"Tiểu Bảo..." Nhâm Nghị tỉnh đầu, kinh hô thành tiếng, đem th4n thể lui về phía sau. Anh cũng không ngại Tiểu Bảo hôn mình, nhưng vấn đề đó là nguồn gốc của hương thơm, chỉ phát ra mùi vị đã làm cho người ta chịu không nổi, nếu như trực tiếp ăn vào trong th4n thể...
Trên tay Tiểu Bảo dùng sức, cố định chặt chẽ anh, kiên định khom lưng xuống.
"Ha..." Nhâm Nghị khó nhịn lại kêu lên một tiếng, cảm giác đau đớn mà k1ch thích làm cho bàn tay anh nắm chặt bả vai Tiểu Bảo, th4n thể kịch liệt run rẩy.
Kỳ thật Tiểu Bảo đã sớm muốn làm như vậy, thứ này thật sự rất đáng yêu, mỗi một lần đều sợ hãi từ phía sau vảy chui ra, toát ra cái đầu nho nhỏ, cứ như vậy bại lộ tâm tư chủ nhân.
Hắn biết Nhâm Nghị đang băn khoăn cái gì, nhưng hắn lại cảm thấy mình nhất định phải làm như vậy một lần không thể, cho dù sau này có chút hiệu quả bất lợi quá độ, ít nhất ngày sau nghĩ lại, hắn biết mình đã từng làm, tròn tâm nguyện. Nếu nói lý trí hơn một chút, tốt hay xấu thì phải thử mới biết được chân tướng.
Ôn nhu hôn môi, đ4u lưỡi li3m li3m ở trên đó, không có hương vị cổ quái, chỉ là mùi thơm, cùng mùi hương đơn thuần cho hắn khô nóng bất đồng, trực tiếp dùng miệng nhấm nháp ngược lại lộ ra một cỗ lạnh lẽo thấm vào lòng người.
"Tiểu Bảo..." Nhậm Nghị lẩm bẩm lại hô, vẫn giãy dụa lý trí cùng t1nh dục như trước, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ đem quyền quyết định giao cho Tiểu Bảo.
Lần này Tiểu Bảo nghe lời đứng thẳng người, sau đó ôm cằm Nhâm Nghị, ngửa đầu hôn lên người.
Nhâm Nghị từ trong miệng Tiểu Bảo nếm được mùi hương cổ quái, liên tưởng đến xuất phát từ đâu, mặt thoáng cái liền đỏ lên.
"Giống như... Tiếp xúc trực tiếp, không đáng sợ như trong tưởng tượng." Tiểu Bảo lại nghiêm túc mở miệng như nghiên cứu vào lúc này.
"Ách." Nhâm Nghị đầu đoản mạch, qua hai giây mới phản ứng lại, bắt đầu suy tư vấn đề trong đó.
Lúc ban đầu, Nhậm Nghị chỉ không yên lòng nhìn Tiểu Bảo. Dần dần, ánh mắt hai người lại giao triền cùng một chỗ, Nhâm Nghị chỉ cảm thấy suy nghĩ của mình trong nháy mắt phiêu tán, th4n thể dùng tốc độ cực nhanh khô nóng, chờ thời điểm ý thức được, suy nghĩ kia thế nào cũng hội tụ không được.
Nhậm Nghị cảm thấy quan điểm thẩm mỹ của mình từ sau khi ở cùng một chỗ với Tiểu Bảo, liền xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Anh hiện tại hiểu thưởng thức...Đúng vậy, vẻ đẹp nam tính của một người đàn ông.
Là một quân nhân, hơn nữa còn là quân nhân xuất thân bộ đội đặc chủng, anh đối với đường cong cơ thịt cơ thể phi thường hiểu rõ, tự nhiên cũng hiểu được loại nam nhân nào là dáng người tiêu chuẩn nhất, cũng hiểu được thưởng thức đường cong cứng rắn của đồng tính.
Nhưng khi đó thưởng thức chỉ là thưởng thức đồng loại, là hâm mộ hoặc là ánh mắt phán xét, chỉ là cảm thấy cơ thịt quần của người này rất rắn chắc, cơ thịt quần người kia có chút rèn luyện không đúng chỗ vân vân, là dùng góc độ khách quan nhìn.
Bây giờ không giống, anh phi thường thích cơ thịt của Tiểu Bảo, mỗi đêm lúc ngủ thậm chí là mê muội lấy tay vuốt v3, dùng ngón tay phác họa ra đường cong cứng rắn kia, giống như là ma liếc mắt một cái, dùng góc độ dị tính nhìn Tiểu Bảo.
......
Tâm tư đến bất thình lình, thật muốn ôm người đàn ông này.
Tâm tư như vậy một khi hiện lên, tựa như cỏ dại hoang dã bắt đầu sinh sôi nảy nở, không cách nào khống chế.
Tiểu Bảo còn đang đập miệng, cảm ứng trong cơ thể có dị trạng gì hay không, vừa lấy lại tinh thần, cũng cảm giác được mình bị đuôi rắn của Nhâm Nghị quấn chặt lấy, mà Nhâm Nghị đang dùng một loại ánh mắt đặc biệt nhiệt tình lại mê hoặc nhìn mình, chậm rãi từ bên hồ bơi trượt vào trong nước.
Nhâm Nghị quấn quanh hắn bơi lội, như sắp tới, ngón tay vuốt v3 th4n thể hắn, tỉ mỉ mà lại hàm tình, mang theo một loại khiêu khích khó có thể nói thành lời nào đó.
Bên tai bị môi dạo qua, đầu lỗ tai bị hàm răng sắc nhọn c4n không nhẹ không nặng, tiếng thở d0c nặng nề giống như cố ý chui vào tai.
"Đội trưởng..." Suy nghĩ của Tiểu Bảo hoàn toàn bị xoắn tan, đưa tay ôm Nhâm Nghị, nhâm Nghị th4n thể vặn một cái, linh hoạt chuyển ra ngoài.
"Rầm rầm——" một tiếng nước vang lên.
Tiểu Bảo kinh ngạc nhìn người đàn ông lặn xuống nước, cảm giác được đuôi rắn rút ra, ánh sáng màu xanh óng ánh ngay sau đó cũng biến mất, bốn phía lại trở nên đen kịt, chỉ có dòng nước bắt đầu khởi động quanh người, trên da thịt tối tăm.
"Đội trưởng?" Tiểu Bảo không quen mở miệng.
Một giây sau, th4n thể bị người ta ôm lấy từ phía sau lưng, th4n thể nóng bỏng, vật thể nóng rực mà cứng rắn trên kẽ cổ của chính mình.
Cánh tay mạnh mẽ của Nhậm Nghị xuyên qua thắt lưng, bắt lấy sự nóng rực của hắn, chậm rãi trượt.
Là cảm giác hai chân dán sát vào nhau, đôi chân mạnh mẽ, lớp da thịt nóng bỏng, cảm giác tồn tại mãnh liệt từ bộ vị gần gũi truyền đến đại não của mình.
Trong nháy mắt này, Tiểu Bảo hiểu được.
Tiểu Bảo thả lỏng bản thân, đỡ lấy vách ao, nhắm mắt lại lẳng lặng cảm thụ sự âu yếm của Nhâm Nghị. Trái tim đập càng thêm, thậm chí còn có loại dự cảm rách ngực, trong tiếng "rắc rắc" kia, đại não không ngừng quanh quẩn một sự thật... Đội trưởng, ôm tôi đi.
Tiểu Bảo ngưng tụ tâm thần, cố gắng phối hợp với Nhâm Nghị, khàn giọng hỏi: "Muốn ở trong nước sao? "
"Cậu nói sao? " Thanh âm trầm thấp khàn khàn từ phía sau truyền ra, mang theo tính ám chỉ mãnh liệt, hơn nữa nhất cử xoay chuyển bị động trước đó, tích cực dùng thủ đoạn tiến công Tiểu Bảo. Chỉ là suy nghĩ như vậy đã làm đảo lộn hình tượng đội trưởng trong lòng mình, là hùng tính cảm giác k1ch thích tố, một người đàn ông có tính tấn công.
"Anh thích." Tiểu Bảo phối hợp vô điều kiện. Vô luận là ôm Nhâm Nghị, hay là bị Nhâm Nghị ôm, cái này cũng không trọng yếu, chỉ cần là thân thiết giữa hai người bọn họ là được.
"Trên bờ có ổn không? Tôi muốn cảm thấy cậu chân thực hơn." Nhâm Nghị nói xong, cánh sau lưng một cái, nhẹ mà dễ dàng ôm Tiểu Bảo ra khỏi ôn tuyền, đem hắn đặt ở bên cạnh hồ.
Tiểu Bảo nhìn nam nhân đặt trên người, ánh trăng trên bầu trời ngân hà thanh huy rơi xuống, ánh mắt nam nhân lại ngăm đen phảng phất như một vũng nước sâu, từ trên cao nhìn xuống mình, là háo hức chinh phục, mà lại hưng phấn quang mang.
Cổ họng Tiểu Bảo trượt, nuốt một ngụm nước miếng, da thịt trên khuôn mặt nóng rực.
"Tiểu Bảo..." Nhâm Nghị lẩm bẩm, lấn th4n dưới, tỉ mỉ mut lên hai má và cổ Tiểu Bảo, hơi thở phun lên da thịt nóng đến gần như muốn xuyên thủng tất cả hô hấp trọc trọng.
"A..." Tiểu Bảo nhẹ giọng đáp lại, nâng bàn tay cứng ngắc đặt lên lưng Nhâm Nghị, da thịt nhuận nước cảm giác bóng loáng, hơn nữa đội trưởng... Cũng dễ nóng...
Dịu dàng hôn xuống, sau khi rơi xuống cực hạn, Tiểu Bảo tận mắt nhìn thấy người đàn ông này quỳ trên người mình.
"..." Tiểu Bảo gắt gao nhắm mắt lại, đem ót mạnh mẽ dựa vào vách hồ bơi, dồn dập thở ra vài hơi.
Đội trưởng... Vì hắn... Làm...
Suy nghĩ như vậy so với cảm giác thực tế của th4n thể càng có tính trùng kích, không ngừng ở trong đầu ngang ngược va chạm, xé rách hết lý trí, quanh quẩn một màn khép lại trước mắt kia, người đàn ông kia dùng miệng nuốt một bộ phận th4n thể mình trùng kích thị giác.
Cảm giác dưới thân trở nên mãnh liệt, mãnh liệt thậm chí phá huyết thống hạn chế, nơi đó trở nên đặc biệt mẫn cảm, tựa như một giây sau sẽ xông lên trời.
Lưỡi mềm mại, miệng nóng rát, hành vi thân mật... Rất thoải mái... Thậm chí là cảm động...
"Đội, đội trưởng..." Tiểu Bảo mở mắt ra, lại nhìn qua, lẩm bẩm hô.
"Ừm." Thanh âm mơ hồ từ dưới thân truyền đến, Nhâm Nghị ngẩng đầu nhìn về phía hắn, khuôn mặt cấm dục trong miệng còn hàm chứa cảm giác bất hòa nào đó, không hiểu sao sinh ra lực công kích thị giác cường đại, Tiểu Bảo suýt nữa một cỗ máu mũi chảy ra, "Anh... Tôi..." sắp phát điên.
Lời này Tiểu Bảo nói không nên lời, đều mắc kẹt trong cổ họng, tay chân luống cuống, vừa muốn đè đầu Nhâm Nghị để anh tiếp tục, lại muốn đẩy người ra nói cho anh biết đây là được rồi, tâm đang giãy dụa, nhưng th4n thể xụi lơ vô cùng, giống như là từ nơi đó bị rút ra khí lực, th4n thể ngày xưa không có gì bất lợi khó có thể làm được.
"Ha..." Tiếng vang mơ hồ trong miệng bao bọc đồ vật từ dưới thân xuyên qua, mơ hồ nghe ra vài phần ý cười.
Tiểu Bảo thở dài một hơi, dứt khoát mặc cho mình chìm đắm trong vòng xoáy dục v0ng như vậy, không hề suy nghĩ một ít đồ vật dư thừa, chỉ là toàn tâm toàn ý cảm thụ tất cả những gì đội trưởng ban cho mình.
Thị giác trùng kích rất mãnh liệt, tâm triều mênh liệt tự nhiên cũng không cách nào che dấu, nhưng muốn dựa vào miệng giải quyết vấn đề của Tiểu Bảo, rõ ràng còn có chút không thực tế.
Rõ ràng Tiểu Bảo cảm giác được mình tựa như đang ngồi trong tàu lượn siêu tốc, là cảm giác choáng váng mãnh liệt, nhưng nơi đó cứng đến phát đau, nhưng vẫn không có dự cảm.
Nhâm Nghị hôn nhau hồi lâu tựa hồ cũng phát hiện tình huống này, bắt đầu gia tăng lực k1ch thích, tách chân hắn ra, hơi dùng sức, luồn vào.
"Ách." Tiểu Bảo khẩn trương căng thẳng th4n thể.
Lực lượng cơ thịt cường đại trong nháy mắt đánh úp lại, ngón tay Nhâm Nghị bị kẹp lại, bất đắc dĩ phun ra thứ trong miệng nói: "Thả lỏng, như vậy tôi không có biện pháp động đậy. "
"Ha...ừm, vậy. "Tiểu Bảo liên tục gật đầu, cố gắng hít sâu.
Nhâm Nghị cùng tính kỹ xảo này thậm chí còn mạnh hơn Tiểu Bảo.
Từ sau khi xác nhận mình sẽ ở cùng một chỗ với Tiểu Bảo, anh đã từng đi tra tư liệu có liên quan học tập nghiên cứu, cho nên anh hiểu được mình nên đi trêu chọc t1nh dục của một người đàn ông.
Nhâm Nghị không chút hoang mang mò mẫm một hồi, ngón tay tăng lên hai ngón, ấn vào "công tắc nhỏ" bí ẩn nào đó, sau đó nhướng mày nhìn về phía Tiểu Bảo.
...... Phản ứng tựa hồ cũng không mãnh liệt như dự kiến, khí lực gia tăng vài phần vẫn như cũ, nếu như không phải vận khí không tốt đụng phải năm phần trăm kia, vô luận như thế nào cũng không thể thông qua phía sau tìm được người khoái c4m, đó chính là k1ch thích như vậy đối với huyết thống hiện giờ của Tiểu Bảo mà nói căn bản là không đạt được hiệu quả mong muốn.
Còn thế này thì sao?
Nhâm Nghị để ngón tay mình lần nữa cạo qua chỗ kia, mọc ra móng tay bén nhọn, lấy mục đích sinh ra đau đớn mà cào lên.
"Ách!?" Th4n thể Tiểu Bảo bật mạnh lên, cúi đầu kinh ngạc nhìn anh, th4n thể căng thẳng đến mức ngón tay Nhâm Nghị xâm nhập vào trong đó thậm chí có thể cảm giác được đau đớn.
"Thả lỏng." Nhâm Nghị lại ra lệnh.
"Tiểu Bảo..." Nhâm Nghị mềm giọng, ngón tay chôn trong cơ thể Tiểu Bảo uốn cong ý bảo một chút.
"..." Tiểu Bảo thở dài một hơi, buông đầu xuống, dùng cánh tay che mặt, cố gắng hít sâu.
"Ngoan..." Nhâm Nghị tán dương một tiếng, lần thứ hai vùi đầu gia tăng k1ch thích.
Lúc này đây, sau khi tìm được phương pháp, Tiểu Bảo rốt cục xuất hiện phản ứng rõ ràng, th4n thể run rẩy không biết giác, giống như vào giờ khắc này trở nên yếu ớt như một đứa bé. Th4n thể cường đại phảng phất như ma thần, không ngờ dưới ngón tay cùng môi của mình, tan rã không thành quân.
Cảm giác thành tựu khó có thể diễn tả thành lời, làm cho Nhâm Nghị không thể kiềm chế nở nụ cười.
Quả nhiên, như vậy mới thích hợp với mình hơn.
Đôi tình nhân đồng tính bình thường, có lẽ là để cho đối phương cảm thấy thoải mái, hơn nữa mục đích đi ra là tán tỉnh, nhưng Nhâm Nghị trong lòng hiểu rõ, muốn thông qua phương thức như vậy để Tiểu Bảo đạt tới cao trào căn bản là vọng tưởng. Cho nên, anh muốn bất quá chính là quá trình này, mình có thể cho Tiểu Bảo âu yếm, cùng với th4n thể mềm nhũn của Tiểu Bảo.
Vì vậy, khi vuốt v3 trước sau như vậy đến một mức độ liên tục, thậm chí có chút nhàm chán, Nhậm Nghị tách chân Tiểu Bảo ra, đỡ lấy bộ vị cứng rắn của mình, nhìn Sâu Tiểu Bảo nói: "Tôi đi vào? "
"Ừ..." Tiểu Bảo dời cánh tay chắn trước mắt, gật đầu một cái.
Giờ khắc này, Tiểu Bảo nhìn thấy đáy mắt Nhâm Nghị thoải mái, cùng với tiếng thở dài giống như tán thưởng.
Có lẽ tình yêu của họ luôn luôn đi qua là một cách khác nhau, nhưng cũng thỏa mãn hơn nhiều so với cách bình thường, hai người đối với tình yêu như vậy không có dị nghị, thậm chí cảm thấy tốt hơn như vậy, cảm giác mạnh mẽ hơn. Nhưng Nhâm Nghị dù sao cũng có lòng tự trọng của anh, anh cũng khát vọng chiếm hữu người mình yêu, cho nên cảm giác giờ phút này đối với Nhâm Nghị mà nói, phần lớn hẳn là đến từ nhu cầu s1nh lý.
Tiểu Bảo cảm giác được lực va chạm, sau lưng ma sát thành hồ bơi, mảnh gạch nhỏ cắt lên da, hết thảy trước mắt đều rung chuyển, chu kỳ lắc lư, giống như hết thảy đều vỡ vụn, biến thành hạt cát trôi nổi trong không khí, ở trên mống mắt rơi xuống vô số kiều diễm mê ly.
Tiểu Bảo kéo th4n thể Nhâm Nghị xuống, cố gắng hôn môi, để hai chân quấn quanh nam nhân này, dùng th4n thể k1ch thích đối phương, thậm chí khát vọng Nhâm Nghị có thể ở trong th4n thể của mình, từ bên trong th4n thể đem chính mình hoàn toàn chiếm hữu.
Tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh, quá không thực tế. Giống như trước khi đi ngủ hai người còn đang trong giai đoạn nắm tay phân biệt, còn đang nói về tình yêu kiểu tươi mới, nhưng vừa mở mắt ra, người đàn ông này liền không hiểu sao lại yêu mình thật sâu.
Rõ ràng biết mình hôn mê nửa năm, đối với người đàn ông này mà nói là khó khăn cỡ nào, nhưng ở trong đầu mình, đúng là ngủ một giấc, cho nên sau đó hết thảy đều phát sinh quá nhanh, giống như là tình ca bất hòa ở trên chiến trường mưa bom bão đạn vang lên, nhu tình như nước thậm chí nóng tay, làm cho hắn nơm nớp lo sợ đi tới bây giờ, thậm chí không dám đi yêu cầu nhậm nghị không chân thật này.
Bất quá hiện tại cảm giác được, khi th4n thể bị va chạm bị xuyên qua lại bị mạnh mẽ ôm lấy, Tiểu Bảo cảm giác được cảm giác chân thật kia.
Đội trưởng... Trong cách này, thể hiện cảm xúc của trái tim của anh đi.
Có lẽ, đến từ phương diện s1nh lý là Nhâm Nghị đơn phương thỏa mãn, nhưng tâm lý thỏa mãn lại thuộc về hai người.
Hơn nữa đối với Tiểu Bảo, trong nháy mắt nhậm Nghị đi ra khỏi th4n thể mình, th4n thể căng thẳng, tiếng r3n rỉ khàn khàn, còn có một chất lỏng không thể nói rõ trong nháy mắt tiến vào trong cơ thể mình, Tiểu Bảo thật sự cảm giác được tình cảm của đội trưởng, phong phú chính là như không chịu nổi tràn đầy ra ngoài. Vì thế, hắn cũng theo đó đạt được thỏa mãn cực lớn.
Tiếng hít thở khàn khàn vang vọng bên tai, Tiểu Bảo cảm giác được th4n thể nam nhân trên người từ căng thẳng một chút buông lỏng, sau đó rút ra ngoài, nhưng một giây sau, th4n thể bị đại lực lật, quỳ trên mặt đất.
"Đội trưởng?"
"Tiểu Bảo nghi hoặc phát hiện trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện ánh sáng màu xanh óng ánh, xúc cảm dưới thân là đuôi rắn lạnh như băng.
"Tiểu Bảo..." Nhâm Nghị lấn lấy h4 thân c4n lỗ tai hắn nói, "Lại đến..."
Lần này đây, là cảm giác hoàn toàn bất đồng với nhân loại, không có va chạm, không có xóc nảy, cứ yên tĩnh nằm như vậy, rồi lại bị trói buộc như hít thở không thông.
Hai chân khép lại bị đuôi rắn mạnh mẽ quấn quanh, nửa người trên tr4n trụi thỉnh thoảng dán sát vào nhau, nụ hôn triều iều, không ngừng dừng lại sau tai, cổ và bả vai.
Yên tĩnh tình yêu, thời gian giống như tĩnh lặng.
Hương thơm nồng đậm thậm chí chói mũi, Tiểu Bảo rốt cục lại xuất hiện phản ứng.
"Quả nhiên... Muốn như vậy..." Nói như vậy, th4n thể Nhâm Nghị vặn một cái, hai người song song nằm bên cạnh hồ bơi, bàn tay thon dài hữu lực di động trước người Tiểu Bảo, nắm lấy, trượt, k1ch thích không nhẹ không nặng.
Hơi thở của Tiểu Bảo rốt cục trở nên hỗn loạn, tựa hồ chỉ cần trong mũi ngửi được mùi vị kia, hắn liền biến thành một nhân loại bình thường, th4n thể trở nên mẫn cảm mà dễ dàng thỏa mãn, thậm chí chỗ phía sau đều có thể cảm giác được rõ ràng thuộc về Nhâm Nghị hình dạng, hơn nữa...
Tiểu Bảo mở mắt ra, kinh ngạc quay đầu nhìn Nhâm Nghị.
Nhâm Nghị trở nên lớn hơn, chỗ đó cũng lớn hơn trong th4n thể mình, ngay trong ánh mắt chăm chú của mình, Nhâm Nghị vẫn cười nhạt như trước, lẩm bẩm: "Thích hợp rồi, nói với tôi. "
Mặt Tiểu Bảo trong nháy mắt đỏ như máu, cái này... Không có gì phù hợp hay không, phải không? Mình cũng không phải nữ nhân, thông qua phía sau có thể đạt được cảm giác.
Nhâm Nghị tựa hồ biết suy nghĩ của hắn, cúi đầu c4n chóp tai hắn nói: "Vậy... Khi thỏa mãn tôi..."
"..." Thì ra có người không chỉ có năng lực trong công việc, trong chuyện riêng tư cũng rõ ràng. Loại ngôn ngữ cùng tán tỉnh này, Tiểu Bảo cảm thấy mình trong nháy mắt liền so sánh, lý do chính là khi đội trưởng c4n mình, gia tăng k1ch thích trước người, lại không ngừng trướng lớn chỗ kia trong cơ thể, Tiểu Bảo lần đầu tiên không cách nào khắc chế phát ra tiếng r3n rỉ.
Thật khó chịu, rõ ràng là không thích ứng khó chịu, nhưng cảm giác lại mãnh liệt như vậy, cảm giác bị đội trưởng hoàn toàn bao vây, giống như hòa nhập vào th4n thể người này, chân chính hợp hai làm một.
Ký ức sau đó, Tiểu Bảo sau đó hồi tưởng lại có chút rời rạc, giống như là trở lại bốn ngày mới tỉnh lại, chỉ là ngẫu nhiên phản ứng lại, mình vẫn bị đội trưởng ôm, đủ loại tư thế, cũng không k1ch tình, chỉ là rất an tĩnh duy trì, thời gian bị đẩy chậm đến cực điểm, hết thảy đều bị kéo đến cực dài, trước mắt tràn ngập vĩnh viễn đều là một mảnh quang mang màu xanh óng ánh, đem mặt nước cách mình không quá một cánh tay gấp hiện ra màu sắc mê ảo.
Thẳng đến lúc bình minh, lúc hắn xuất hiện lần cuối cùng, mới phản ứng lại bình minh, mà đêm nay mình vẫn nằm trong lòng đội trưởng, th4n thể bất tri bất giác đã đổ đầy chất lỏng, trong thời gian vĩnh cửu yên tĩnh, mình chân chính từ trong ra ngoài đều thuộc về đội trưởng.
Lúc rời đi, hai người tinh thần đều không tệ, tuy rằng một đêm không ngủ, nhưng tinh thần trình độ được thỏa mãn cực lớn.
Lúc Tiểu Bảo xử lý tốt bản thân, nhìn thấy Nhâm Nghị lặn xuống nước tìm được mấy ống nghiệm thủy tinh, lắp một ít nước ao nắm trong tay, sau đó huyễn hóa ra một bộ trường sam màu trắng mặc trên người.
Nhâm Nghị thấy Tiểu Bảo nhìn chằm chằm tay mình, giải thích: "Hôm nay Trịnh Hạo Ngôn có thể sẽ tới đây, thứ này trước tiên đưa cho cậu ta nghiên cứu, xem có thể nghiên cứu ra chút gì hay không. "
"Ồ." Tiểu Bảo gật đầu, trên mặt còn đang nóng lên, hồi tưởng lại đêm qua mình thật sự có chút không được tự nhiên.
Nhâm Nghị đi lên trước, sờ lên hai má Tiểu Bảo, cười cong mắt: "Tiểu Bảo, kỳ thật cậu thật sự rất đẹp trai. "
"..." Tiểu Bảo dời tầm mắt lung tung nhìn một vòng, sau đó cánh tay dài ôm lấy, cúi đầu hôn lên môi Nhâm Nghị một cái, mang theo anh bay lên.
Nửa đường, Nhậm Nghị giống như cố ý trêu chọc hắn nói: "Đêm qua cảm giác không tệ, về sau cứ như vậy đi. "
Tiểu Bảo sửng sốt một chút, hai giây sau ngơ ngác gật đầu.
Nhậm Nghị bật cười: "Chọc cậu, xem tình huống đi, chúng ta không nên câu nệ một vài thứ, như thế nào tốt hơn thì làm như thế nào. "
"Ừm." Tiểu Bảo gật đầu, "Đều tốt. "
Một lát sau, Nhậm Nghị lại nói: "Tiểu Bảo, hôm qua cậu ra ngoài nhiều lần. "
Mặt Tiểu Bảo bất chợt đỏ lên.
Nhậm Nghị liếc xéo hắn, lắc đầu cười: "Đây không phải là nói giỡn, nói chính sự. "
"Ồ." Tiểu Bảo gật đầu, "Cái gì... Chuyện đúng đắn? "
"Có lẽ năng lực Hinh Hương của tôi không phải là tạo người, mà là phát huy tác dụng tổng hợp cùng ức chế."
"Ừ?" Tiểu Bảo kinh ngạc quay đầu nhìn anh.
"Tận thế đến bây giờ đã gần ba năm, căn cứ vào số liệu thống kê, khả năng sinh sản của con người bình thường duy trì theo quy luật ban đầu, nhưng gia đình do người thức tỉnh tạo thành, mấy năm nay ở căn cứ chúng ta chỉ có mười bảy trẻ sơ sinh, số liệu ban đầu của những đứa trẻ này rất mạnh, có thể dự đoán được sau này phát triển không thể hạn chế, nhưng số liệu này không cảm thấy rất kỳ quái rất bất hòa sao? Các nhà nghiên cứu đã từng nói với tôi rằng những người thức dậy phù thủy có một sự chậm trễ khoái c4m. Hiện tượng muộn, giống như cậu, không có đủ k1ch thích rất khó để đạt được điều kiện thai nghén, về phần người thức tỉnh yêu tộc phải nói là gien xuất hiện thay đổi rất lớn, trở nên không còn dễ dàng bị mang thai. "
"Tôi hiểu rồi." Tiểu Bảo trợn tròn mắt nhìn Nhâm Nghị, gật đầu, "Cho nên năng lực của anh ngược lại là khắc chế hiện tượng này, ít nhất trong thời gian thụ thai có thể khôi phục lại năng lực sinh sôi nảy nở của nhân loại bình thường? "
"Đúng vậy." Nhâm Nghị gật đầu, "Tôi nghĩ như vậy, bất quá còn phải xem thành quả nghiên cứu của Trịnh Hạo Ngôn, chúng ta có thể cho cậu ta phương hướng nghiên cứu này, nếu thật sự là, sau này nhân loại sinh sôi nảy nở hẳn là đơn giản. "
Tiểu Bảo vừa nghe vừa gật đầu, gật đầu điểm mi tâm liền nhíu chặt, trái tim đập thình thịch, có một cỗ tức giận không hiểu sao hiện lên. Nếu thật sự là như vậy, đó không phải là cái gì đại biểu cho sau này tất cả nhân loại đều phải tiếp xúc với đội trưởng...
Điều này... Cái này, cái này...