Lười Thê Của Tổng Giám Đốc

Lười Thê Của Tổng Giám Đốc - Chương 27




Lúc Bùi Nhĩ Phàm đem xe đi vào chỗ ở của Phương Nhứ thì Y Thượng Tĩnh sớm ngủ đến không biết trời đất, không biết chuyện gì! “A! Thật đúng là có thể ngủ!” Bùi Nhĩ Phàm cười cười, sau đó đem chỗ ngồi phía sau cửa xe mở ra thì đã thấy Phương Nhứ mở to mắt to, nhìn Bùi Nhĩ Phàm



“Cô đã tỉnh? !” Bùi Nhĩ Phàm cũng chỉ là nhàn nhạt mà nói: “Đã đến nhà của cô.”



“Cám ơn anh!” Phương Nhứ bị gió thổi, cũng tỉnh rượu bảy tám phần rồi, trong đầu càng không ngừng vang lên những lời Y Thượng Tính đã nói, lòng rất đau, năm đó nhỏ tuổi không hiểu chuyện, làm cho mình sai sót . . . . . . Năm đó tình yêu cũng không để lại bao nhiêu kỉ niệm đẹp, mà tình bạn năm đó, cũng là một đi không trở lại. Hai mắt đẫm lệ mê mang nhìn Y Thượng Tĩnh đang im lặng ngủ, nhưng ở trong mắt Phương Nhứ, cô lại cách mình xa xôi như vậy, nhịn xuống nước mắt sắp sửa rơi, cố nặng ra tươi cười: “Bùi tiên sinh, làm phiền ngài đem Thượng Tĩnh đưa về nhà đi! Nếu cô ấy ngủ say rồi, cho dù là ở cô ấy bên tai khua chuông lớn cũng không thể đem cô ấy đánh thức. địa chỉ nhà cô ấy là . . . . .”



Bùi Nhĩ Phàm thản nhiên nhìn Phương Nhứ: “Cô bây giờ có khỏe không? Muốn tôi đưa cô đi vào ko?”



Phương Nhứ nhìn người huynh đệ thân thiết của Dịch Thiếu Ương này, đoán rằng, hắn có lẽ biết chuyện của mình và Dịch Thiếu Ương. Lại nhìn mắt của hắn, cái vẻ mặt thản nhiên kia, thực hiển nhiên, hắn chính là thuận miệng hỏi một chút, nếu như mình yêu cầu hắn đưa chính mình trở về, hắn sẽ đáp ứng. Nhưng quay đầu nhìn nhìn này tòa cao ốc, đen sẫm trong bóng đêm, thực Phiêu Miểu, thực hư vô. Phương Nhứ cười khẽ, vừa xua tay vừa nói: “Không cần! Tôi rất khỏe! Anh hay là trước đưa Thượng Tĩnh về nhà đi! Quá muộn, cha mẹ cô ấy sẽ lo lắng .”



Bùi Nhĩ Phàm cũng không nói thêm cái gì, xoay người liền đem cửa đóng lại, ngồi sau tay lái, lái xe liền rời đi. Phương Nhứ nhìn kia càng ngày càng xa đi xe, đột nhiên cảm giác mình thực thê lương, nhà trống trơn, phòng trống trơn, trống trơn hết thảy!



————————————



“Xin chào, bác gái!” Bùi Nhĩ Phàm cười yếu ớt nhìn người phụ nữ mở cửa, khoảng năm mươi tuổi, một thân y phục bà chủ gia đình, đoán rằng vị này có lẽ là mẹ của Y Thượng Tĩnh rồi, bởi vì hai mắt của Y Thượng Tĩnh cùng bà cực kỳ giống!



Mẹ Y sau khi nghe thấy chuông cửa vang lên, vội vàng mở cửa, liền thấy con gái mình bị một người tuổi còn trẻ, một người con trai trẻ tuổi ôm, con gái của mình lại một bộ dạng ngủ say.



“Con gọi là Bùi Nhĩ Phàm, là. . . . . . bạn của Y Thượng Tĩnh. Thượng Tĩnh uống rượu say, con đưa cô ấy trở về.” Bùi Nhĩ Phàm gặp Mẹ Y đứng thẳng tắp, không để cho mình vào cửa, cũng không nói cái gì, chính là lăng lăng nhìn mình.



“Nga!” Mẹ Y hoàn hồn, cười cười, xem đã biết là dạng gì a, giống như chưa thấy qua đàn ông tuổi trẻ! Bất quá, chính mình lại như vậy kinh ngạc, là vì con gái chưa từng có người đàn ông trẻ tuổi nào đưa về nhà sau mười lăm tuổi, mà sau năm ấy cũng không nghe con gái nhắc gì đến việc bạn trai. Mà lập tức, liền tới có một người đàn ông tự xưng là bạn của con gái, mà con gái của mình còn ngủ trong lòng nam nhân kia! Này. . . . . . việc này không làm bà kinh ngạc thì đúng là không phải nha? !”Mau mời vào!”



Bùi Nhĩ Phàm cười khổ một tiếng, người mẹ như vậy cũng không đáng kể đi, con gái của mình cứ như vậy ngủ ở trong lòng người đàn ông xa lạ, như thế nào cũng không nhiều hỏi chút gì đó, hơn nữa còn là ba phần vui mừng bảy phần kinh ngạc đem người ta mời vào nhà?!



Bùi Nhĩ Phàm đi theo Mẹ Y đi vào nhà, phòng ở thực sạch sẽ, bố trí thực ấm áp.”Bùi. . . . . . Bùi Nhĩ Phàm!” Mẹ Y cười cười, “Phiền toái cháu đưa Thượng Tĩnh đến phòng gần ban công kia đi, đó là gian phòng của nó! Đúng rồi, cháu muốn uống chút gì đó không? Trà? Nước trái cây? Cà phê?”



Bùi Nhĩ Phàm có chút trợn mắt hốc mồm, Mẹ Y như thế nào. . . . . . Như thế nào như vậy yên tâm? !”Trà, cám ơn bác gái!”




“Nhà của ta chỉ có trà xanh!”



“Ân, hảo. Cám ơn bác gái!”



Bùi Nhĩ Phàm vẫn là mặt không đổi sắc đem Y Thượng Tĩnh ôm đến gian phòng kia, căn phòng rất được, lấy màu lam nhạt làm nền, nhưng trên giường lại để con gấu ôm màu hồng nhạt thật to. Đem Y Thượng Tĩnh đặt trên giường, thay cô đắp kín chăn, lại đem túi xách của cô đặt ở trên bàn sách. Đương nhiên lúc Bùi Nhĩ Phàm làm việc này thì Y Thượng Tĩnh vẫn là đang ngũ, ngũ rất bình yên.



“Bùi tiên sinh, mời uống trà!” Mẹ Y đem trà bưng ra thì gặp Bùi Nhĩ Phàm đã ngồi ở trên sô pha .”Cám ơn Bùi tiên sinh đưa Thượng Tĩnh về. Thượng Tĩnh nhà chúng ta chính là như vậy, ngũ rất say, chỉ cần hơi dính gối liền ngủ được giống như lợn chết, sét đánh không tỉnh!” Mẹ Y vừa nói vừa đem trà đưa lên, cũng không quản người ta có nguyện ý nghe hay không, liền bắt đầu quở trách Y Thượng Tĩnh. Đột nhiên lại ngẩn người: “Bùi tiên sinh, cháu là như thế nào quen biết Thượng Tĩnh? Ta như thế nào không có nghe Thượng Tĩnh nhắc tới cháu nha? ! Thượng Tĩnh làm sao có thể ngủ. . . . . . phiền cháu đưa về? !”




Ách, Y Mẫu rốt cục bắt đầu thẩm vấn rồi! Bùi Nhĩ Phàn tiếp nhận trà, hơi hơi uống một ngụm, đem trà đặt ở trên bàn trà, cười yếu ớt, ôn nhã trả lời: “Cháu là bạn học trung học và đại học của Y Thượng Tĩnh. Hôm nay mọi người hợp mặt bạn học, cô ấy uống hơi quá chén.”



“Hợp mặt bạn học? !” Mẹ Y lập lại một lần, lại nở nụ cười: Y Thượng Tĩnh vô luận bên ngoài làm chuyện gì, nếu là có hẹn trước, đều hướng người nhà báo cáo hành trình; nếu tạm thời có việc, đều đã gọi điện thoại về nhà báo lại —— đó cũng không phải Mẹ Y yêu cầu, mà là Y Thượng Tĩnh cho là mình nên nói với cha mẹ một tiếng, làm cho bọn họ biết mình ở đâu làm gì, để bọn họ đỡ lo lắng; mấy ngày này cũng không có nghe Y Thượng Tĩnh nói qua có hợp mặt bạn học, cho dù có hợp mặt bạn học, Y Thượng Tĩnh cũng sẽ gọi điện thoại về cho Mẹ Y! Hơn nữa trọng yếu nhất là —— Y Thương Tĩnh chưa từng uống rượu trong mấy buổi hợp mặt bạn học! Hơn nữa Mẹ Y có loại cảm giác, Y Thượng Tĩnh ở buổi hợp mặt bạn học không giống như là trong hội uống rượu, trước kia chưa từng ngửi được mùi rượu ở trên người Y Thượng Tĩnh! Nhưng hôm nay, Thượng Tĩnh người đầy mùi rượu, chắc là uống không ít đi! Là tụ hội kiểu gì mà khiến cho Thượng Tĩnh uống nhiều như vậy?! Ân, liền từ điểm ấy mà suy ra, đêm nay tụ hội rất để tìm tòi nghiên cứu!



“Bác gái, thời gian không còn sớm, cháu phải về nhà!” Bùi Nhĩ Phàm đứng dậy cáo từ.



“Ân. Hảo!” Mẹ Y cũng không giữ hắn lại, đem Bùi Nhĩ Phàm đưa đến cửa nhà. Bùi Nhĩ Phàm chân trước rời đi, sau lưng Cha Y mang theo cái cặp công văn đã trở về, vừa vào cửa, Cha Y liền mở rống lên: “Lão bà! Người vừa nãy hình như là đi ra từ nhà mình!”



“Lớn tiếng như vậy làm gì?” Mẹ Ybất mãn trừng mắt nhìn Cha Y liếc mắt một cái: “Tiểu Tĩnh đang ngủ! Có lẽ hôm nay tâm tình không tốt, uống rượu say, là bạn học Tiểu Tĩnh đưa nó trở về.”



“Tiểu Tĩnh tâm tình không tốt?!” Cha Y nhíu nhíu mày: “Có phải lại bị người ta khi dễ hay không?!”



“Cái gì khi dễ hay không khi dễ! Tiểu Tĩnh không đi khi dễ người khác cũng đã xem như tốt rồi!” Mẹ Y cũng không đồng ý cách nói này của Cha Y, con gái của mình chính mình vẫn là hiểu biết, đừng nhìn Thượng Tĩnh bình thường một dạng im lặng miễn cưỡng không nói, nhưng một khi nổi điên lên, so với ai khác cũng còn lợi hại hơn! Tỷ như đầu tháng ba năm ấy, ở trong vòng ba tháng lập tức đem thành tích nâng cao nhiều như vậy, cuối cùng còn xếp thứ thứ ba toàn trường! Người khác nói là vận khí tốt, mà Y Thượng Tĩnh cũng tự xưng vận khí của mình tốt, nhưng Mẹ Y tuyệt không tin! Một người cho dù vận khí dù tốt thế nào, cũng không thể tốt đến tùy tiện một cuộc thi liền xếp thứ ba toàn trường.



Cha Y yên lặng gật đầu, Y Thượng Tĩnh từ nhỏ thật biết điều, nhưng đúng là rất ngoan rồi, Cha Y rất sợ cô chịu thiệt thòi, cũng rất sợ cô lại đột nhiên làm ra chuyện cực đoan gì đó.”Ai!” Cha Y thở dài, Mẹ Y tiếp nhận cặp công văn của Cha Y, đặt lên bàn, mà Mẹ Y cũng đang lúc này nghĩ là: mình có phải đã xem nhẹ chuyện chung thân đại sự của con gái hay không.