vẫn không thể nào vượt qua ải mỹ nhân nổi.
Nói ra rồi cũng tốt, dù sao thì đối phương cũng đã dốc lòng dốc sức chữa trị cho mình, đoạn quá khứ đen tối này của anh, đủ để khiến Lục Lăng sợ hãi đến chạy trối chết đi.
- Khoảng thời gian dài một năm rưỡi mất tích đó, là có kẻ bắt cóc tôi.
Khuôn mặt điển trai của Phương Kính đỏ bừng lên vì xấu hổ, cảm xúc oan ức dâng trào kịch liệt trong ngực khó nén, hít sâu vào một hơi, đè nén lại cảm xúc cuồn cuộn, nỗ lực giả ra giọng điệu không thèm để ý tiếp tục nói:
- Trong lúc đó, tôi đã từng trải qua giam cầm, cưỡng hiếp, bạo dâm.
Ngay lập tức, lòng bàn tay đặt ở phía sau lưng cứng đờ lại, Lục Lăng như là bị sét đánh, ánh mắt dại ra nhìn Phương Kính, vang lên tiếng nói nghẹn ngào:
- Là ai?
Chỉ từ phản ứng này của Lục Lăng vốn không nhìn ra dấu hiệu ‘có tật giật mình’ nào cả, chủ động nhắc đến đề tài không khác gì là phải chịu đựng hình phạt đau khổ lần nữa, Phương Kính chỉ muốn nhanh chóng kết thúc:
- Tôi không biết, đừng hỏi.
- Thực xin lỗi.
Lục Lăng xoay người đi, giơ tay lên lau mặt một cái, vừa ho khan hai tiếng, ra vẻ bình tĩnh nói:
- Đói bụng rồi sao, tớ đi nấu vài món để ăn thôi.
Phương Kính ngồi yên trên sô pha không nhúc nhích. Trong phòng bếp vang lên tiếng động nấu nước xắt rau, lan tỏa mùi cháy khét trong không khí.
Anh hoảng hốt trong chốc lát. Nếu thời gian lui về tám năm trước, thì anh không thể nào tưởng tượng nổi, tương lai sau này của mình sẽ biến thành chán đời quái gở đến mức bên cạnh chỉ còn lại mỗi một người.
Một người khiến cho mình mất bình tĩnh nhiều lần, tránh còn không kịp này.
Không biết tự khi nào, anh đi vòng qua bàn ăn và tủ ngăn, đờ đẫn nhìn bóng người bận bịu trong phòng bếp; dáng người cao ráo mảnh khảnh, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phối với quần tây; cổ tay áo được xăn đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay gầy nhỏ, đang nhanh tay xắt rau.
Ánh hoàng hôn nhuộm một màu nâu vàng óng lên mái tóc hơi xoăn kia, đang cúi gằm mặt, ánh nước sáng long lang lăn qua gò má, rơi xuống lộp bộp trên mặt thớt.
Đây là đang khóc vì anh sao?
Đồ ngốc… ngốc nghếch.
Sau một lát thất thần, Phương Kính im lặng đi đến, đưa một bịch khăn giấy qua, Lục Lăng giật mình, chớp chớp mắt, lúc này mới phát giác ra dáng vẻ chật vaath của mình, gấp gáp rút hai tờ khăn giấy ra liền hơi xoay người về phía khác, hung hăng chùi mặt.
- Xắt hành, có chút cay mắt.
Lục Lăng phát ra tiếng nói nặng giọng mũi giải thích, cầm lấy dao phay vừa định tiếp tục cắt, trong nhất thời, đã bị đoạt lấy mất.
Từ trước đến nay Phương Kính đều tuân theo nguyên tắc không tiến vào phòng bếp, nhưng bây giờ không biết sao, trong lòng mềm mại khó tả, bàn tay cầm cán dao sắc bén, chuyển ánh mắt đến trên đống rau xanh đang cắt được một nửa:
- Để tôi giúp cậu đi.
- A không cần… Cậu đi nghỉ một lát đi, tớ đã cắt hết nguyên liệu, xong thêm cái này nữa, liền cho chảo xào thôi.
Bận rộn cho đến sáu giờ tối, Lục Lăng bày bốn món một canh lên trên bàn. Khi cậu đang cầm chén đũa dọn ra, chuyển mắt nhìn thoáng qua Phương Kính đang mở ra hộp bánh kem, duỗi hai tay bưng chiếc bánh kem phô mai đặt trên bàn giữa hai người.
- Đúng lúc vậy, hồi còn nhỏ tôi vốn không thích ăn đồ ngọt, chỉ ăn được mỗi vị phô mai.
Phương Kính vừa nói, lại cắt một miếng bánh kem đặt lên dĩa cho Lục Lăng.
- Đừng quên hứa nguyện.
Lục Lăng xắn xuống một miếng bánh kem nhỏ đưa vào trong miệng, nhấm nháp một lúc thật lâu mới nuốt xuống, khóe môi xin đẹp còn dính lại một sợi phô mai.
- Ừm.
Phương Kính vươn ngón tay chỉ vào môi của mình, ý nói khóe miệng cậu đang bị dính đồ.
Lục Lăng ngây ngô, nghiêng nửa người trên hơi cúi xuống, tay không duỗi đến, đầu ngón tay thon dài lướt qua cánh môi của Phương kính, chỉ ngừng lại chưa đến nửa giây.
Nhưng trong chớp nhoáng, tiếp xác ngắn ngủi này lại tóe lên đốm lửa li ti cực kì quái lạ.
Phương Kính chỉ cảm thấy trong lồng ngực, trái tim đang nhảy nhót dồn dập ‘thình thịch’; nóng cháy lan tràn khắp gương mặt, nửa người dưới không chịu khống chế lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Không xong… Làm sao bây giờ… Làm sao bây giờ…Không thể để cậu ấy nhìn ra được!
Phương Kính yên lặng không nói lời nào, chỉ lo cúi đầu ăn cơm. Lục Lăng tưởng là, anh đang nổi giận vô lí nữa rồi, nên cũng không dám nói tiếng nào. Hai người gần như là im lìm ăn xong bữa cơm chiều.
Phương Kính không khỏi lấy cớ đi rửa chén để tự giải quyết hậu quả của mình. Ở trong phòng bếp phí hết hơn hai mươi phút mới đi ra ngoài, phát hiện ra bàn ăn đã được lau chùi sạch sẽ, trong phòng khác lan tràn một hương thơm trầm tĩnh xa lạ.
Trên bàn trà đang đốt tinh dầu thơm, dưới ánh đèn tường u ám, Lục Lăng đang chăm chú đọc một quyển sách y khoa dày cộm, nghe tiếng liền quay đầu mỉm cười nhẹ nhàng nhìn anh.