Lưới Tình - ChangNocMi

Chương 9





Diệp Mộ Khanh đi rồi, cô chỉ kịp mặc quần áo rồi ngồi thẩn thờ ở trên giường. Chỉ sau khoảng 5 phút, nhân viên khách sạn đã có mặt xử lý tình huống không may. Có vẻ như bọn họ đang rất sợ sệt vì sơ xuất lần này.

- We sincerely apologize for what happened. We apologize for all the errors and responsibilities on our own, hope you can ignore it. (Chúng tôi thành thật xin lỗi về việc vừa xảy ra. Chúng tôi xin nhận hết lỗi và trách nhiệm về mình, kinh mong quý khách có thể bỏ qua.)

- It’s okay, we don’t intend to investigate. (Không sao, chúng tôi không có ý định truy cứu.)

- Thank you, hope you have a good day. (cảm ơn quý khách, chúc quý khách có những ngày nghỉ tốt lành.)

- Thanks. (Cảm ơn.)

Nhân viên khách sạn nhanh chóng rời đi, Mộ Khanh cũng quay sang nhìn cô một thoáng, anh quyết định tiến lại sofa đọc sách. Lam Tuệ Di cứ thể như người mất hồn sau khi thấy con gián. Cô ngồi thẩn thờ trên giường làm cho Diệp Mộ Khanh không khỏi có chút buồn cười.



- Xem ra việc nhìn thấy mấy chú tiểu cường còn đáng sợ hơn cả việc tôi c**ng bức cô?

- Anh còn dám giỡn? Có biết là tôi sợ gián không hả?

- Chuyện đó làm sao tôi biết? Hơn nữa, tôi cũng không nghĩ ở khách sạn này lại xuất hiện những sinh vật đó.

Lam Tuệ Di không nói lời nào, có vẻ như cô giận thật rồi, ngồi xoay người nhìn ra cửa sổ mặc kệ anh muốn làm gì thì làm. Diệp Mộ Khanh cũng thấy chút có lỗi, dẫu sao cô cũng là con gái, cũng có những nỗi sợ của riêng mình, việc lợi dụng điểm yếu của phụ nữ trước nay chưa nằm trong từ điển của anh. Xuống nước một chút, anh khẽ ho khan lên tiếng.

- Đi chơi không?



Giận dỗi thì có đấy nhưng nghe đến đi chơi là hai mắt của Lam Tuệ Di sáng lên như đèn pha ô tô. Cô nhảy lên giường gật đầu lia lịa rồi lại nhảy xuống giường hí hửng chọn đồ đi dạo phố. Hết váy trắng nhẹ nhàng lại tới váy đen quyến rũ, hết cái này đến cái nọ vẫn không chọn được chiếc đầm ưng ý. Làm bộ mặt cún con nhìn qua Mộ Khanh, cô chớp mắt liên tục cầu cứu.

- Mộ Khanh, anh thấy bộ nào đẹp?

- Trong vali của cô rốt cuộc là có bao nhiêu bộ đồ vậy? Cô đi du lịch hay là di cư vậy?

- Hì, rất nhiều nha. Dẫu sao cũng là lần đầu được đi du lịch nên em cũng phải chuẩn bị thật chu đáo chứ. Anh nói xem, chiếc đầm nào đẹp?

Diệp Mộ Khanh nhìn một loạt mấy bộ cánh trên tay cô. Nghĩ ngợi một chút cũng quyết định chỉ tay vào một chiếc váy hoa nhí màu trắng nổi bật. Bộ váy không quá đặc biệt, chỉ là chiếc váy tay dài, cổ tròn, tà váy xòe dài xuống tận mắt cá chân, điểm xuyến thêm những bông hoa nhỏ đơn giản nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng, thuận mắt và hợp thời trang.

- Cái này!

- Được, vậy em sẽ mặc nó.

- Ừm, sao cũng được.

- Em sẽ mặc nó một cách thật xinh đẹp, để anh có thể hãnh diện về em.

- Nói nhiều như vậy làm gì? Nếu cô còn không nhanh chóng thay đồ, tôi lập tức đi trước.

- Aaa… không được đâu, anh phải chờ em đấy!

Lam Tuệ Di nhanh chân chạy vào nhà tắm thay đồ. Nhìn ngắm bản thân trong gương, cô nhớ lại những hình ảnh đêm qua, ánh mắt vô cùng mịt mù. Dẫu sao, cô cũng không muốn bản thân phải buồn. Hơn nữa, anh còn là chồng cô, việc cô trở thành người phụ nữ của anh là lẽ đương nhiên, là trách nhiệm, là nghĩa vụ của một người vợ cơ mà.

Trở ra ngoài, cô đã tựa như một cô công chúa mùa hạ. Váy trắng dài họa tiết hoa nhí vàng nhẹ khiến tổng thể trở nên hài hòa. Diệp Mộ Khanh cũng thay ra cho mình chiếc quần âu phối cùng sơ mi trắng đơn giản. Sự điển trai của anh thật khiến cho Tuệ Di phải há miệng khen ngợi.

- Anh đẹp trai như vậy là muốn em phải chết đứng hay chết ngồi đây?

- Lắm lời, nhanh chân lên.



Anh thong thả bước ra ngoài làm Tuệ Di hốt hoảng. Quẹt thêm chút son, sịt thêm chút nước hoa rồi mới chạy theo sau anh. Lúc đuổi kịp thì anh cũng đã bước ra khỏi khách sạn. Trời Tây xanh đẹp này thật quá ưa mắt, tất cả đều làm lòng người trở nên thoải mái.

Lam Tuệ Di cười hạnh phúc, hít một hơi sâu rồi nắm lấy tay anh. Diệp Mộ Khanh nhăn mày khó chịu nhìn xuống cô nhưng lại nhận được nụ cười ngọt ngào của Lam Tuệ Di. Cô mạnh dạn nắm tay anh kéo về phía trước.

- Mộ Khanh, em muốn uống cà phê.

Mộ Khanh không trả lời, không phản kháng, chỉ im lặng đi theo cô. Những quán cà phê san sát nhau, mang phong cách cổ điển sang trọng, tất cả đều làm cho Tuệ Di cảm thấy thích thú. Nhưng rồi, cô lại quyết định chọn một quán cà phê nhỏ, không quá cầu kì, đơn giản và mộc mạc.

- Mộ Khanh, em muốn uống cà phê nóng.

- Gọi nhân viên là được rồi, không cần nói với tôi.

Tuệ Di bĩu môi, gọi nhân viên mang ra cho mình hai ly cà phê nóng và một chiếc bánh kem nhỏ. Ngồi nhìn ngắm xung quanh, cô cầm lấy điện thoại chụp vài tấm hình, những khoảng khắc như này quả thật vẫn nên giữ lại làm kỷ niệm.

Cà phê và bánh được mang ra, Tuệ Di nhấp một ngụm cà phê, ăn một miếng bánh lại cảm thấy vị giác vô cùng hài hòa. Nhìn qua Diệp Mộ Khanh vẫn đang mãi mê lướt điện thoại mà cô chán nản.

- Mộ Khanh, anh uống một chút cà phê thử xem. Rất thơm và ngon đó.

- Ừm.

Mộ Khanh cầm lên ly cà phê nóng, uống một ngụm nhỏ cũng thấy hài lòng vô cùng mà gật đầu. Tuệ Di như vậy cũng vui vẻ, sấn một miếng bánh đưa tới miệng anh.

- Dùng thử đi, nó rất hợp với cà phê.

- Không.


- Ưm… một miếng thôi, em đút cho anh.

Không thể lì hơn cô thì đành ngoan ngoãn há miệng ăn miếng bánh. Mộ Khanh không thích đồ ngọt nhưng quả thực miếng bánh này rất ngon, ngọt đắng hòa quyện một cách hài hòa khiến vị giác trở nên thích thú.

- Không tệ.

- Em nói mà, nhưng sau khi ăn xong, tụi mình sẽ đi đâu?

- Về phòng!

- Gì chứ? Chúng ta mới đi thôi mà.

Mộ Khanh không nói thêm gì, uống ngụm cà phê rồi lại chăm chú nhìn vào điện thoại. Lam Tuệ Di bị anh vô tình đến quen rồi, cô ngồi một mình hướng mắt ra ngoài cửa sổ tận hưởng không gian êm ái này. Tâm trí cô từ hôm qua tới giờ vẫn bị bủa vây những hình ảnh đen tối, cô biết cô đã mất đi thứ quý giá trong tay anh, cô biết cô và anh đã xảy ra vấn đề với nhau, hỏi cô có sợ anh không ư? Cô không sợ, chỉ là cô cảm thấy tiếc cho bản thân mình. Việc chấp nhận là vợ của anh, ngay từ đầu cô cũng đã biết trước sau gì mình cũng phải làm, làm cái việc được gọi là trách nhiệm, là bổn phận của một người vợ.

Trời mây hôm nay cũng vô cùng đẹp, cô cũng không nên suy nghĩ quá nhiều. Cách tốt nhất khiến mình hạnh phúc là yêu thương bản thân nhiều thật nhiều, và chờ mong một ngày nào đó sẽ có người tranh giành việc đó cùng mình. Ngay lúc này đây, cô bị anh ghẻ lạnh, bị anh vô tình hay bị anh bạo lực thì cô cũng cần yêu bản thân mình nhiều một chút, có như vậy cô mới bớt đi những thương tổn.

- Mộ Khanh, chúng ta về phòng thôi.

- Sao vậy? Không muốn đi chơi nữa sao?

Tuệ Di lắc nhẹ đầu, kéo chiếc áo khoác hững hờ dưới vai lên. Cô uống một ngụm cà phê nữa rồi nở một nụ cười ngọt ngào nhìn anh.

- Chẳng phải anh muốn về phòng sao? Chúng ta về phòng thôi.

- Cũng đã ra ngoài rồi, đi dạo một chút cũng tốt.

Lam Tuệ Di nhăn nhẹ mày, cái con người trước mặt cô sao lại khó đoán như vậy. Lúc muốn thế này, lúc lại muốn thế kia. Làm cho cô cũng không biết đường nào mà lường trước.