Ngày hôm sau, Y Thượng Tĩnh vì thăm dò tập tính công tác của Bùi Nhĩ Phàm, cũng là để về sau có thể làm tốt, lợi dụng đầy đủ thời gian, cố ý đến công ty rất sớm, đem hết mọi việc xử lý tốt, rồi chờ Bùi Nhĩ Phàm đến. Bảy giờ năm mươi tám phút, Bùi Nhĩ Phàm một thân tây trang màu đen, áo sơmi màu xanh ngọc, caravat màu lam, mang theo cặp công văn vào cửa lớn văn phòng.
“Phó tổng! Hành trình của ngươi hôm nay là . . . . .” Y Thượng Tĩnh thấy Bùi Nhĩ Phàm vào văn phòng, liền nghênh đón, nhắm mắt theo đuôi theo phía sau Bùi Nhĩ Phàm, báo cáo hành trình.
Bùi Nhĩ Phàm vốn cho là Y Thượng Tĩnh hôm nay nhất định sẽ là đúng tám giờ đi làm, liền đến trước 2 phút (HMC: èo, canh từng phút một, ghê quá). Không nghĩ tới, Y Thượng Tĩnh đã sớm chờ ở văn phòng .”Thư ký Y!”
“Dạ! Phó tổng!” Y Thượng Tĩnh vội vàng im lặng, chờ đợi Bùi Nhĩ Phàm chỉ thị.
“Thỉnh trước giúp tôi pha ly cà phê, rồi mới báo cáo hành trình!” Bùi Nhĩ Phàm đem cặp công văn đặt ở trên bàn làm việc, nhìn về phía Y Thượng Tĩnh một thân mặc đồ công sở, bộ đồ màu xám nhạt thực vừa người, đồng thời lại càng làm nổi lên Y Thượng Tĩnh thân hình hơi gầy cân xứng với chiều cao 165cm, nhưng dường như chỉ một trận gió liền có thể đem cô thổi bay—— người gầy như vậy, có thể làm tốt công việc của một thư ký sao? “Trợ lý Trương hôm nay có việc không thể tới đi làm.”
Y Thượng Tĩnh vừa nghe, hỏa khí ở trong lòng, liền như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ, có xu thế bùng nổ: sáng sớm hôm nay liền tới đi làm, còn phải chịu sắc mặt sếp! Vừa rồi ánh mắt hắn nhìn mình, dường như có vài phần xem thường; còn có, những lời này là có ý tứ gì, trợ lý Trương không có tới đi làm thì liên quan gì đến mình?! Nhưng Y Thượng Tĩnh vẫn là thực bình ổn trả lời: “Tốt. Thỉnh phó tổng chờ.” Sau đó cầm văn kiện trong tay liền hướng phòng giải khát đi đến. 5 phút sau, Y Thượng Tĩnh một tay cầm chén cà phê, một tay cầm văn kiện lại bước vào phòng làm việc của Bùi Nhĩ Phàm. “Phó tổng, cà phê của ngài!”
Bùi Nhĩ Phàm tiếp nhận cà phê, ngửi nhẹ: “Ân, là có mùi cà phê! Nhưng không biết uống vào thì thế nào!”
“Có thể trực tiếp đem ngươi độc chết!” Y Thượng Tĩnh ở trong lòng nhẹ giọng nói. Vì làm ly cà phê này, Y Thượng Tĩnh mất một buổi tối nghiêm chỉnh học tập sử dụng máy pha cà phê, vì thế, thói quen đi ngủ lúc 10h nhiều năm qua bị phá bỏ.
Bùi Nhĩ Phàm đem cái chén đưa tới bên môi, khẽ nhấp một ngụm, sau đó đem cái chén nhẹ nhàng đặt lên bàn. Toàn bộ quá trình mây bay nước chảy lưu loát sinh động, động tác tao nhã, nếu không phải Y Thượng Tĩnh rõ ràng trình độ pha cà phê của mình, cơ hồ khiến Y Thượng Tĩnh ngộ nhận là hắn hiện tại uống là thứ thức uống có vị ngon nhất trên đời. “Y thư ký, ta thật sự rất khó tưởng tượng đây là ly cà phê!” Bùi Nhĩ Phàm giơ lên nụ cười thản nhiên, miễn cưỡng nói xong.
Nụ cười kia tuy chỉ là dương nhẹ khóe miệng, nhưng ở trong mắt Y Thượng Tĩnh, cũng là trào phúng cực độ! Thanh âm miễn cưỡng kia nghe vào trong tai Y Thượng Tĩnh đó lại là một thanh âm trào phúng! “Phó tổng, đối với một người lần đầu tiên pha cà phê, không nên đòi hỏi quá nghiêm khắc!” Y Thượng Tĩnh lạnh mặt nói —— đối với người trào phúng mình như vậy, Y Thượng Tĩnh thật sự khôngcó biện pháp đem nụ cười chuyên nghiệp giữ ở trên mặt: “Tôi đã cố gắng hết sức! Nếu phó tổng thật sự muốn dùng một ly cà phê này mà đuổi việc tôi, tôi cũng không lời nào để nói!”
Khi Y Thượng Tĩnh nói hết những lời này xong, có chút hối hận, coi như mình dù tức giận đến đâu đi nữa, cũng không nên nói năng lỗ mãng như vậy a! Bây giờ là thời gian làm việc, không phải ở nhà, có thể trưng ra bộ dáng giận dỗi! Hiện tại công việc rất khó tìm, hơn nữa công việc có phúc lợi tốt như vậy đã ít lại càng ít! Y Thượng Tĩnh, ngươi lại làm sao vậy, như thế nào nhất thời liền loạn tâm tính rồi? Khống chế tốt chính mình, hít sâu, hít sâu, nhanh chút tìm cái bậc thang cho mình xuống!
“Ha ha!” Bùi Nhĩ Phàm thấy Y Thượng Tĩnh lạnh mặt, liền biết nàng tức giận! Mỉm cười nói: “Tôi nghĩ thư ký Y nhình như có chút hiểu lầm. Tôi cũng không phải là lấy cà phê để làm khó dễ người khác, mà chỉ là thư ký Y có thể sẽ làm rất tốt phân công này!”
Y Thượng Tĩnh nhíu mày, không nói. Bùi Nhĩ Phàm nói tiếp: “Tôi là phó tổng của Phỉ Hoa, mỗi ngày đều có nhiều người không cùng các ngành các nghề tới thăm, mà thân phận những người này, đều có quan hệ rất lớn đến sự sinh tồn và phát triển của công ty. Mà cô làm thư ký của tôi, là người tiếp đãi đầu tiên, tôi không muốn bởi vì một ly cà phê mà hình tượng công ty trong cảm nhận của bọn họ bị hủy đi.”
“Cho nên, phó tổng liền cứng rắn quy định tôi phải biết pha cà phê!” Y Thượng Tĩnh tiếp lời nói, nghĩ nghĩ, cảm thấy Bùi Nhĩ Phàm nói rất là có lý, liền gật đầu: “Phó tổng, tôi sẽ hết sức.”
“Tốt! Thư ký Y có thể hiểu được cái khổ tâm đó của tôi!” Bùi Nhĩ Phàm vẫn là nụ cười nhàn nhạt, “Ấy thư ký Y, cô có thể tiếp tục báo hành trình ngày hôm nay của tôi.”
5 phút sau, Y Thượng Tĩnh trở lại bàn làm việc của mình, vừa sửa sang lại tư liệu vừa nghĩ chuyện phát sinh buổi sáng, luôn cảm thấy toàn bộ chuyện xảy ra trong phòng làm việc của Bùi Nhĩ Phàm, chung quy có cảm giác là lạ, nhưng cụ thể có gì là lạ, thì lại không nói ra được.
(A Tử: bị anh phàm gài bẩy chứ gì nữa… gài xong mà chẳng cóa thể phản bát đc j lun ấy chứ, quá hợp lý còn j.)
“Di?! Phỉ Hoa sắp sửa khai phá vốn bên khu tây sao?” Y Thượng Tĩnh trong lúc ngẫu nhiên lật đến phần tư liệu này, nghĩ nghĩ, “Đây là chuyện lúc nào? Mình như thế nào không biết?!” Lại nhìn nhìn ngày mà phần tư liệu đưa lên: “Nga, nguyên lai là vừa mới đưa lên a! Hẳn là vẫn nằm trong bản kế hoạch đi! Nhưng tư liệu trọng yếu như vậy sao lại tùy ý đặt lên bàn a! Người phòng kế hoạch này, cũng thật là sơ suất quá!” Y Thượng Tĩnh đem tư liệu cất xong, lại đến phòng làm việc của Bùi Nhĩ Phàm.
“Phó tổng, đây là bản kế hoạch phòng kế hoạch vừa đưa tới!” Y Thượng Tĩnh đem tư liệu đưa cho Bùi Nhĩ Phàm thì vốn định thuận tiện hỏi một chút vì sao người của phòng kế hoạch không đem tư liệu trực tiếp đưa cho Bùi Nhĩ Phàm, ngược lại lại muốn để trên bàn làm việc của mình, nhưng lại cảm giác nếu mình hỏi như vậy, tựa hồ có chút không ổn.
“Y thư ký, ngươi còn có chuyện gì sao?” Bùi Nhĩ Phàm sau khi tiếp nhận tư liệu, thấy Y Thượng Tĩnh dường như là muốn nói lại thôi.
“Nha. Không có việc gì!” Y Thượng Tĩnh hồi thần: “Nếu phó tổng không có chuyện khác, ta đi ra ngoài làm việc.”
Bùi Nhĩ Phàm nhìn bóng dáng biến mất kia, có chút đăm chiêu. Lấy ra điện thoại di động của mình gọi vào một số: “A Thành, tiếp tục thực hiện dựa theo kế hoạch.”