Y Thượng Tĩnh ra khỏi công ty, đi thẳng về phía trước. Dọc theo cửa thủy tinh vẫn không tìm thấy Dịch Thiếu Ương, liền tìm một chỗ ở gần đó ngồi xuống, gọi một ly cà phê ngồi chờ. Thẳng cho đến một giờ rưỡi thì Dịch Thiếu Ương mới hấp tấp xuất hiện.
“Thực xin lỗi, tôi tới muộn!” Dịch Thiếu Ương tuy rằng đi thực vội, nhưng vẫn cứ tao nhã như vậy, “Hôm nay khách hàng có chút khó chịu, cho nên mới tới chậm!”
“Không sao!” Y Thượng Tĩnh mỉm cười lắc đầu, người bận rộn như Dịch Thiếu Ương, muốn gặp mặt thì phải hẹn trước, mà Y Thượng Tĩnh lại là đột nhiên gọi điện hẹn gặp. Hắn có thể đến, Y Thượng Tĩnh đã cảm thấy tốt lắm rồi. “Anh muốn uống chút gì đó không?”
Dịch Thiếu Ương gọi bồi bàn tới, cũng kêu một ly cà phê, mới cười hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gì, cư nhiên bỏ qua thời gian nghỉ ngơi giữa trưa?”
Y Thượng Tĩnh đầu tiên là trầm mặc một trận, chuyện bản thân là muốn hỏi là nguyên nhân chia tay của hắn và Phương Nhứ, nhưng cho tới nay, mình và bọn họ vẫn duy trì mối quan hệ như gần như xa, đối với rất nhiều chuyện của hai người bọn họ cũng không hiểu rõ lắm, hôm nay vừa gặp đã hỏi như vậy, có phải là rất mạo muội hay không?!
“Cô có phải muốn hỏi chuyện giữa tôi và Phương Nhứ hay không?” Dịch Thiếu Ương thấy Y Thượng Tĩnh vẻ mặt khó xử, suy nghĩ một chút, cảm thấy việc có thể khiến cho Y Thượng Tĩnh phải bỏ qua thời gian nghỉ ngơi quý giá lại còn có kiên nhẫn để đợi gần một tiếng đồng hồ như vậy, cũng chỉ có chuyện này. Bất quá, tối hôm qua cô không phải đã nói, cô chỉ có thể cùng Phương Nhứ làm một đôi bạn bình thường, vậy cô vì sao lại nóng vội tìm mình nói chuyện? Nhưng hiện tại, hình như cô ấy có chút hối hận.
“Vâng.” Y Thượng Tĩnh gật gật đầu, cuối cùng tựa hồ như cố lấy hết dũng khí, ngẩng cao đầu, mở to mắt, như muốn đem từng cái biểu tình trên khuôn mặt Dịch Thiếu Ương nhìn cho rõ ràng: “Anh có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không? Anh có lẽ cũng biết, tối hôm qua Phương Nhứ lại uống rượu say!” Kỳ thật những lời này, Y Thượng Tĩnh nói xong có chút chột dạ, tối hôm qua bản thân hình như cũng uống hơi nhiều, chỉ nhớ là đã đem Phương Nhứ đưa lên xe của Bùi Nhĩ Phàm, trí nhớ tiếp đó là của sáng nay sau khi tỉnh lại, phát hiện mình đã về nhà, hơn nữa lại còn là ở chính phòng mình. Tuy rằng không nhớ nổi cái gì, nhưng căn cứ theo việc lão mẹ sáng nay cứ hỏi đông hỏi tây cùng với vẻ mặt bát quái, Y Thượng Tĩnh đoán rằng: tối hôm qua sau khi mình lên xe Bùi Nhĩ Phàm xong, đích thị là đã ngủ quên, nhưng lại ngủ say như lợn chết, cuối cùng, chính Bùi Nhĩ Phàm đã đưa mình về nhà. Nhưng Bùi Nhĩ Phàm làm sao mà biết địa chỉ nhà mình?
“Tôi biết! Tối hôm qua tôi ở trong góc phòng bên cạnh các cô, cho nên, những gì mọi người nói, tôi đều nghe được.” Dịch Thiếu Ương nhấp một ngụm cà phê, thẳng thắn nhìn Y Thượng Tĩnh, “Tôi muốn biết, sao cô lại muốn giúp cô ấy?”
“Rất đơn giản, tôi cùng Phương Nhứ học cùng nhau đã bảy năm, cho dù không phải là bạn tốt nhất, nhưng tình cảm bạn học, tình cảm bạn cùng phòng cũng có, quan tâm bạn học cũng là điều nên làm !” Y Thượng Tĩnh không chút để ý đáp lại.
“Tình cảm bạn học? Tình cảm bạn cùng phòng?” Dịch Thiếu Ương cười khẽ, “Khi nào thì cô đã trở nên nhiệt tình như vậy?”
Y Thượng Tĩnh bị nói trúng tâm tư, có hơi chút nổi giận, nhẹ nhàng nhíu mắt: “Này bạn Dịch Thiếu Ương, làm ơn đừng có nói sang chuyện khác! Thời gian nghỉ trưa của tôi sắp hết rồi, anh có thể vào thẳng chủ đề hay không?”
“Thượng Tĩnh! Chuyện này, tôi cũng không muốn nhắc lại đâu.” Dịch Thiếu Ương nghiêm sắc mặt: “Cũng giống như cô, có một số việc, phải nhiều năm sau, mới có thể thật sự mà hiểu rõ, nói cho rõ ràng được.”
Y Thượng Tĩnh ngẩn người, thế này mới nhớ ra đêm đó mình có nói một số chuyện, không nghĩ rằng đã để cho người có tâm bên cạnh nghe thấy. Aizz, việc này cũng cho thấy đêm đó hắn căn bản không có uống rượu, hắn là cố ý không đến đón Phương Nhứ! Hắn làm sao có thể… Chẳng lẽ hắn và Phương Nhứ trong lúc đó thật sự đùa vui xong rồi? “Anh… anh có biết chuyện Phương Nhứ sinh non không?” Y Thượng Tĩnh thử hỏi.
Dịch Thiếu Ương lấy ra một điếu thuốc, châm, hít vào một hơi sâu: “Biết. Nhưng không phải của tôi.”
“Cái gì!?” Trong đầu Y Thượng Tĩnh lập tức trống rỗng, quên mất bản thân ghét nhất mùi khói thuốc lá, một lúc lâu sau mới tỉnh.
“Được rồi. Sắp đến giờ làm việc của cô rồi, tôi đưa cô về công ty!” Dịch Thiếu Ương dập tắt điếu thuốc lá, đứng lên, liền đi.
Y Thượng Tĩnh đuổi theo, hỏi thẳng: “Vì sao chứ?”
“Loại chuyện này còn hỏi vì sao sao?” Dịch Thiếu Ương cười khẽ, sau đó dùng tay chỉa chỉa đầu Y Thượng Tĩnh: “Cô không phải trông rất ngốc nha!”
Y Thượng Tĩnh đỏ mặt, lúc này mới phát hiện lời nói của mình thật ra là còn có nghĩa khác. Nhưng, Dịch Thiếu Ương hẳn có thể lý giải chính xác ý tứ của mình mà! Hắn giả bộ cái gì a! “Ây! Anh hẳn là biết cái tôi đang hỏi là gì, đừng có mà giả bộ không hiểu!”
“Tôi đã nói rồi, tôi không muốn nói nữa!” Dịch Thiếu Ương vẫn là dùng cùng một câu nói đáp trả Y Thượng Tĩnh. Khiến cho Y Thượng Tĩnh cảm giác mình tựa hồ như kẻ không có việc gì nói cũng nói, không có việc gì làm cũng làm. Hôm nay dường như không nên đến đây. Y Thượng Tĩnh nghĩ vậy.
————
Suốt cả buổi chiều, Y Thượng Tĩnh đều chây lười, mấy ngày nay lượng công việc không lớn, cho nên có nhiều thời gian tự do hơn.
“Alô!” Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Y Thượng Tĩnh miễn cưỡng nhấc máy, cũng không thèm nhìn xem là ai, liền nhận, “Ai vậy?”
“Thượng Tĩnh! Là tôi, Sử Lộc.” Giọng nói của đầu bên kia điện thoại tựa hồ như đang rất cao hứng.
“Vậy a! Chuyện gì thế?” Y Thượng Tĩnh vẫn là rất miễn cưỡng.
“Tối nay cô có rảnh không? Hôm nay có bộ phim mới ra, chúng ta cùng đi xem được không?”
Xem phim? Y Thượng Tĩnh suy nghĩ một lát, thật sự mình đã lâu chưa đi đến rạp xem phim. Hôm nay tâm tình có chút buồn bực, nếu như đi xem phim, thật sự là một lựa chọn rất tốt. Nhưng là, Sử Lộc… “Thực xin lỗi nha. Hôm nay tôi lại phải tăng ca, không thể đi.” Y Thượng Tĩnh lên tinh thần, “Anh có thể đi cùng bạn bè mình a!”
“Hả, tăng ca à!” Giọng nói thất vọng truyền tới, bỗng nhiên lại lén lút hỏi, “Thượng Tĩnh, cô cho rằng công ty chúng ta vì sao lại không giành được dự án lớn kia chứ? Chẳng lẽ là do kế hoạch của dự án thật sự có vấn đề ?”
“Ách… chuyện này, tôi cũng không rõ lắm. Tôi chỉ là một thư ký nhỏ, đối với mấy chuyện này không thế nào biết được.” Y Thượng Tĩnh thực bình tĩnh nói: “Hơn nữa, dự án này không phải là do phó quản lí Lý phụ trách sao? Anh làm trợ lí của ông ấy, hẳn là rất rõ ràng, đúng không?”
“Ha ha! Tôi chỉ là muốn hỏi ý kiến của cô một chút thôi mà! Tôi biết cô đối với mấy chuyện này đều có cách nhìn đặc biệt, cô nói một chút xem, coi như là giúp tôi được chứ?” Sử Lộc thở dài: “Tôi cũng vậy, bị chuyện này biến từ đầu nhỏ thành đầu to luôn! Nể tình là bạn bè (HMC:có loại bạn bè này sao? Ta khinh. Hừ!), lại là bạn học cũ, giúp tôi một chút đi!”
“Nhưng tôi thật sự không rõ chuyện này lắm!” Y Thượng Tĩnh không chút do dự cự tuyệt: “Được rồi, tôi còn phải làm việc, tôi tắt máy trước nhé. Bye bye!”
Y Thượng Tĩnh cúp điện thoại, cười lạnh một tiếng: “Muốn quẳng tôi xuống nước à, không có cửa đâu. Hai con hổ tranh chấp, tất có một con chết, tại thời khắc mấu chốt này, bảo trì trung lập là tốt nhất.” Nhưng lại bỗng nhiên nhớ ra Tiền Duy Nhã có nói là bên cục quốc thổ có vấn đề, trong lòng đột nhiên chùng xuống, vội vàng gọi điện thoại: “Cha! Là con!”
“Bây giờ còn đang là giờ làm việc, con đột nhiên gọi điện thoại cho cha, có phải là có việc gì gấp hay không?”
“Không có.” Y Thượng Tĩnh cười hắc hắc hai tiếng: “Con chỉ là nghe nói, dự án của Phỉ Hoa bị kẹt cứng ở chỗ của cha?”
“Con gọi điện tới là muốn vì ông chủ của mình mà đi cầu nhân tình sao?” Y cha mặc dù nói năng thoải mái, nhưng Y Thượng Tĩnh nghe vào trong tai, lại thành một loại cảnh cáo. Công và tư rõ ràng luôn luôn là tác phong nhất quán của Y cha.
Y Thượng Tĩnh lại cười khan hai tiếng: “Làm sao có thể cầu nhân tình cho bọn họ? Loại việc này, con có suy nghĩ khác xa, rất xa, càng đừng nói đến việc cùng tham gia. Hơn nữa, dự án này cũng không phải là việc mà sếp trực tiếp của con phụ trách, cho nên, đối với chuyện này con là hoàn toàn không rõ ràng lắm.”
“Vậy con thế nào còn gọi điện thoại tới hỏi?”
“Con… con… không có gì.” Y Thượng Tĩnh nói không ra lời, cũng không thể nói là tâm huyết dâng trào, liền gọi được.
“Kỳ thật dự án lần này là vì có hai công ty cạnh tranh, trong đó, có một công ty khác phù hợp yêu cầu của chúng ta hơn.” Y cha vẫn chỉ là nói một câu đơn giản, “Con đừng nghĩ lung tung nữa, cho dù cha biết con bị người của Phỉ Hoa khi dễ, nhưng cũng sẽ không dùng việc công ôm thù riêng. Huống chi cái tên biến thái kia cũng đã nhận phải trừng phạt.”
“Dạ.” Lòng Y Thượng Tĩnh chợt trở nên yên ổn hẳn, sửa sang lại suy nghĩ, “Cha, cha làm sao biết được chuyện kia?”
“Nghe người ta nói thôi.” Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một trận, đột nhiên, giọng nói bỗng lớn lên, Y Thượng Tĩnh biết lão cha đang tức giận: “Đứa nhỏ này thế nào lại như vậy? Xảy ra loại chuyện như thế cũng không nói cho người trong nhà một tiếng! Nếu không phải cha đi công tác lại đúng lúc gặp phải cái tên biến thái kia, nghe đồng sự của hắn nói đến việc này, con có phải sẽ tính giấu giếm cha cả đời hay không?”
“Cha, đây chỉ là việc nhỏ thôi a!” Y Thượng Tĩnh ôn nhu, lấy lòng Y cha: “Hơn nữa, ngày đó con cũng hung hăng mắng hắn, thiếu chút nữa liền xông tới đập dẹt mặt hắn ra. Cho nên a, cha, cha không cần lo lắng cho con. Trên đời này, người có thể làm cho con gái của cha chịu thiệt còn chưa ra đời đâu!”
“Ba hoa!” Y cha nở nụ cười, tựa hồ như tâm tình cũng khá lên không ít, “Được rồi, có việc về nhà hẳn nói đi. Chỗ này của cha còn rất nhiều chuyện phải xử lý đó!”
“Dạ, được. Cha, cha cứ làm đi! Đừng tăng ca quá muộn nha!”
Sau khi cúp điện thoại, Y Thượng Tĩnh vùi đầu, tiếp tục công việc, nhưng toàn thân lại có một loại cảm giác khác thường khiến cô rất không thoải mái. Ngẩng đầu lên, liền bắt gặp Bùi Nhĩ Phàm đang đứng trước bàn làm việc.