Dương Tuân Phong vừa đi vừa thầm mắng số phận của mình. Vừa xuống máy bay đã bị người bạn thân bỏ rơi không thương tiếc, đã vậy còn gặp thêm chuyện rắc rối với nữ nhân. Trước nay, một mực không dính dáng tới người con gái nào, nay bỗng dưng lại gặp hẳn một cô nàng siêu rắc rối.
- Diệp Mộ Khanh, bỏ tôi… xem như cậu giỏi…
Tại Diệp gia, Lam Tuệ Di chỉ vừ ngủ dậy. Cô bước đôi chân trần xuống sàn nhà, tiến lại khung cửa sổ to lớn, kéo chiếc rèm chào đón một ngày mới tốt lành. Bầu trời hôm nay trong xanh thật, khiến cho con người cũng cảm thấy yêu đời hơn. Tuệ Di lắng nghe từng tiếng chim hót, từng âm thanh của lá đung đưa trong gió, tất cả quyện vào nhau hệt như một bản nhạc.
Lâu lắm rồi, Tuệ Di mới cảm thấy trong người thoải mái như vậy. Không biết là vì lý do gì, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy, hôm nay đặc biệt. Ngẩn ngơ một lát, cô cũng thôi không ngắm nhìn trời đất nữa, quay người vào trong tắm rửa. Dù có điều gì may mắn sắp xảy tới thì trước mắt cô vẫn cần chuẩn bị cho một ngày làm việc thật tốt.
Trên chiếc taxi, từng bản nhạc lofi chill thay phiên nhau phát lên qua chiếc radio. Diệp Mộ Khanh đưa đôi mắt sâu hút của mình ra nhìn đường phố. Mọi thứ thật sự đã thay đổi đi không yên, liệu lòng người có thay đổi như vậy?
Mộ Khanh trước nay chỉ yêu mỗi một mình Lam Tuệ Di, nói anh lụy tình cũng được, anh chấp nhận. Sau bao nhiêu năm chôn vùi cô trong ý thức mà anh vẫn không thể nào quên đi được cô. Tình cảm này của anh còn phải chứng minh như thế nào mới đủ đây?
- Này cậu trai, có phải là đang yêu hay không?
Bác tài xế già nhìn qua chiếc gương chiếu hậu, đôi mắt đầy kinh nghiệm cùng nụ cười vô cùng ẩn ý. Diệp Mộ Khanh thôi không nhìn đường phố, anh nhìn bác tài xế khẽ cười.
- Sao bác lại nói như vậy?
- Tại vì ánh mắt của cậu nói lên điều đó. Nhìn đường phố nhưng lại không quan tâm đến nó, thứ cậu quan tâm chính là người mà cậu muốn gặp. Tin tôi đi, tình yêu của cậu rồi cũng sẽ được đền đáp, người ấy chắc chắn cũng rất mong nhớ cậu.
Diệp Mộ Khanh hơi cười gật đầu với anh. Có ai từng trải qua cảm giác này chưa? Cảm giác tự nhiên có một người nhìn mình và họ đoán tương lại của mình. Thật chẳng biết là sai hay đúng, nhưng cảm giác lại vô cùng thú vị.
Chiếc taxi dừng lại ngay cửa lớn Diệp gia, Mộ Khanh đưa mắt ra nhìn, những ký ức ùa về khiến anh có chút trùng lòng. Trả tiền cho bác tài xế, anh cúi người chào, bước xuống xe kéo theo chiếc vali, từng bước một chậm rãi tiến về cánh cửa gỗ to lớn, đầy tính nghệ thuật của Diệp gia. Sau 2 hồi chuông, người giúp việc trong nhà đã chạy ra ngoài mở cửa. Bọn họ dường như là người mới nên cũng chẳng biết đến anh là ai, chỉ cúi đầu chào lễ phép thưa hỏi.
- Cho hỏi anh tìm ai ạ?
Diệp Mộ Khanh không trả lời chỉ kéo vali vào trước sự ngỡ ngàng của bọn họ. Phòng khách Diệp gia bây giờ chỉ có Diệp Lâm Tần và Trần Kim, bọn họ mãi mê uống trà, đọc sách mà không để ý rằng có người đã đứng trước cửa phòng khách ngắm nhìn họ. Diệp Mộ Khanh khẽ cười kéo vali vào ho nhẹ trước sự ngỡ ngàng của hai ông bà.
- Ơ… Mộ Khanh?
- Xem ra dạo này ít sang thăm con là vì bận hâm nóng tình cảm.
- Nói cái gì vậy chứ? Sao về mà không báo trước với ta một tiếng.
Anh để vali ngay góc phòng rồi ngồi xuống sofa khẽ cười. Chuyện anh dự định về nước đã thông báo trước với ba mẹ Diệp, chỉ là lúc quay trở về thì lại im hơi, lặng tiếng một chút.
- Hai người không bất ngờ gì cả. Lần này, trở về nước con chính là muốn ở bên chăm sóc cho hai người.
- Nghĩ được như vậy thì tốt rồi.