Lười Phải Yêu Anh

Chương 52




Cả một buổi tối, Tô Thiên Thiên cứ đảo qua đảo lạitrong phòng, đảo đến mức Âu Dương đầu váng mắt hoa, “Em đừng có đảo quanh nữađược không!”

“Chị bảo chuyện của chị Ninh San và ba em, em nên nóicho mẹ em biết hay là Ninh Xuyên?” Bây giờ cô cảm thấy chuyện này thực hoangđường đến mức không biết bắt đầu từ đâu.

“Ninh Xuyên bây giờ còn đang bận bịu với chuyện ba anhta, chị nghe nói cả chồng bác cả cũng giúp mà vẫn chưa được thuận lợi kia kìa!”Âu Dương nói, “Nói cho anh ta biết, anh ta cũng đâu có về được, lại thành gấpbên này vội bên kia.”

“Anh ấy có về cũng chẳng được ích lợi gì.” Tô ThiênThiên trả lời, “Trong lòng anh ấy lúc nào cũng cảm thấy mắc nợ chị gái mình, emđoán, chỉ sợ Ninh San thực sự có chuyện gì với ba em, chắc anh ấy cũng sẽ tớitrước mặt mẹ em sám hối tạ tội thôi, nhất định là cũng chẳng làm gì được chịanh ta cả.”

“Nói cho mợ đi, bây giờ tâm trạng của mợ đang cực kỳkích động.” Âu Dương nghiêng đầu nói, “Cơ bản cũng chỉ là một mm dây dẫn đếnngòi nổ, đốt lên một cái, là không còn thời gian mà dập nữa. Em mà nói cho mợbiết chuyện này, chắc chắn mợ sẽ có thể lập tức trút hết sự tức giận lên ngườinhà họ Ninh, trực giác nói cho chị biết, mợ còn có thể bảo chồng bác cả khôngquan tâm đến chuyện của Ninh Xuyên nữa.”

Tô Thiên Thiên hoàn toàn mờ mịt, “Vậy em phải làm saobây giờ?”

“Làm một người phụ nữ của thời đại mới chứ sao, lênđược phòng khách, xuống được phòng bếp; viết được số hiệu, tra ra khác thường;giết được ngựa gỗ, lật được tường rào; lái được xe xịn, mua được nhà mới; đấuthắng tiểu tam, đánh được lưu manh!” Âu Dương nói xong còn bày ra một tư thếđánh lộn khá ngầu.

“Em còn phải phụ trách đấu với tiểu tam của ba mình?”Cặp mắt Tô Thiên Thiên đã đẫm lệ.

“Tiểu tam không phân biệt quốc gia, không phân biệt độtuổi, không phân biệt giới tính và bối phận!” Âu Dương siết tay nói.

Tô Thiên Thiên giống như một quả bóng da bị rút hếtkhông khí, không chỉ hết không khí, còn chẳng còn đàn hồi gì nữa, hoàn toàn mềmnhũn, ý chí chiến đấu dâng trào lúc trước trong nháy mắt bị nghiền thành trobụi, “Vậy cũng được, em nên làm gì bây giờ?”

“Gần đây không phải tòa nhà mới ở thành phố N của cậusắp bắt đầu khai trương sao, nhất định sẽ phải làm nghi thức khai trương, cậugiờ đã tuyên chiến với mợ, rất rõ ràng, nếu như mợ mà còn không nhường bước,cậu nhất định sẽ đưa người phụ nữ kia đến tham gia buổi lễ, khi đó mới gọi làlớn chuyện, những cái khác không nói, chỉ riêng chuyện tin tức vừa lên mặt báochí thôi, bát quái to đấy! Lấy tính tình của mợ thì lúc đó sẽ chẳng còn đườngsống mà vãn hồi nữa.” Âu Dương nói, “Cho nên trước buổi lễ, em phải tìm đượcNinh San và ba em, làm rõ tình hình, nói cho rành mạch, ngàn vạn lần đừng cólàm chuyện ầm ĩ hơn.”

“Em nghĩ ra rồi.” Tô Thiên Thiên giật giật khóe miệng,“Ba mẹ em đều đang khiêu chiến giới hạn của đối phương, giống như kiểu nhảyBungee ấy.”

“Chuẩn chuẩn chuẩn....” Âu Dương gật đầu, “Chơi làchơi nhịp tim.”

“Cho nên hai người bọn họ thay phiên nhảy, mà em chínhlà cái sợi dây lúc thì bị rút lên trời lúc thì bị rơi xuống đất kia!” Tô ThiênThiên phát hiện ra sự thật, một sự thật trần trụi.

...

Lần thứ năm Ninh Xuyên bước ra từ nhà của Lưu Minh, làvào một buổi tối, giờ đang là giữa hè, áo sơ mi của anh ướt đẫm, dính vào saulưng, cảm giác ướt ướt dính dính.

Anh đứng trước cửa xe, không vội đi vào, muốn đón chútgió đêm mát mẻ.

Cố Âu đưa một bình nước cho anh qua cửa sổ xe, “Lên xeđi, bên ngoài đâu mát mẻ gì.”

Ninh Xuyên thở một hơi, nhận lấy nước, ngửa đầu uốngmột hớp lớn, “Hít thở một chút.”

“Vẫn chưa được?” Mấy lần này đều là Ninh Xuyên tới mộtmình, hy vọng có thể thông qua câu chuyện của ba mình, dùng thái độ thành khẩnđể khiến Lưu Minh cảm động, lấy thân phận của Cố Âu mà đi cùng anh, lại có vẻthái độ hơi cứng rắn. Hôm nay vừa đúng lúc ông cũng rảnh rỗi, liền lái xe đếntrước nhà Lưu Minh đón Ninh Xuyên, thuận tiện hỏi thăm tình hình.

“Dạ.” Ninh Xuyên gật đầu một cái, cảm thấy nóng nựcđến khó chịu, dốc nước đổ lên tay xoa lên mặt, gột bớt mồ hôi, sau đó lấy taylau mặt, cặp mắt mệt mỏi dường như đã khôi phục lại tinh thần, “Hôm khác quaylại!”

“Trước kia cháu cũng cố gắng như vậy nến mới có đượcđịa vị như bây giờ?” Cố Âu nói, mang theo sự tán thưởng, đúng là một chàng traitốt.

“Nhưng cháu vẫn chưa làm đủ.” Ninh Xuyên cười nhẹ mộtcái, “Cho nên bây giờ còn phải cố gắng tiếp.”

Anh nói xong, bước lên trước mấy bước, định vứt chainước vào trong thùng rác ven đường, ánh mắt chợt lóe, thấy chiếc rèm cửa đậmmàu ở ban công lầu một đã được kéo ra, lộ ra gương mặt hơi tái nhợt của mộtthiếu niên, trong một khắc tầm mắt chạm vào nhau, rèm cửa lập tức bị hạ xuống,hơi rung động.

“Sao vậy?” Cố Âu thấy anh thất thần nhìn về phía bancông nhà Lưu Minh, gọi anh một tiếng.

Ninh Xuyên hồi hồn đáp lại, vẫn không kìm được nhìn vềphía ban công một chút, rèm cửa đã khôi phục lại vẻ tĩnh lặng. Anh lên xe, xechạy ra đường cái, anh cau mày, “Chú Cố, cháu đến nhà Lưu Minh rất nhiều lần,lần nào vợ của ông ta ra khỏi phòng cũng đóng cửa, cháu cho là đó là phòng ngủnhà họ, không tiện để khách nhìn thấy, nhưng vừa rồi cháu mới để ý, gian phòngkia ban công đối diện với đầu đường, rèm cửa lúc nào cũng khép, không đến nỗiphòng ngủ ngay cả rèm cửa cũng không thể kéo ra chứ.”

“Trước kia cũng vậy sao?” Cố Âu vừa lái xe vừa hỏi.

“Trước kia cháu không lưu ý, hôm nay nghĩ mới thấy,trước kia cũng thế này, cho dù là ban ngày hay buổi tối, trời nắng hay mưa dầm,hình như ngay cả cửa sổ cũng không mở ra.” Ninh Xuyên nghiêm túc suy nghĩ mộtchút, “Hơn nữa... Vừa nãy chỉ chớp mắt thôi, hình như cháu nhìn thấy một cậuthiếu niên chừng mười tám mười chín tuổi, rất giống vợ ông ta, dáng vẻ có chútđau thương.”

“Lưu Minh có đứa con lớn như vậy cũng không kỳ quái.”Cố Âu nói, “Có điều cháu đã tới đó nhiều lần như vậy, không có lần nào gặpsao?”

“Kỳ quái chính là ở chỗ này.” Ninh Xuyên nói, “Vừa rồicháu mới chú ý, cậu con trai lớn như vậy, chẳng lẽ cả ngày cứ nhốt trong cáiphòng đó không mở cửa sổ không mở cửa phòng?”

“Ngược đãi trẻ em?” Cố Âu nghi ngờ.

...

“Tin tức lớn đây!” Khi Cố Âu gọi điện thoại cho NinhXuyên, giọng nói mang theo sự hưng phấn, “Lưu Minh đúng là có một cậu con trai,tên là Lưu Giang, năm nay mười chín tuổi, năm ngoái thi tốt nghiệp trung học,nhưng mà ngày thứ hai khi đi thi tốt nghiệp, từ trường về đến nhà, đột nhiêngặp phải tai nạn giao thông, bị cán gãy hai chân, thành người tàn tật, chỉ cóthể ngồi trên xe lăn, có lẽ là vì thế nên bị shock, cho nên tự nhốt mình trongnhà.”

“Như vậy ạ....” Ninh Xuyên nhớ tới gương mặt đó, quảthực có một loại u buồn không giống người bình thường, “Thật đáng tiếc. Nhưngtin tức này đối với chúng ta chẳng có gì hữu dụng.”

“Ngược lại đấy!” Cố Âu cao giọng, “Chú thấy chuyện nàynghe rất kì quái, mới đi tra xét thử, kết quả phát hiện, lúc Lưu Giang gặpchuyện không may, đúng là thời gian Lưu Minh bị thẩm tra!”

“Vậy...” Ninh Xuyên nghi ngờ.

Cố Âu nói từng chút, “Cháu nghĩ mà xem, vụ án kinh tếcủa Lưu Minh cho dù không tìm luật sư biện hộ, thừa nhận tất cả, tiền xử phạtcũng ở mức thấp nhất, như vậy án phạt chính là án treo ba năm. Nhưng trước đâyông ta giúp Triệu Cương nhiều như vậy, cộng thêm sau đó lại thăng quan pháttài, không lý gì lại bị xử án treo ba năm, không được giảm chút nào.”

“Điều này cũng đúng.” Ninh Xuyên nhíu mày.”

“Cháu thử nghĩ xem, có khả năng nào có thể khiến chotoàn bộ những chuyện này trở nên hợp lý.” Cố Âu rất coi trọng chàng thanh niênnày, cho nên cố ý muốn để chính cậu ta nghĩ ra.

“A!” Ánh mắt Ninh Xuyên sáng lên, anh nghĩ, có lẽkhông hoàn toàn giống nhau, nhưng người đồng cảm găp nhau có thể sẽ khiến chàngtrai kia biết rõ anh, hiểu được anh, có lẽ, còn có thể giúp đỡ anh...

...

Tô Thiên Thiên vạn bất đắc dĩ chạy về biệt thự nhàmình, trong vườn cỏ dại đã mọc cao hơn cả cây cảnh, hồ bơi dưới ánh nắng chóichang đã sắp rạn nứt, vừa nhìn đã biết là trong nhà dạo này không có khách, dìLâm lại lười biếng.

Trước khi về cô có gọi điện, trong nhà không có ngườinghe, điều này có thể nói lên rằng ba cô không ở nhà, còn dì Lâm thì tám phầnlà đang ngủ.

Dùng chìa khóa mở cửa, Tô Thiên Thiên rón ra rón rénbước vào nhà, đột nhiên cảm thấy mình như đang làm trộm vậy, lập tức thẳng sốnglưng. Cho dù ba cô có ở nhà, thì bây giờ cô cũng là hóa thân của chính nghĩa cơmà.

Lay dì Lâm đang ngủ tít mít trên giường dậy, Tô ThiênThiên hỏi, “Ba cháu đâu rồi?”

“Cô chủ...” Dì Lâm nhìn cô, trong mắt ngân ngấn nước,“Cô cuối cùng cũng đã về!”

“Mẹ con cháu không ở nhà, sao nhìn dì lại bi thươngnhư thế chứ?” Tô Thiên Thiên nghi ngờ, dì Lâm không phải thích không có ai ở nhàđể mà lười biếng sao.

Dì Lâm thống khổ lắc đầu, “Mới đầu còn thoải mái,không cần làm gì cả. Nhưng lâu ngày cũng chán lắm cô ơi, cô chủ, cô biết rồiđấy, làm một kẻ lười suốt ngày ở nhà không làm gì, cũng rất cực khổ!”

“Đúng vậy đúng vậy...” Tô Thiên Thiên gật đầu, cô cũnglà gần đây mới ngộ ra, đi làm mặc dù cực khổ, nhưng cảm giác rất phong phú, mớicó thể cảm nhận được sự vui vẻ khi được nghỉ ngơi và lười biếng một cách đầy đủhơn, nếu không, chỉ ở nhà xem manga và tiểu thuyết không thôi cũng phải đề phòngnhảy đúng vào một cái hố to, hoặc là mở đầu thì sáng lạn, kết thúc lại thốinát!

“Cô và bà chủ mau về nhà đi mà!” Dì Lâm mắt đẫm lệnói, từng chữ nhuốm máu, từng tiếng đẫm lệ.

“Sắp rồi sắp rồi, cháu về rồi còn gì.” Tô Thiên Thiênvỗ vỗ bà, “Đúng rồi, ba cháu dạo này thì sao? Thế nào rồi? Bây giờ đi đâu rồi?”

“Ông chủ mấy ngày trước tâm trạng cũng không tốt, vốnban đầu chỉ có buổi trưa ăn một cái bánh bao, sớm chiều gì cũng chỉ có nửa cái,dạo này buổi trưa hai cái bánh bao, sớm chiều lại biến thành một cái.” Dì Lâmthích dùng những chi tiết nhỏ, để phản ánh những vấn đề lớn, “Có thể thấy bàchủ và cô chủ không ở nhà, làm trái lời ông chủ, ông ấy rất không vui! Thì raông ấy có thể không luyến tiếc mà ăn nhiều như vậy!”

Tô Thiên Thiên nghĩ, đúng vậy, ba cô thì ra có thểkhông luyến tiếc mà ăn được nhiều như vậy, gần đây còn cam chịu, còn chịu tốntiền tìm tình nhân nữa!

“Có điều hôm nay ông chủ đến thành phố N, sáng sớm đãnói với tôi rồi, tránh để tôi không biết, buổi trưa lại mua thừa bánh bao, hìnhnhư tòa nhà mới sắp khai trương, ông ấy cũng bận rộn.” Dì Lâm nhớ lại nói, “Hơnnữa, tôi còn thấy trong xe ông ấy có một cô tôi không biết, rất xinh đẹp, làngười mẫu hay ngôi sao làm người phát ngôn cho tòa nhà mới sao? Hình như tôichưa thấy trên ti vi bao giờ.”

Đó chắc là Ninh San rồi, không thể không thừa nhận,Ninh San rất đẹp, hơn nữa khí chất rất ổn, cộng thêm trước kia đã qua lại vớicái gã nhà giàu mới nổi bỉ ổi kia, chắc kiếm được không ít quần áo trang sứchàng hiệu. Ăn mặc vào, so với tuổi thực đẹp mắt hơn nhiều, khó trách dì Lâm lạilầm là ngôi sao.

Ba cô sáng nay đã đến thành phố N, xem ra thực sự muốntuyên chiến trắng trợn với mẹ rồi, cô cũng phải nhanh chóng lên đường thôi!“Vậy dì Lâm, dì ở nhà trông nhà nhé, cháu đi trước đây.”

“Ô! Cô chủ, không phải cô bảo sẽ về sao?” Dì Lâm aioán nói.

“Mấy ngày nữa, cháu với mẹ cháu cùng nhau về!” TôThiên Thiên giải thích, vội vàng lao ra cửa.