Lười Thê Của Tổng Giám Đốc

Lười Thê Của Tổng Giám Đốc - Chương 4




Cơm nước xong, Y Thượng Tĩnh cùng nhóm người Phương Nhứ hàn huyên vài câu, rồi một mình rời nhà hàng. Ra khỏi nhà hàng, Y Thượng Tĩnh lấy điện thoại ra xem, nhìn thời gian, tám giờ đúng. Vừa muốn đi thì nghe có người gọi: “Y Thượng Tĩnh !”



Y Thượng Tĩnh quay đầu lại, nương theo ánh đèn vàng nhạt trước cửa nhà hàng mới nhìn rõ người này — Bùi Nhĩ Phàm. Y Thượng Tĩnh mỉm cười, thanh âm khẽ nâng cao “Có chuyện gì?”



“Ta cũng muốn về, vừa vặn chúng ta tiện đường, cùng đi đi!” Bùi Nhĩ Phàm vừa nói vừa đi hướng về phía Y Thượng Tĩnh lúc cách nàng ba bước thì ngừng lại. Bùi Nhân Phàm cao khoảng 1m80, không mập, một thân trang phục thoải mái, thêm áo khoác ngoài, lộ ra được là người tài giỏi. Một tay để trong túi áo khoác, một tay kia liền như vậy buông thỏng, thực thanh thản, nhưng lại có vài phần ung dung.



Y Thượng Tĩnh liếc mắt cao thấp đánh giá Bùi Nhĩ Phàm, cảm thấy mình cao 1m63 thật sự rất thấp! Trong lòng âm thầm tính toán một chút, vẫn là như vậy cười: “Được! Hai người đi cùng cho có bạn!”



Trên đường đi, Y Thượng Tĩnh đi phía trước, Bùi Nhĩ Phàm đi phía sau cô hai bước. Bầu không khí rất trầm mặc, nhưng Y Thượng Tĩnh cũng không muốn phá vỡ đó. Trong lòng Y Thượng Tĩnh luôn nghĩ Bùi Nhĩ Phàm không giống vẻ ngoài dịu dàng tao nhã, vì dù thế nào cô cũng cảm giác được trên người Bùi Nhĩ Phàm có loại cảm giác căng thẳng, áp bách, Y Thượng Tĩnh chưa bao giờ gặp phải cảm giác như vậy, mà cái này một người 18 tuổi không thể có.



Mười phút sau, Y Thượng Tĩnh đã đi tới dưới lầu ký túc xá của mình, dừng lại cước bộ, Y Thượng Tĩnh xoay người, miễn cưỡng nở một nụ cười trên khuôn mặt gần như đông lạnh kia mà nói “Bùi đồng học, đã đến kí túc xá của ta. Cảm ơn ngươi đưa ta về”.



Vừa mới nói xong, thì đột nhiên có người vỗ vai Y Thượng Tĩnh một cái: “Hắc hắc! Y Thượng Tĩnh! Bị ta bắt được rồi! Còn không thành thật thú nhận!”



Y Thượng Tĩnh quay đầu lại, thì ra là bạn cùng lớp – Thái Á. Y Thượng Tĩnh hơi nhíu nhíu mày, nhớ tới người này nổi danh miệng rộng trong lớp, trong lòng liền có chút tức giận: có lẽ ngày mai mình sẽ không được yên ổn rồi.



Thái Á thấy Y Thượng Tĩnh không nói lời nào, cũng không dừng lại, nháy nháy mắt, nhẹ giọng nói: “Thượng Tĩnh, nghe nói vị này là nhân vật vĩ đại, soái ca nổi danh là nhân tài của trường chúng ta nha, nhưng thường ngày ít thấy hắn, ngay cả lớp học của hắn cũng có thấy hắn đến mấy lần đâu! Ta phải tìm thật lâu mới tìm được ảnh chụp của hắn! Không ngờ ngươi cùng hắn quen biết, hơn nữa xem ra quan hệ có vẻ rất tốt, ngươi giúp ta giới thiệu có được hay không, ta rất muốn biết hắn, làm bạn với hắn!”



“Y đồng học, ta còn có việc, đi trước. Tạm biệt!” Bùi Nhĩ Phàm thấy có người quấn quít lấy Y Thượng Tĩnh nói chuyện, cũng không muốn nghe, liền lịch sự chào hỏi một tiếng rồi xoay người rời đi.



“A! Hắn cứ như vậy đi a!” Thái Á có chút thất vọng, liền đẩy tay Y Thượng Tĩnh vài cái, la hét, “Thượng Tĩnh, mau mau giới thiệu ta với hắn đi!”



Y Thượng Tĩnh mắt lạnh nhìn nàng, cười nói: “Rõ ràng người vừa mới ở chỗ này, chính ngươi tự giới thiệu không tốt sao? Như vậy, may ra ngươi có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho người ta! Hơn nữa, ta cũng đêm nay mới biết, trước kia ta chưa bao giờ nghe nói qua trong trường có người như vậy!”



“Oa! Không thể nào! người nổi tiếng làm mưa làm gió trong trường như vậy, ngươi lại có thể không biết!” Thái Á giống như thấy người ngoài hành tinh, trừng mắt nhìn Y Thượng Tĩnh.



“Ai quy định Y Thượng Tĩnh ta cần phải biết ai là người nổi tiếng chứ?!” Y Thượng Tĩnh có chút tức giận cười nói, “Sau khi biết ai là người nổi tiếng rồi sẽ không cần ăn, không cần ngủ, không cần viết báo cáo sao? Lười cùng ngươi nhiều lời, báo cáo của ta còn chưa có viết, ngày mai còn phải nộp đây!”



“Oa! Báo cáo!” Thái Á nhảy dựng lên thét chói tai, “Ta đã quên chuyện báo cáo! Ai, Thượng Tĩnh, ngươi viết xong cho ta mượn xem.”



“Ngươi xem của ta?” Y Thượng Tĩnh cười đến có chút thoải mái rồi, “Ta chưa một lần viết báo cáo đạt, đều không phải hạng nhất đếm ngược của lớp chúng ta? Ngươi biết xem của ta, còn không bằng xem bài của ủy viên học tập.”




“Hừ! Ai tin chứ! Một lần, hai lần hạng nhất đếm ngược cũng không sao, đâu có ai lần nào cũng hạng cuối cùng!” Thái Á la hét, “Hoặc là ngươi thực sự làm không được, hoặc là ngươi cố ý!”



Y Thượng Tĩnh nghe được trong ngực mình kêu lộp bộp, tức giận nói: “Ta lười nói cùng ngươi! Ngươi nói nào có ai không muốn được hạng nhất mà mỗi ngày đi tranh làm người cuối cùng?! Muốn đả kích người thì nói rõ, không cần dài dòng!”



Sau đó liền vội chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói: “Cái ngày chết tiệt này, lạnh chết người đi được! Sớm biết như vậy sẽ không đi ăn bữa cơm đó rồi, làm hại ta đêm nay phải tăng ca!”



Thái Á thấy Y Thượng Tĩnh đi, chỉ ở lại một chút, sau đó cũng rời đi. Không có chú ý tới một thân ảnh sau khi hai cô rời đi mới chính thức rời đi.



Buổi tối 10h30, Y Thượng Tĩnh rốt cục vừa lòng nhìn báo cáo của mình, thở dài: “Uhm, quên đi, mình vẫn là không phải người hạng nhất rồi!” Vừa mới nói xong, Phương lão đại cùng Hoàng lão yêu đã trở về.



“Lão nhị đâu?” Y Thượng Tĩnh cầm trong tay báo cáo tiện tay ném một cái, sau đó vừa chơi máy vi tính vừa miễn cưỡng hỏi.



“Bà con giữ yên lặng! Bây giờ, ở chỗ này đây!” Bạch lão nhị từng bước nhảy vào cửa, hướng thẳng đến Y Thượng Tĩnh , bắt bả vai Y Thượng Tĩnh, “Hiện tại nói với ngươi một chuyện, chuyện hệ trọng trong phòng chúng ta! Lão đại rắc rối của chúng ta hiện tại thành công gả ra ngoài rồi!”



“Còn nữa a!” Hoàng lão yêu vẻ mặt đắc ý, “Là lão nhị và bạn trai liên thủ đem lão đại gả đi ra ngoài.”




“Dịch Thiếu Ương chịu tiếp nhận bà quản gia này sao?” Y Thượng Tĩnh cũng ồn ào đùa giỡn, “Ha, ta đã sớm nói đêm nay người đàn bà dâm đãng phòng chúng ta sẽ có người thu, con đàn bà dâm đãng đó còn mắng ta nữa. Hừ hừ!”



“Cái gì người đàn bà dâm đãng! Nói khó nghe quá!” Bạch lão nhị trừng mắt nhìn Y Thượng Tĩnh liếc mắt một cái “lão đại chúng ta ít nhất cũng là một đôi giày số một, Dịch thiếu gia không cẩn thận thân vươn chân đi vào, chân liền bị vây khốn! Muốn thoát, thoát không được, muốn dùng dao cắt đi lại cảm thấy còn mới, có chút không đành lòng liền đem giầy thu nhận!”



“Bạch lão nhị! Ngậm miệng thối của ngươi lại!” Phương Nhứ nhào tới, nhéo mặt bạch lão nhị “Chuyện đêm nay, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu! Nói, sao lại tính kế ta!”



Bạch lão nhị: “…”



Hoàng lão yêu: “…”



Y Thượng Tĩnh cũng không để ý tới ba người động kinh bên cạnh, chính mình chơi trò chơi của mình. Chờ sau khi ba người kia ồn ào đã, Hoàng lão yêu đột nhiên nói một câu: “Kế tiếp, chúng ta có phải hay không nên đem Thượng Tĩnh của chúng ta đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài a!”



Y Thượng Tĩnh vừa chơi, vừa cười:” Được a!”




“Ngươi cảm thấy được đêm nay người đưa ngươi về Bùi Nhĩ Phàm như thế nào?” Bạch lão nhị bắt đầu có chút bát quái rồi.



“Ta không có hứng thú với lão ngưu!” Y Thượng Tĩnh hướng về phía máy tính mắt trắng dã, tiếp tục chơi trò chơi, thuận lợi chém hai địch nhân.



“Vậy Hoàng mỗ mỗ lớp ta đi, hắn là bà con của em họ ta nha.” Hoàng lão yêu tiếp tục cung cấp thông tin, hắc hắc, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài nha “Nhân phẩm không tồi, hơn nữa bộ dạng cũng rất đáng yêu!”



Đáng yêu?! Y Thượng Tĩnh vẻ mặt hắc tuyến, thể trọng họ Hoàng kia Y Thượng Tĩnh nhìn ra ít nhất cũng có 180kg, mà thân cao cũng không đến 170cm. “Quá mập rồi!”



(A Tử: 1 cân = 0.5Kg, nên 180 cân = 90kg thôi nhá bà con)



“Vậy lí Lưu mỗ mỗ lớp ta?” Bạch lão nhị tiếp tục.



“Hắn là ai vậy?”



“Lúc vừa vào năm nhất, nam sinh đó cùng ta quan hệ rất tốt, còn mời bốn người chúng ta ăn cơm chung đó!”



“Không có ấn tượng!”



“…”



Kết quả, thảo luận đến khi tắt đèn đi ngủ, cũng không thảo luận được cái gì cho ra hồn. Y Thượng Tĩnh đem ba người các cô giới thiệu nhất nhất phủ định, đến cuối cùng, Bạch lão nhị rốt cục không giữ được bình tĩnh:” Họ Y, ngươi rốt cuộc ở kén chọn cái quái gì hả, cũng không phải chọn thịt heo, lúc thì mập, lúc thì gầy, lúc thì cao, lúc thì thấp, lúc thì như thế này, lúc thì như thế kia! Ngươi nói xem xem, ngươi thích người như thế nào!”



“Không biết!” Y Thượng Tĩnh trả lời ngắn gọn một tiếng, đón lấy vài tiếng tốn hơi thừa lời vang lên, Y Thượng Tĩnh lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu, “Tóm lại, những người các ngươi nói kia ta đều không thích. Về phần loại hình ta thích, chờ ta ngày nào đó gặp sẽ nói cho các ngươi! Tốt lắm, thảo luận đến đây chấm dứt, ngủ!”



Y Thượng Tĩnh vốn nghĩ Bạch lão nhị chỉ là nhất thời hứng khởi, nói phải giúp mình an bài “xem mắt”, không nghĩ tới, cô lại làm thật! Bắt đầu từ ngày hôm sau, Bạch lão nhị cùng Hoàng lão yêu liền tích cực cố gắng giới thiệu các loại hình nam sinh khác nhau cho Y Thượng Tĩnh làm quen, còn đem số điện thoại của cô nói cho những nam sinh đó, để họ chủ động hẹn Y Thượng Tĩnh đi chơi. Vì thế, Y Thượng Tĩnh mỗi ngày đều nhận được một ít cuộc gọi của “người lạ”, làm cho cô phiền không chịu nổi. Trong lúc nóng giận, Y Thượng Tĩnh thay đổi số di động, còn vì mình đăng kí hai lớp bồi dưỡng ngoại ngữ, một lớp huấn luyện nghiệp vụ về điện tử — bởi vì Bạch lão nhị cùng Hoàng lão yêu nói Y Thượng Tĩnh mỗi ngày rất rãnh rỗi, mới có thể tránh ở trong phòng ngủ ngủ, cho nên, tốt nhất lấy thời gian rãnh làm chuyện khác phương pháp đó là tìm bạn trai đến nói chuyện yêu đương; nhưng Y Thượng Tĩnh lại thủy chung cho rằng tình yêu là phải chân thành đối đãi, một khi động tâm, thì phải nỗ lực đến cuối cùng; mà nam sinh ở đại học này, đa số là ôm thái độ chơi đùa nói chuyện yêu đương, cho nên, ở trong mắt Y Thượng Tĩnh, chưa có người nào đáng giá để cô nỗ lực như thế, đồng thời, cô không muốn đi chơi trò chơi nhàm chán này.



Cứ như vậy, Y Thượng Tĩnh bắt đầu cuộc sống đại học năm ba bận rộn của mình, mỗi ngày trừ bỏ bình thường đi học thì tham gia lớp bồi dưỡng, còn không thì ngâm mình ở trong thư viện đọc sách — cảnh này khiến thời gian cô ở trong phòng ngủ càng ngày càng ít, trừ bỏ buổi tối, cơ hồ là cả ngày không thấy bóng dáng.



Một tháng sau, Bạch lão nhị cùng Hoàng lão yêu tự động buông tha kế hoạch hồng nương của mình, tuy rằng các cô đối với thái độ của Y Thượng Tĩnh có chút bất mãn, nhưng ngoài ý muốn phát hiện, Y Thượng Tĩnh cư nhiên lại vì vậy mà thoáng cái vươn lên, trong lòng cũng có chỗ vui mừng — ít nhất cho thấy, Y Thượng Tĩnh còn có thể siêng năng! Nhưng các cô lại không biết, đây là thời gian duy nhất Y Thượng Tĩnh trong hai năm đại học cho đến khi nàng tham gia công tác tiến tới một lần!