Nơi bóng đêm lạnh lẽo ấy chỉ còn duy nhất một mình anh. Nơi ngực trái rỉ máu trong đau đớn, anh gục xuống trong chính tình yêu của mình. Ngày yêu cô, anh vốn đã lường trước được điều này, lường trước bản thân sẽ không còn cơ hội được sống trên cõi nhân thế. Hỏi anh có hối hận hay không ư? Câu trả lời là không.
Tình yêu chính là như vậy, là hi sinh cho người mình yêu mà không chút hối tiếc. Anh của hôm nay, tình nguyện yêu cô, tình nguyện làm tất cả vì cô. Hơn ai hết, anh hiểu cô đã đau lòng như thế nào khi ba mẹ cô ra đi mãi mãi, anh biết cô sống cơ cực và chịu tổn thương rất nhiều ở trong quá khứ. Những việc đó, anh không làm, nhưng anh nguyện, nguyện chấp nhận để cô được thoải mái tâm hồn. Chỉ mong rằng cái chết của anh sẽ khiến cô nguôi ngoai hận thù, sống tiếp một cuộc đời an yên ở phía sau.
“Lam Tuệ Di, nếu có kiếp sau… hãy cho anh gặp lại em… cho anh được phép yêu và bảo vệ em. Kiếp này, đã gặp em trễ rồi…”
Dừng lại những suy nghĩ, Diệp Mộ Khanh hoàn toàn nhắm mắt lại, cuộc đời này nợ anh một sự trong sạch và Lam Tuệ Di nợ anh một kiếp người.
Tại Bạch Long Bang, Lam Tuệ Di tức giận hét lớn. Không gian đen tối rộng lớn chỉ còn nghe tiếp la hét và tiếng của những mảnh thủy tinh va vào nhau. Cô tìm đến tất cả mọi thứ có thể ném vỡ được mà đập hết xuống nền đất lạnh lẽo.
- Hách Tông, sao ông dám làm như vậy? Không phải đã nói chính tôi sẽ là người giết Diệp Mộ Khanh hay sao?
- Lam Tuệ Di, rõ ràng là ngươi không thể ra tay với hắn. Nếu ta không ra tay thì có lẽ ngươi đã để Diệp Mộ Khanh trốn thoát rồi kìa!
- Câm miệng, tôi tự biết mình cần phải làm gì! Chính ông, chính ông đã không giữ lời trong kế hoạch của chúng ta.
- Làm gì? Cô biết cô cần làm gì sao? Cô chẳng có một chút dứt khoát hay một hành động nào cho thấy cô sẽ gi3t chết hắn. Có phải cô đã yêu hắn? Chính vì vậy mà không nỡ ra tay với hắn?
Lời nói của Hách Tông như một lời làm thức tỉnh trái tim cô. Nơi lồ ng ngực trái nhói lên, đau đớn đến tận cùng. Tuệ Di không còn gào thét nữa, cô im lặng cầm theo áo khoác rời khỏi Bạch Long Bang.
Căn biệt thự của hai vợ chồng hôm nay sao lại lạnh tanh đến như vậy. Tuệ Di chậm chạm bước từng bước lên căn phòng mà cả hai từng chung sống. Mùi hương của anh vẫn luẩn quẩn quanh đầu mũi, chiếc ảnh cưới lớn vẫn ở trên đầu giường như mọi khi. Cô đưa tay lên chạm vào nó, lại nhận ra chiếc nhẫn cưới đã bị anh vứt bỏ đi rồi. Bất giác lại trở nên tồi tệ và đau lòng, nhưng chút ý chí nào đó kéo cô lại với con người lạnh lùng và man rợ.
- Diệp Mộ Khanh, anh đáng phải chết. Anh phải chết thì mới có thể trả hết nợ máu cho tôi!
Đêm đó, Lam Tuệ Di không ngủ, cô lặng lẽ ngồi ở cạnh cửa sổ, nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm đầy sao.
- Ba mẹ, con đã trả thù được cho hai người rồi. Hãy thanh thản nhé, đó là những điều mà hắn đáng phải nhận.
Sáng hôm sau, cô bước xuống nhà nhìn dì Tần đang loay hoay chuẩn bị buổi sáng. Ánh mắt cô vô hồn, như một cái xác chết mà bước qua phòng khách. Chẳng hiểu sao, khi trả hết hận thù và ân oán, cô lại một chút cũng không vui.
Chuông cửa vang lên, dì Tần vội vã chạy ra ngoài mở cửa. Kẻ đứng trước cửa không ai khác là Dương Tuân Phong. Trong mắt cậu vô vàn sự phức tạp, cậu từ tốn bước vào trong nhà, trực diện với người phụ nữ đã giết bạn mình, Tuân Phong nắm chặt tay, kìm nén những tức giận.
- Diệp Mộ Khanh… chết rồi!
Dì Tần vừa nghe tin dữ đã sốc đến không nói nên lời. Bà bịp miệng, đôi mắt già đã đẫm đầy nước mắt, trào ra trong sự hoảng sợ. Lắc đầu trong vô vọng, bà nắm tay Tuân Phong kiên định cậu đã nói điều không phải.
- Dương thiếu gia, đừng đùa mà. Cậu chủ sao có thể…