Lưới Tình Đại Boss

Chương 19




Dương Giai Oánh càng ngắn càng mê mẩn không thôi. Cô thực sự không rời mắt nổi. Cô ở trong vườn hoa hết nguyên cả buổi sáng.

Đàm Đình Quân hôm nay thực sự đi làm nhưng tâm trí anh đã thả hồn ở nhà mất rồi. Bao nhiêu năm anh không hề có cảm giác này, có lẽ là vì ở nhà có một bóng hình nào đó thôi thúc anh chăng?

8h sáng anh mới rời nhà đến công ty, mà mới mười rưỡi anh đã nôn nao không tả. Nhanh chóng đưa ra quyết định, anh liền trở về nhà. Tiện thể ăn trưa ở nhà luôn vậy.

Anh không gọi trợ lý Cao, mà tự mình lái xe vê nhà. Chẳng hiểu sao hắn không làm gì, nhưng từ sáng tới giờ anh nhìn hắn cũng không thấy thuận mắt.

Nhưng khi anh trở về nhà, bóng dáng anh muốn tìm kiếm lại không hề thấy đâu, mặc dù anh cũng đã ngó qua phòng ngủ. Anh hỏi một người làm trong nhà.

- Dương tiểu thư đâu?

- Dạ, Dương tiểu thư từ sáng giờ vẫn luôn dạo ngoài vườn, chưa thấy trở vào ạ.

- Tôi biết rồi, cô làm việc đi.

Anh cởi bớt vest và cà vạt, áo sơ mi cũng bung bớt vài cúc áo đầu. Trời nóng như vậy mà cô dạo trong vườn nguyên một buổi sáng hay sao? Cái cô gái này suy nghĩ gì vậy?

Nghĩ đoạn anh cũng nhanh chóng theo lối sỏi trắng mà bước về phía khu vườn của mình.

Khu vườn rộng như thế, anh cũng loanh quanh mất một hồi, cho đến khi bước chân anh khựng lại, mắt dán vào thân ảnh đang vô cùng chăm chú đến những luống hồng xanh trong khu nhà kính.

Anh không vội bước đến, mà đứng tựa lưng vào kính chăm chú ngắm nhìn. Tham lam hình ảnh này thêm một chút, vì mấy khi bắt gặp hình ảnh đẹp như vậy.

Người con gái đẹp, mái tóc dài thướt tha đang buông xõa trong bộ váy hai dây hoa nhí màu kem dài nổi bật giữa sắc xanh. Trong đôi mắt anh bây giờ, đây chính là hình ảnh hoàn hảo nhất mà anh từng trông thấy.

Suy nghĩ anh trôi về miền xa xăm, ký ức như một cuộn phim tua chậm trong tiềm thức của anh. Bốn năm trước, anh cũng từng trông thấy một cảnh đẹp như vậy.

Khi đó, anh chỉ vừa tiếp quản Đàm thị được hai năm. Một chàng trai trẻ mang trong mình đầy nhiệt huyết và hoài bão . Đương nhiên cũng sẽ có nhiều sóng gió và thử thách đang chờ anh.



Vẫn biết cha truyền con nối. Nhưng cả một tập đoàn lớn như vậy, giao cho một người chưa có mấy kinh nghiệm và va vấp thực tế như anh cũng khiến cho nhiều người bằng mặt không bằng lòng.

Cách duy nhất anh có thể làm là dùng năng lực mà phục chúng. Cho thấy anh có thể đạt được những điều còn xa hơn cả kỳ vọng của họ.

Anh không ngừng làm việc, không ngừng cố gắng. Đem hết bản lĩnh và sức lực mình có ra mà chèo trống. Ai bảo những người sinh ra đã ở vạch đích thì không cần phải cố gắng, đó là một sai lầm, ít nhất là trong trường hợp của Đàm Đình Quân.

Có thể, bạn không cần quá nhọc lòng, nhưng điều đó chỉ khiến bạn dậm chân tại chỗ. Nhưng muốn đi lên thì bạn càng phải nỗ lực hơn ai hết. Nỗ lực để không bị chính hào quang đã có sẵn đào thải chính bạn.

Và những gì mọi người đã trông thấy chính là câu trả lời chính xác nhất cho những nỗ lực mà Đàm Đình Quân đã bỏ ra. Một Đàm thị phong quang sán lạn. Con rồng kinh tế đầu ngành của cả nước, người đàn ông hoàng kim của cả nước A. Nhưng cũng là một Đàm tổng lạnh lùng trong mắt và lời đồn của tất cả mọi người.

Anh nào có quan tâm những gì người ta nói và cách người ta nhìn nhận về mình ra sao. Chỉ là anh vẫn có chút tiếc nuối, vì mình không tiếp cận cô sớm hơn chút nữa.

Có lẽ nếu anh làm như thế, bằng năng lực của mình anh tin, anh có thể giúp cô đã tỏa sáng hơn bây giờ rất nhiều. Và nhất là không yêu nhầm một tên khốn như Phan Văn Việt.

Anh thích cô, đó là điều anh chưa từng tự lừa dối bản thân.

Lần đầu tiên anh trông thấy cô, cách đây cũng đã Bốn năm, lúc đó cô chỉ là một sinh viên năm ba của trường đại học Sân Khấu Điện Ảnh X. Mà Đàm thị của anh chính là nhà đầu tư lớn nhất cho trường.

Năm nào Đàm thị cũng tài trợ một khoản rất lớn cho việc xây dựng cơ sở hạ tầng và thiết bị phục vụ cho việc giảng dạy. Hôm đó chính là kỷ niệm 30 năm ngày thành lập trường, danh sách khách mời đương nhiên không thể thiếu Đàm thị.

Đàm Đình Quân không những đến dự, mà còn ngồi ngay vào vị trí trung tâm của hàng ghế đầu, rất gần với sân khấu trước mặt.

Rất nhiều tiết mục được sinh viên của trường dày công tập luyện biểu diễn trên sân khấu. Cũng không nói quá khi chi rằng, bản thân ngành Sân Khấu Điện Ảnh đã tập trung rất nhiều nam thanh nữ tú. Thế nhưng tất cả đối với anh đều nhàm chán.

Đàm Đình Quân chỉ thực sự bởi Dương Giai Oánh. Tiết mục của cô thực đơn giản. Cô chỉ ngồi đó, làn váy trắng buông xõa tự nhiên, đôi mắt nhắm hờ, các ngón tay như đang nhảy múa trên những phím đàn piano.

Đẹp, rất đẹp!



Trong mắt anh đó không phải vẻ đẹp trần trụi mà vô cùng thoát tục. Người con gái ấy đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của anh.

Cả hội trường gần như không còn tồn tại trong khoảnh khắc ấy, chỉ còn có anh là khán giả và người con gái đang say sưa biểu diễn trên sân khấu kia.

Tiết mục của cô đã kết thúc, nhưng anh vẫn còn chưa thoát ra khỏi tiết tấu của điệu nhạc. Một lát sau, anh quay qua nói chuyện hiệu trưởng ngồi ngay bên cạnh mình.

- Trường Sân Khấu Điện Ảnh X đúng là nơi tập trung của các nhân tài nghệ thuật biểu diễn. Chỉ là các tiết mục trường thôi cũng hay như vậy rồi.

- Đàm tổng quá khen rồi.

Hiệu trưởng, một người đàn ông đã có phần đứng tuổi, mái tóc đã điểm hoa râm cười nói, ra sức lấy lòng. Đàm Đình Quân vẫn như có như không đáp lại.

- Không đâu, tôi chỉ nói thực. Mà trường ta cũng đạo tạo piano hay sao? Tôi tưởng nó chỉ có ở nhạc viện.

- À, Đàm tổng hiểu nhầm rồi. Trường không có đào tạo về piano. Đó chỉ là tài lẻ của sinh viên thôi.

- Ồ, chỉ là tài lẻ mà cũng xuất sắc đến vậy? Đúng là không tầm thường.

- Phải, bình thường em Dương Giai Oánh cũng là một sinh viên rất xuất sắc. Thành tích học tập thực rất vượt trội.

- Dương Giai Oánh?

- Đúng, Dương Giai Oánh sinh viên năm 3 lớp A54 khoa nghệ thuật biểu diễn là tên em sinh sinh viên vừa biểu diễn tiết mục piano trên sân khấu.

- Ừm.

Anh thờ ơ trả lời, tỏ vẻ như mình không mấy quan tâm, nhưng kỳ thực trong lòng có chút hân hoan khó nói.

Hiệu trưởng nói cho anh cũng được, mà dù ông không nói, anh cũng có cách của mình để tìm ra được cô là ai.