Ở dưới phòng khách, Lam Tuệ Di vẫn chăm chú xem bộ phim truyền hình yêu thích đang phát sóng trên tivi. Tuệ Di không thích xem phim tình cảm, cô thường thích những bộ phim nói về chuyến phiêu lưu, chinh thám hoặc là hình sự hơn. Vừa nhai snack, vừa xem phim, đúng là không có cảm giác hưởng thụ nào bằng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lam Tuệ Di đưa tay cầm lên chiếc điện thoại bị cô bỏ quên nãy giờ. Danh bạ hiện lên hai chữ “mẹ chồng”, đúng là cái tên khiến không biết bao nhiêu nàng dâu phải áp lực, mà Lam Tuệ Di cô cũng không ngoại lệ. Tuy được ba mẹ chồng cưng yêu nhưng cũng có một số việc luôn khiến cô phải đau đầu.
- Mẹ… con nghe đây ạ.
“Hừm, đang làm gì đấy con dâu?”
- Dạ, con đang xem phim, Mộ Khanh đang làm việc nên con không muốn quấy rầy anh ấy.
Vừa nói, Tuệ Di vừa giảm âm lượng tivi xuống. Cô hít một hơi thật sâu, sẵn sàng cho cuộc chinh chiến sắp tới với mẹ chồng. Bên kia, Trần Kim vẫn vui vẻ lên tiếng.
“Vậy sao? Vậy khi nào hai đứa rảnh thì ghé về nhà lớn một chút.”
- Dạ vâng, con sẽ nói với chồng con để anh ấy sắp xếp công việc.
“Hừ, suốt ngày chỉ có công việc thôi, tới khi nào thì mới chịu sinh cháu cho ba mẹ đây? Tuổi già cả rồi, chỉ mong có đứa cháu nhỏ để bồng bế cả ngày thôi.”
Tuệ Di biết ngay là bà sẽ nói đến chuyện này mà, hết lần này đến lần khác, mỗi lần gọi điện thoại thì bà đều nhắc đến chuyện này. Chuyện có con bây giờ là quá sớm với cô và Mộ Khanh cơ mà.
- Tụi con sẽ xem xét thời gian phù hợp, sẽ cố gắng để mẹ có cháu bế sớm thôi mà.
“Lần nào cũng như lần nào, ta chờ hai con cũng sắp muốn xuống lỗ rồi.”
- Mẹ đừng nói bậy mà.
“Thôi, không nói nữa, hai đứa tranh thủ về nhà lớn chơi là được rồi. Con nghỉ ngơi sớm đi.”
- Dạ mẹ, mẹ ngủ ngon.
Trần Kim tắt máy, Tuệ Di cũng thở dài ngao ngán. Lúc này, dì Tần bước ra đặt lên bàn một đ ĩa trái cây lớn. Nhìn nét mặt ủ rũ của cô, dì Tần cũng đoán được chút ít mà bật cười.
- Thiếu phu nhân có phải là lại bị phu nhân giục việc sinh cháu không vậy?
- Thật là, mẹ con lúc nào cũng mong có cháu bế thôi.
- Người già mà, thiếu phu nhân cũng nên hiểu cho phu nhân một chút.
- Dạ vâng.
Lam Tuệ Di đứng dậy, cô bước vào bếp pha cho anh một ly sữa ấm. Nói chuyện với Trần Kim xong thì cô cũng không còn tâm trạng để xem phim nữa. Bộ phim có hay thật nhưng tâm trạng của cô thì không có. Nếu bây giờ mà cô mang thai thì mối quan hệ của cô và Mộ Khanh phải đi về đâu. Bây giờ, vốn chỉ có hai người nhưng mối quan hệ đã không mấy tốt đẹp, thêm một em bé nữa, cô e rằng tệ càng thêm tệ.
Bên trên phòng làm việc, sau khi xem hết những mail mà Dương Tuân Phong gửi cho mình, anh tắt máy tính, bỗng nhiên lại trầm ngâm suy nghĩ. Anh đứng dậy bước ra ngoài ban công, trong đôi mắt ấy hiện lên sự mơ hồ không rõ phương hướng. Rút ra một điếu thuốc, anh châm mồi rồi rít một hơi thật sâu, làn khói trắng dần phả ra phảng phất trước mặt khiến anh trở nên ưu tư hơn bao giờ hết.
Những gì mà anh đọc, những gì mà anh biết có phải đã đi qua giới hạn cho phép của anh rồi hay không? Cô gái nhỏ bé đó đã phải chịu đựng những gì? Có phải vì quá khứ đó mà cô mới trở thành con người của ngày hôm nay? Nhưng tại sao lại là Hách Tông? Ông ta và ba mẹ Tuệ Di có thù oán gì?
Ngay từ đầu, anh không muốn bản thân liên quan đến Lam Tuệ Di. Nhưng càng sống chung với cô anh lại càng không thể kiểm soát hành vi khi mà hình như tình cảm đã đang đan xen vào trong lý trí. Từ bao giờ anh lại lo lắng và suy nghĩ vì cô nhiều như vậy?
*Cạch*
Nghe được tiếng mở cửa, Diệp Mộ Khanh phản xạ nhanh quay người lại. Nhìn thấy bóng dáng Lam Tuệ Di liền dụi đi điếu thuốc, nhăn mày bước ra.
- Sao lại vào phòng làm việc của tôi?