Dương Tuân Phong đứng chôn chân ở nơi đó, anh không biết bản thân bây giờ nên làm gì cho đúng. Ngay từ đầu, sự xuất hiện của cô đã khiến cuộc sống của anh bị đảo lộn hết lên, anh không quen nữ nhi, cũng không muốn bản thân tiếp xúc với bất kỳ cô gái nào. Nhưng cô lại khác, từ sự rắc rối đã tạo cho anh một tình bạn vô cùng tốt đẹp.
Anh không bài xích với cô, thậm chí còn muốn cùng cô kết thân. Từ rất lâu, cả hai đã xây dựng cho nhau những kỷ niệm đẹp. Anh không muốn mất đi mối quan hệ này, nhưng anh không thể chấp nhận tình cảm của cô. Ngoài lý do vì Diệp gia, anh còn nghĩ bản thân với cô thật sự không giống nhau, anh không nghĩ cảm xúc của anh dành cho cô là tình cảm nam nữ.
Lâm Tiết Kha trở về nhà trong tâm trạng không mấy tốt đẹp, nhìn thấy Lâm Trường Vỹ đang ngồi ở sofa xem tin tức cũng chỉ cúi người chào một cái rồi bước lên phòng. Nhận thấy biểu hiện lạ của con gái, ông Lâm có chút lo lắng nhíu mày quan tâm.
- Con bị làm sao vậy Tiết Kha?
- Dạ, không có gì đâu ba, đợi con tắm một chút sẽ xuống ăn tối cùng ba.
- Này…
Còn không để ông Lâm nói thêm, Tiết Kha đã bước nhanh lên phòng. Có lẽ như cô đang rất sợ ông Lâm sẽ phát hiện ra cô đang buồn. Kể ra, cô cũng rất mạnh mẽ đấy chứ, bị từ chối lời tỏ tình cũng không rơi một giọt nước mắt. Mạnh mẽ thì có đó, nhưng tâm trạng cô thì rất tệ, trải nghiệm lần đầu biết yêu không mấy tốt đẹp. Nếu có một điều ước, cô chắc chắn sẽ ước bản thân chưa từng gặp Dương Tuân Phong, để bản thân không phải chịu thiệt thòi như lúc này.
Tắm rửa xong xuôi, Lâm Tiết Kha bước xuống nhà, cô cố gắng lấy tâm trạng ổn định nhất để đối mặt với ba mình. Nếu như để Lâm Trường Vỹ biết con gái mình bị làm cho tổn thương thì cô sợ ông sẽ không nể nang ai mà tới gặp mặt anh để giải quyết mất.
- Ba à, mình vào ăn thôi, con gái đói rồi.
Giọng cô nũng nịu khiến Lâm Trường Vỹ muốn tan chảy trong lòng, đúng là chỉ có tiểu công chúa mới khiến ông trở nên mềm yếu như vậy. Tưởng như bữa ăn của hai cha con sẽ rất hạnh phúc và vui vẻ, nhưng thật chất là mỗi người mỗi suy nghĩ. Không ai nói với ai câu nào, cả hai cứ vậy im lặng dùng bữa ăn của mình. Đến khi hạ chén xuống bàn, ông Lâm mới ngước mắt lên nhìn cô.
- Tiết Kha, ba ra vườn uống trà một chút. Ăn xong, con ra ngoài cùng nói chuyện với ba nhé.
- Dạ ba.
Lâm Vỹ Trường rời đi, Lâm Tiết Kha cũng bỏ luôn chén cơm đang ăn dở, cổ họng cô giờ nghẹn bứa, sao có thể ăn ngon được chưa. Tâm trạng không tốt, thì đồ ăn ngon cũng không lọt nổi bao tử mà. Hít sâu một hơi, cô gọi người làm dọn dẹp rồi pha cho mình một ly sữa ấm. Nhận lấy ly sữa, cô bước ra vườn, nhẹ nhàng ôm lấy ông Lâm từ đằng sau, trên môi giây phút này chính là sự hạnh phúc.
- Ba, xem con gái đã ăn xong và ra đây cùng chơi với ba nè.
- Đúng rồi, con gái ngoan.
- Hì, ba uống sữa đi, tối rồi không nên uống trà đâu ba, ba sẽ mất ngủ mất.
- Ba biết rồi, cảm ơn con gái, giờ thì ngồi xuống ghế đi nào.
Lâm Tiết Kha ngồi qua ghế bên cạnh, cô vui vẻ ngồi gọt trái cây cho ba mình. Lâm Trường Vỹ nhìn cô không khỏi ngổn ngang những suy nghĩ, là một người cha, ông luôn muốn con mình sống một đời an yên, hạnh phúc và vui vẻ. Dù cơ ngơi, sản nghiệp Lâm gia rất lớn nhưng ông chưa từng một lần bắt ép cô phải nối nghiệp gia đình hay mong muốn cô phải theo con đường mà ông lựa chọn. Ông tôn trọng ước mơ của con và mong con sẽ thành công, vui vẻ với những gì mà con chọn. Vậy mà, con gái của ông lại hiểu chuyện một cách kỳ lạ, âm thầm chọn đi theo ông chỉ vì sợ ông sẽ không ai phụ đỡ khi về già.
- Tiết Kha, ba hỏi con… ước mơ của con là gì vậy?
- Dạ? Sao bỗng dưng ba lại hỏi con chuyện này. Chẳng phải trước nay con vẫn luôn nói với ba là con thích kinh doanh giống ba sao? Con cảm thấy việc lãnh đạo như ba rất ngầu đó haha.
Nỗi lòng người ba khi nghe con gái nói dối những điều như này, sao có thể không đau lòng đây? Nước mắt ông quả thật đã không kìm được mà chảy xuống. Lâm Tiết Kha hốt hoảng vô cùng khi thấy ông khóc, cô vội vàng đưa tay lau cho ông.
- Ba, ba làm sao vậy?
- Tiết Kha, đừng giấu ba nữa, ba biết hết rồi, ba đã nhìn thấy những mẫu thiết kế của con vào sáng nay. Tại sao lại giấu ba?
- Ba…
Cô như chết lặng trước lời nói của ba mình. Cô nên nói gì với ba để ba khỏi lo lắng đây. Nhưng thật chất cô chẳng có gì để phản biện cho ước mơ giấu kín của mình. Vì biết cô sẽ lại chuẩn bị nói dối mình nên Trường Vỹ đã đưa tới trước mặt cô một bộ hồ sơ.
- Đồ ngốc, ước mơ của con thì con phải cố gắng thực hiện chứ? Sao có thể vì ba mà từ bỏ?
- Ba à, đấy chỉ là những bản vẽ nghịch ngoặc khi con rảnh rỗi thôi, ba đừng có bận tâm mà.
- Đây là cơ hội để con phát triển, Pháp là kinh đô của nền thời trang, ba tin khi con đến đây con sẽ có rất nhiều thứ được lĩnh hội. Nắm bắt ước mơ của mình, Lâm thị là cái nôi, là bức thành vững chắc cho con dựa vào. Ba không muốn con vì bất cứ thứ gì mà chôn đi giấc mơ cả đời… ba mong muốn kinh doanh, ba cố gắng xây dựng và phát triển ước mơ của mình, để giờ đây Lâm thị là thành quả ước mơ và cố gắng của ba. Con cũng có ước mơ, ba mong con cũng phải giống ba, cố gắng phấn đấu và thực hiện…
Lâm Tiết Kha bật khóc ôm chầm lấy ba mình. Để hỏi người đàn ông vỹ đại nhất thế gian này, thì chắc chắn cô sẽ nói đó là ba cô. Lâm Trường Vỹ ôm con gái vào lòng, không tránh khỏi xúc động khiến khóe mắt nhòe đi.
- Ba… nhưng mà nếu đi du học… chuyến này sẽ tận ba năm lận đấy.
- Thì có làm sao? Ba cũng không ở một mình, người làm trong nhà nhiều như vậy, con không cần lo cho ba. Những lúc buồn, ba sẽ video call cho con. Còn mà nhớ con quá thì ba sẽ bay ngay sang đó để ôm con. Ba giàu mà haha.
Lâm Tiết Kha hơi chút buồn cười, vòng tay cô siết chặt lấy ba mình hơn. Thời gian này, chắc là thời gian thích hợp nhất để cô có thể thực hiện ước mơ của mình rồi. Tạm gác những nỗi buồn qua một bên, giờ là lúc cô cần được sống cho chính mình.
Dương Tuân Phong không trở về nhà riêng của mình mà quay về Diệp gia, dường như đây chính là thói quen khó bỏ của anh. Mỗi khi tâm trạng anh không tốt, anh đều về Diệp gia, hệt như nơi đây rất yên bình, để anh có thể yên tâm mà dựa dẫm vậy. Diệp Mộ Khanh cùng Tuệ Di đã cùng nhau hẹn hò, căn biệt thự rộng lớn người làm, kẻ đi qua, người đi vào để dọn dẹp, thì có hai người già chỉ biết ngồi trò chuyện, tâm sự mấy chuyện con cái cùng nhau. Bước vào nhà, Dương Tuân Phong khẽ cười ngồi xuống cạnh bà Diệp, ôm lấy bà bắt đầu nhõng nhẽo.
- Mẹ à, tiểu Phong của mẹ đói rồi. Con vẫn chưa ăn gì hết.
- Giờ này sao còn chưa ăn? Mau vào bếp mẹ hâm lại thức ăn cho con.
- Mẹ nhờ dì Tần làm đi, cho con một tô ra ngoài đây là được.
Đúng là không thể nói thêm mà, Trần Kim gọi dì Tần làm phần ăn cho anh. Diệp Lâm Tần ngồi đó như đang cố nhớ ra gì. Ông bất chợt vỗ tay, đưa mắt nhìn Tuân Phong.
- Này, này, ba có một ông bạn rất thân, ông ấy có một đứa con gái rất xinh đẹp, còn rất tài giỏi, ba tính là rước vợ về cho con rồi đấy.
Dương Tuân Phong ngồi thẳng dậy lắc đầu lia lịa với ông, ngay bên cạnh đã nghe một cái đánh rõ đau của Trần Kim lên vai anh. Ôm vai trong đau đớn, anh ỉu xì ngồi một góc. Lần nào về Diệp gia cũng phải bị hành hạ đến thương tâm.
- Anh bao nhiêu tuổi rồi còn không chịu lấy vợ hả?
- Mẹ…
Trần Kim thở dài, trên nét mặt của bà hiện rất nhiều điều lo lắng. Coi Tuân Phong như đứa con mình đẻ ra, tới tuổi này bà cũng chỉ mong anh dựng vợ, yên bề gia thất, có người bên cạnh chăm sóc và chia sẻ. Nhưng hơn ai hết, bà cũng biết những gì anh đang nghĩ, chính vì vậy mà cũng không tránh những đau lòng.
- Tuân Phong, con đừng đặt trọng việc phải trả ân nghĩa cho Diệp gia này. Con là con của ba mẹ, tất cả những gì ba mẹ làm cho con đó là bổn phận của một người ba, người mẹ. Mà đã là ba mẹ, thì ba mẹ không mong con xem những việc mà ba mẹ làm là ơn nghĩa. Ơn nghĩa không đặt trong hai chữ gia đình, con hiểu chứ?
- Mẹ con nói rất đúng, ba mẹ luôn xem con và Mộ Khanh như nhau. Thứ ba mẹ làm là mong các con hạnh phúc chứ không mong cầu các con báo đáp. Con đủ lớn rồi, cần có tình yêu và gia đình của riêng con. Có như vậy thì ba mẹ mới vui vẻ, an yên tận hưởng tuổi già.
Dương Tuân Phong im lặng, có lẽ cách anh làm không những không trả được ơn nghĩa mà còn khiến cho ông bà Diệp thêm lo lắng cho anh. Ngày hôm nay, anh đã biết định nghĩa gia đình là gì, chính là yêu thương mà không cần báo đáp, đó là nhìn những thành viên khác hạnh phúc thì mình cũng hạnh phúc.