Lưới Tình Của Hồ Ly Chiếm Hữu

Chương 12: Viếng mộ




Bàn tay thon thả khẽ sờ lên di ảnh lạnh lẽo, không hiểu sao khi nhìn thấy hình ảnh đó Tư Hạ không kìm được lòng mình. Cô cố kìm nén những cảm xúc trong lòng mà thắp cho mẹ một nén nhang, bó cúc tươi được đặt ngay ngắn trên hàng mộ. Sở Tư Hạ cũng bày một số đĩa hoa quả để thắp hương. Ngôi mộ lạnh lẽo dần được sửa ấm bởi những người thăm viếng ở đây.

- Mẹ à, con đến thăm mẹ rồi đây.

Sở Bằng cùng Trần Du Nhã đứng đó, bà ta là đi cho phải lẽ chứ cũng không muốn đến thăm người mà không phải là thân thích họ hàng gì với mình. Còn ba cô, ông ấy theo hương khói mà dãi bày nỗi lòng của chính bản thân một cách thầm lặng khi đứng đối diện với người vợ đã khuất. Ông cảm thấy dằn vặt và không xứng với tình cảm chân thành của bà ấy khi còn sống, mang theo nhiều những nỗi dày vò muộn màng không cho con người có cơ hội sửa sai.

Được một lúc, cả hai ông bà ra xe đợi trước còn để Tư Hạ ở đây. Đoán là cô còn nhiều chuyện muốn nói với mẹ nên ông cũng muốn để cô một không gian riêng.

Một mình ở cạnh ngôi mộ của mẹ, nhờ thế nên cô nói rất nhiều điều. Sở Tư Hạ tin rằng ở một nơi nào đó mẹ mình cũng đang nghe những lời tâm sự của bản thân.

Quay trở về nhà, không khí trong xe xuất từ lúc đi về từ khu nghĩa trang bỗng chốc thật im lặng. Không ai nói với nhau dù chỉ nửa lời, Sở Bằng cảm thấy hơi bối rối nhưng ông cũng không lên tiếng. Như vậy thì cũng ổn, nếu giờ đây chỉ vì vài ba câu mà hai mẹ con lại cãi nhau thì càng rắc rối hơn nữa.

Chiếc xe tiến đến sân nhà rồi trở vào lán xe, Sở Bằng bỗng khó hiểu khi thấy một chiếc xe ôtô lạ màu xám đậu ở đó từ bao giờ. Khi cả ba người tiến vào trong, người giúp việc đi ra lên tiếng thông báo.

- Chào lão gia, phu nhân và tiểu thư. Có một người tự xưng là trợ lý của chủ tịch Ngôn Duật Hàn đến thăm, hiện tại người đó đang ở phòng khách đợi lão gia quay về có chuyện gì đó cần bàn ạ.

Sở Bằng bỗng hơi nhăn mày, Ngôn Duật Hàn không phải là CEO của tập đoàn thời trang Firl hay sao. Ông cũng có biết mặt bởi vì trong những bữa tiệc lớn đều có người này đến dự, trên thương trường Ngôn Duật Hàn làm ăn rất giỏi khiến Sở Bằng cũng khen về điều này. Nhưng chuyện mà cậu ta đích thân mời trợ lý đến Sở gia không biết nguyên do là gì. Công ty ông đang kinh doanh là công ty sản xuất rượu vang đỏ xuất khẩu trong nước và nước ngoài, tập đoàn thời trang với cái này đâu có liên thông với nhau về mặt nào, hành động này thấy khiến người ta khó hiểu.

- Vậy à, được rồi tôi sẽ vào ngay đây. Tiểu Hạ này, con lên phòng trước đi tý nữa đến bữa trưa ba sẽ cho người gọi con.

Cô gật đầu đồng ý, Trần Du Nhã chỉ bĩu môi vì mỗi khi cô về là ông tỏ ra hỏi hang quan tâm này nọ. Bà ta cũng ngay sau đó cùng Sở Bằng đi vào phòng khách để tiếp đón vị khách quý.

* Cạch.

Căn phòng của cô vẫn vậy, những lúc Tư Hạ không đây thế mà vẫn gọn gàng sạch sẽ. Chắc ngày nào cũng có người lau dọn đây mà, nội thất bắt mắt với căn phòng rộng thế này còn được hơn ở trọ rất nhiều lần tại sao cô không ở, làm một tiểu thư cao quý không phải là ước mơ của bao người nhưng sao Tư Hạ có được lại biết không hưởng thụ mà dấn thân vì công việc cơ chứ.

Câu trả lời của cô đơn giản lắm, cô chỉ biết đây là công việc mà cô yêu thích từ nhỏ. Cô ở trọ để tiện đi lại đến tòa soạn. Được làm phóng viên đối với Sở Tư Hạ là một điều hạnh phúc, đã đạt được ước mơ mà mình mong muốn cô sẽ tậm tâm đối với nghề này đến cùng. Sống và dám làm theo ước mơ của mình là mục tiêu của cô.

Không biết làm gì, Sở Tư Hạ bèn thả mình xuống giường, ngẫm lại sự việc trước khi cô đến đây thật lạ. Người đàn ông đó ở trọ cạnh phòng của cô ấy vậy mà được một thời gian ngắn lại rời đi. Điều hơn hết sao cứ cảm thấy sự trùng hợp này nhất là khi hai người liên tục chạm mặt như một điều gì đó đã sắp đặt từ trước.

Quanh quẩn với những dòng suy nghĩ, đôi mắt Tư Hạ cứ lim dim rồi thiếp đi lúc nào không hay.

* Cốc, cốc, cốc....

- Đại tiểu thư à, người đang làm gì vậy ạ. Ông chủ có căn dặn mời cô xuống phòng khách.

Được một lúc sau, tiếng gõ cửa liên tục vang lên. Trời ạ chuyện gì đang xảy ra thế này, cô chỉ mới chợp mắt một chút thôi mà. Tư Hạ lại phải nhíu nhẹ đôi mắt của mình. Giấc ngủ chập chờn bị phá rối khiến cô có phần hơi mệt mỏi, lười biếng không muốn đứng lên.

Ấy vậy mà ngoài kia vẫn kiên trì gọi cô cho bằng được, lúc này Sở Tư Hạ mới chịu thức dậy rồi ra mở cửa xem có chuyện gì. Người giúp việc cúi đầu lễ phép khi thấy Tư Hạ. Hai người có nói chuyện qua, hình như có chuyện gì đó chứ chưa đến giờ cơm nhưng cô cũng đồng ý đi theo xuống sảnh.

Bây giờ chỉ còn lại Sở Bằng và Trần Du Nhã ở phòng khách, hình như cuộc nói chuyện vừa nãy với trợ lý của Ngôn tổng khiến cho hai ông bà suy nghĩ rất nhiều, nét mặt ai cũng khó hiểu mà tranh luận.

- Không ngờ chủ tịch của công ty đó lại muốn liên hôn với gia đình chúng ta, nếu vậy tôi thấy chỉ có con bé Á Vân là xứng đôi với cậu ấy. Con bé vừa có nhan sắc lại đang là diễn viên nổi tiếng, ai như cái con nhóc nào đó chỉ săn mấy tin tức vớ vẩn rồi đăng lên báo.

Bà ta sơ hở một cái là lại so sánh Tư Hạ, tuy không nói rõ nhưng ông thừa biết Du Nhã đang nhắc đến ai.

- Bà bị làm sao vậy, trợ lý chỉ nói Ngôn thị muốn liên hôn với gia đình chúng ta chứ chưa nói rõ là Á Vân hay Tư Hạ. Sao bà lại khăng khăng muốn Á Vân kết hôn với cậu ta là như thế nào, ai biết được chuyện này ra sao hay có mục đích bên trong.