Lược Thê

Quyển 2 - Chương 14




Edit: Độc Tiếu

Trước khi đi, Mạc Nhạn Hồi đem tất cả mọi chuyện chuẩn bị chu đáo, trả tiềnthù lao cho Vượng thẩm, quà tạ lễ cho thôn quê. Tất cả đều nhìn ra đượcnàng không phải là nữ tử được dưỡng ở trong khuê phòng, trước đi theotrượng phu làm buôn bán, học được cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, cũng thuêxe ngựa, bà vú chăm sóc khi đi đường, đem mỗi chuyện đều sắp xếp đâu vào đấy.

“Ta cảm thấy....... nàng là người rất có trí tuệ, là nữnhân rất có năng lực, là nam nhân thì đều muốn cưới nàng đi!” So sánh,Lục Tưởng Dung cũng tự biết xấu hổ, một thân kia đều toát ra hào quangkhiến nam nhân liếc mắt một cái liền di không ra, tổng cảm thấy......đứng ở trước mặt nàng ta, loại nữ tử chỉ ở trong thôn xóm thực khôngđáng đem ra để nhìn.

Nàng có cảm giác......... bất an.

Rõràng là người dùng hai lần tám gậy tre cũng không đánh vào với nhau,nhưng nàng vẫn cảm thấy bất an. Không muốn Mục Dương Quân cùng quả phụkia tiếp xúc quá nhiều. Nàng không phải là ăn dấm chua bậy bạ, thấy aicũng nghi thần nghi quỷ, mà là..........

Là mẫn cảm của nữ nhânđi, trên người Mạc Nhạn Hồi có một tính chất đặc biệt chung loại với Mục Dương Quan, nàng cũng không nói rõ được. Vừa nhìn là biết không phải là loại người ở trong thôn quê, khí thế thật—không tầm thường.

Chuyện này, có một lần nàng thực lo lắng, Mục Dương Quan có thể có tâm niệm vòng vo, mắt hướng về nữ tử kia?

May mà, nàng ta muốn đi, Lục Tưởng Dung nuốt lại khẩu khí, rốt cuộc cũng có thể thản nhiên chào một tiếng, chúc nàng thuận buồm xuôi gió.

Trước khi rời khỏi một đêm, Mục Dương Quan phát hiện trên tủ gỗ ở phòngngoài, hai tờ ngân phiếu một trăm lượng được đặt ở trong rổ châm tuyến.

Lập tức, hắn liền cầm ngân phiếu muốn đem trả lại.

Tâm ý của nàng, tâm hắn nhận, nhưng tiền này mà nhận thì cả đời hắn đều bất an.

Mạc Nhạn Hồi chuẩn bị mọi chuyện thỏa đáng, thời điểm hắn đến, nàng đã nhàn nhã an vị ngồi ở viện ngoài thu xếp.

“Ngồi đi, giúp ta nhìn xem sao.”

Lời đến miệng tạm thời đặt xuống, không tốt khi vừa đến thì nói, liền thuận thế ngồi xuống hàn huyên vài câu cùng nàng.

“Nơi này có chỗ nào tốt?” Vì sao hắn kiên trì như thế, vẫn muốn ở lại cái thôn nhỏ này?

Một tháng qua, nàng sống ở chỗ này, lưu tâm quan sát, nhà cửa không lớn,ngày thường cũng không có gì giàu có. Thời thơ ấu của hắn mặc dù khôngnhư ý, nhưng từ sau khi trở về Mộ Dung trang, gia chủ sủng hắn, nuôngchiều, cực kỳ chú ý chi phí ăn mặc, không để cho hắn chịu một tí ủykhuất nào, khác hẳn với ngày trước, giờ hắn có thể thích ứng được cuộcsống đơn giản này sao?

“Tự tại.” Hắn nhàn nhàn trả lại một câu.

“Tự tại?”

“Đúng vậy, ngươi ở lại chỗ này hơn một tháng, chẳng lẽ không cảm nhận đượctình người nồng đậm sao?” Nơi thôn quê tuy hai mà một, chiếu cố cuộcsống lẫn nhau, không có tâm kế, cũng không cần đề phòng ai, ngày quangày đều thư thái.

Hắn bỗng thức dậy, kéo nàng một phen, “Đến, mang ngươi đi làm quen thôn Lưu Vân một chút.”

Bọn họ đi con đường nhỏ, trên đường gặp phải hộ nhà người ta hắn liền giớithiệu với nàng một lần. Người trong thôn cũng khá đa dạng, có người sẽmở miệng nói chuyện đạo lý, có người lại ăn to nói lớn, có người lạichăm chút từng lợi ích nhỏ một, nhưng khi hộ gia đình người ta có việc,thì sẽ không tiếc rẻ mà chia tay giúp đỡ.

Nơi này, không có người xấu chân chính.

“Gia chủ, ta nói là đại ca ngươi, ở nhà người, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy thoải mái?”

“Cũng không phải, chẳng qua là đại ca, đại tẩu, Thanh Thanh cùng đứa nhỏ sắpchào đời đều là người một nhà. Tuy rằng họ không coi ta là người ngoài,nhưng trong lòng ta luôn muốn có một gia đình thuộc về riêng mình. Giống như đại tẩu dịu dàng quan tâm trượng phu, như vậy—có lẽ sẽ không cảmthấy không hợp nhau, không thể nào tiến vào trong không khí ấm áp đó,liền cảm thấy tịch mịch.”

Cho nên, hắn rời đi, mình ấm áp thuộc về riêng mình.

“Ta nói, chuyện này ngươi đừng nói cho đại ca ta biết, hắn nghe xong sẽ khó chịu. Cảm thấy mình không đủ quan tâm ta, đại ca của ta luôn vì ta màlo lắng nhiều chuyện lắm.”

“Được, hiện tại ngươi có Lục Tưởng Dung, phải nhận được những gì ngươi hy vọng.”

“Ta cũng nghĩ như vậy, Dung Nhi có tất cả những điều kiện của thê tử trong mộng của ta.”

Đường nhỏ đã đi tới tận cùng, hai người lại theo đường cũ trở về.

Trở lại chỗ ở của Vượng thẩm, hắn lấy ngân phiếu trả lại cho nàng, “Thứ này ta không thể nhận.”

“Ngươi không phải đã nói Lục Tưởng Dung là giấc mộng của ngươi? Thứ này có thể hoàn thành giấc mộng của ngươi.”

“Vì sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy?” Giấc mộng của hắn, có quan hệ gì với nàng đâu?

“Đây là ta nợ ngươi.” Nàng không thể cho hắn, nên để cho nữ nhân khác tớicho hắn, ít nhất, nàng còn có thể giúp hắn làm chuyện này.

Nàng xoay người đi vào trong nhà, không cho hắn nhiều lời thoái thác.

Hắn đứng một mình ở ngoài phòng, ngốc nghếch một lúc lâu, nhận cũng khôngđược, trả cũng không xong, trên đường trở về, khổ tâm không biết nên xửtrí như thế nào.

Nàng nói, nàng nợ hắn.

Hắn nghĩ, đó cũngkhông giống ngày hôm trước nàng đưa tiền, nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưvậy, thái độ nàng đối với hắn không hề giống như là chỉ mới quên.

Hay là hỏi đại ca?

Nhưng—hỏi rồi thì thế nào? Ân oán hay cái gì, quên cũng đã quên, nàng cũng khôngnhắc lại, còn không bằng sơ giao đơn thuần là tốt rồi. Dù sao, sau nàycũng sẽ không có nhiều liên quan lắm.

Nghĩ đến điều này, cũng liền ném ra khỏi sau đầu, bộ pháp của hắn nhanh hơn, trở về nhà ngủ, ngày mai còn phải làm việc nữa!

Vứt vỏ tạp tư, lúc này mới lưu ý đến cái bóng hắt ở trên mặt đất—không phải là của hắn.

Là ai lén lút theo đuôi hắn suốt một đường? Hắn nghi hoặc xoay người tìmtòi, cùng lúc đó, bị một chiếc khăn trắng bịt lên miệng mũi, hắn ngửithấy một mùi hương khác thường, cảnh giác, muốn ngừng thở nhưng khôngkịp, sau gáy tê rần, trước mặt bỗng tối sầm, sau đó cái gì cũng không rõ ràng.

Một lần nữa tỉnh lại, quanh người đều là bóng tối.

Hắn theo bản năng duỗi thẳng tứ chi, co giãn một thân cứng ngắc đau đớn. Lơ đãng, khuỷu tay chạm phải một chỗ ẩm ướt, nháy mắt, thần trí hắn toànbộ đều tỉnh táo, kinh ngạc ngồi dậy.

“Tỉnh?”

Âm thanh này—

“Mộ Dung phu nhân?”

“Là ta.”

“Chuyện này........ sao lại thế này? Chúng ta.............”

“Có người kê đơn ở trong trà, khi ta tỉnh lại thì ở nơi này.”

Cho nên là có người nhắm vào bọn họ sao? Hắn thanh liêm, cũng không có đồgì, nhưng là nếu nhắm vào nàng, thì sao còn xuống tay cả với hắn? Hắnnghĩ không ra.

Trước mắt là một mảnh tối nhìn không thấy năm ngón tay, hắn sờ soạn, sơ lược biết được là bọn họ ở trên cùng một giường.

Tai hắn nóng lên, quẫn bách thối lui về phía đầu giường, bảo trì khoảng cách.

Mạc Nhạn Hồi chậm rãi ngồi dậy, ôm chân ngồi dựa ở cuối giường, hai người ở hai đầu, yên lặng không nói gì.

“Xin lỗi, ngươi...... ách......” Cũng không biết tại sao lại gặp chuyện này, nhất thời nghèo từ.

Hai người họ đều hiểu, hơn nửa chuyện này là nhắm đến hắn, trừ bỏ Mục ẤpTrần không người nào biết được nàng ở chỗ này. Mà nàng cũng chỉ mới đếnhơn một tháng, không đến mức kết thù kết oán hay xung đột lợi ích vớingười nào. Suy đoán như thế, triệu nguyên nhân đều không thoát được khỏi có can hệ với hắn.

Thật châm chọc, mới nói thôn Lưu Vân không có người xấu, đảo mắt liền tự vả vào miệng, để cho nàng gặp phải loại chuyện này.

“Ngươi biết là ai không?”

“Còn chưa rõ ràng.” Tiếp tục quan sát hành động của đối phương, rồi từ từ cân nhắc.

Rồi sau đó, hai người họ cũng không mở miệng, duy trì yên lặng thật dài.

Hắn luôn luôn sợ loại tối mù mịt nhìn không thấy năm ngón tay này, nàngchưa từng hỏi qua nguyên nhân, trong lòng đại khái cũng đoán được, tấtcó liên quan đến quá khứ chịu khi dễ của hắn. Hiện tại, hắn đều đã quênhết mọi thứ, không có trí nhớ u ám này, chắc cũng sẽ không tiếp tục sợhãi bóng tối?

Trong không gian tĩnh mịch truyền đến tiếng hô hấphơi trầm, nàng nghe được, vươn tay về phía hắn, tay chạm vào cơ thể lặng ngắt.

“Mục Dương Quan?”

“Ta—xin lỗi, nhưng là—“ Một đạinam nhân sợ tối đến hô hấp dồn dập, ý thức tan rã, điều này làm thế nàocũng không thể nói được ra khỏi miệng.

“Không sao, ta hiểu được.” Nàng dang tay ra ôm lấy hắn, ôn nhu trấn an, “Ngươi không chỉ có một mình, còn có ta ở đây.”

Hắn không chỉ có một mình.......

Mục Dương Quan cuộn người lại, không thể nói rõ là sợ cái gì, như là....... trong bóng tối không nhìn rõ, tùy thời đều xông lên cắn xé hắn, cho đến khi có vòng tay mềm mại ôm áp, ôn nhu bảo vệ hắn—

Sẽ không...... có gì, nàng sẽ bảo vệ, sẽ không..... sẽ không để cái gì thương tổn đếnhắn, cũng sẽ không còn đau.......... Nàng luôn luôn, luôn luôn nói nhưvậy ở bên tai hắn.

Hắn chậm rãi hít thở, cố gắng để cho trái tim tự bình phục.

Ngón tay thon dài đưa qua má hắn, ôn nhu phủ lên lưng của hắn, hắn gối đầulên gáy nàng, sợ hãi không rõ thoáng lui đi. Cái cảm thụ này không xalạ, giống như... giống như trước đây cũng từng như vậy—

Mườingón tay bị chai do luyện kiếm, không mềm mại bằng khuê nữ bình thường,nhưng ngón tay có chút kĩ xảo bấm vào huyệt đạo, khiến cho đầu hắn đaunhức buộc chặt cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Còn có hương thơm quenthuộc....... thực nhạt, không phải đến từ bất kì hương liệu nào, là mùithơm thuần túy của tôi, phải ở ngay bên cạnh mới có thể ngửi thấy được.

Là do mùi hương quấy phá, hay vẫn là bị lạc trong bóng tối? Hắn hốt hoảng, chìm vào giữa thực tế với hư ảo, không phân rõ được thực hư. Trong đầuhiện lên một gương mặt mông lung, hai thân ảnh trần trụi giao triền,trên giường, mây mưa thất thường, kiều diễm như lửa—

Khí huyếthắn bốc lên, hạ thân bị lửa đốt nóng, đau, theo bản năng đè lên ngườinàng, mùi hương hòa quyện, cơ thể tuyết trắng trấn an cuồng nhiệt giaođộng trong cơ thể.

Nàng giật mình, chống lại đôi mắt tràn đầy dục vọng của hắn.

“Mục Dương Quan?”

Hắn tiến lên, trụ lại đôi môi mềm, không cho nàng nhiều lời, nhân cơ hộiliền tiến vào trong khoang miệng, triền miên, hôn như đói khát.

Nàng mơn trớn gò má của hắn, gáy, bàn tay cảm nhận được nhiệt độ da thịtnóng kinh người, hắn cắn mút dã man khiến cho môi của nàng đau. Nàng lùi lại, hắn liền thuận thế đè lên, đem nàng đè lên trên giường.

Trong dây dưa, mũi ngửi được một mùi thơm lạ lùng—

Hắn, là bị trúng mị dược đi? Mới có thể-- kích tình cuồng dã như vậy.

“Tiểu....... Thập Nhi...........”

Tiếng nỉ non nhỏ như không thể nghe thấy, bay vào bên tai, trong nháy mắt liền khiến trái tim thắt chặt.

Hắn vẫn còn nhớ.

Trong ý tình mê man, hắn ở ngay bên tai nàng thân thiết gọi nhũ danh củanàng. Mặc dù đã quên hết thảy, cái tên khắc sâu chặt chẽ ở sâu tronglinh hồn cũng chưa từng chân chính quên đi.

Mũi nàng đau xót, dang tay ôm lấy hắn.

“Là ta, ta ở đây.”

“........Thập Nhi........ Nhạn........Hồi.............” Thuốc khiến thần trí cuồngloạn, phảng phất nhớ lại lưỡng tình trước đây, ngày ân ái vô tận, hắnmất khống chế muốn bắt lấy phần ấm áp kia, hoàn toàn độc chiếm.

“Muốn ngươi........” Hắn vội vàng cởi bỏ áo ngoài, không để cho vật gì ngăncách hai người bọn họ, gần như ngang ngược xâm nhập vào u kính, tùy ý va chạm.

“Ân........” Nàng nhíu mày, yêu cầu lỗ mãng làm đau nàng,nhưng nàng không kháng nghị, ôn ôn thuần thuần chấp nhận, để hắn tùy ýdùng cơ thể mình giải mị dược.

Hắn cuồng loạn mạnh mẽ, vài lần ra vào, phóng thích khoái ý ở trong cơ thể nàng.

Qua đi, hắn hơi hơi thở dốc, duỗi tứ chi ôm nàng, băng cơ ngọc phu, thânhình mềm mại nằm ở trong cơ thể nóng rực, hắn ôm chặt, yêu thích tư ma,sôi nổi trong máu tạm ngừng lại nổi lên, tiếp tục tìm kiếm u kính.

Lần này, hắn chậm lại, nông nông sâu sâu, qua lại trong nàng.

Đau ý qua đi, dần dần trở thành khoái ý đến tê dại, nàng nhắm mắt cúi đầu rên rỉ.

Hắn nhận ra được âm thanh này.

Trí nhớ có chút chôn giấu quá sâu, nhưng thân thể, bản năng vẫn nhận rađược tất cả hắn từng quyến luyến, yêu thương. Mị dược chính là thuốcdẫn, gợi đến nơi bị ép đến quá sâu, tình triều đến điên cuồng.

Hắn quyến luyến cơ thể này, còn có tình dục bị gợi lên, rên lên thanh âmkhông quen thuộc, than nhẹ thành thở dốc đứt quãng, hắn nghe, lại cảmthấy mị đến tận xương, gãi vào lòng người.

Phóng ra lần 2, nhưng vẫn không dừng lại được, thân mình triền miên, chưa từng ngừng lại.

Đêm trước bình minh, lần nữa lại lần nữa dây dưa, không biết tiết chế--

Cực kì mệt mỏi, hòa quyện mà ngủ.

Lại một lần nữa tỉnh lại, là bị tiếng vang lộn xộn từ xa đến gần làm tỉnh.

Đầu óc chưa tỉnh hoàn toàn, mơ hồ nghe tiếng phá cửa gỗ, giáp mặt với thôndân, nhận ra khuôn mặt thứ nhất, khuôn mặt thư hai, thần trí thong thảmới khốn đốn phản ứng lại.

Hỉnh ảnh mơ hồ đêm qua hiện về trongóc, lập tức, hắn khiếp sợ thanh tỉnh triệt để, theo bản năng chộp lấyquần áo tán loạn ở một bên, xoay người che chở người nàng.

“Ân..... không cần........... ta mệt mỏi quá...........” Mạc Nhạn Hồi bị ép buộc một đêm, chưa có hoàn toàn tỉnh lại, mềm yếu oán giận một tiếng, liềnđem mặt dựa vào gáy của hắn.

Hắn lập tức quẫn bách không nói được nên lời.

“Trước....... làm ơn đi ra ngoài.”

Người có phản ứng đầu tiên là Lục Tưởng Dung đang mở to mắt không dám tin, nàng giấu mặt rơi lệ chạy đi.

“Dung.............” Hắn muốn gọi, lại đón nhận ánh mắt khiển trách của thôn dân, trong ócloạn thành một đoàn, không biết nên dùng từ gì để giải thích.

“Xem đi, xem đi, ta nói các ngươi còn không tin! Cái này là chính mắt nhìn thấy, ngụy quân tử!”

Ai còn ở nơi đó khơi mào ồn ào!

Hắn não nề, tức giận rống. “Đi ra ngoài!”

“Ta xem ngươi làm thế nào để nói rõ!” Thôn trưởng hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Mấy người còn lại cũng nối đuôi nhau đi ra, hắn vội vã lay tỉnh nàng, “Mộ Dung phu nhân!”

Nàng xoa xoa mắt, bộ dáng vừa tỉnh giống như thiếu nữ ngây thơ, hai gò má đỏ bừng, đôi mắt tràn ngập sương mù chọc người yêu, hoàn toàn không cóchút lạnh nhạt của người thường—ngừng! Hắn là đang nghĩ cái gì?

Thu hồi tư tình xôn xao, hắn lắc lắc đầu để cho chính mình thanh tỉnh chút, phát hiện mình vẫn còn đang thân mật với người ta, vội vàng rời khỏi,quay lưng nhanh chóng mặc đồ.

Mắt nhìn thân hình ấm áp rời đi,một tia cảm giác mất mát đánh úp lại, đem nàng trở về thực tế, chung quy cũng nhớ ra—nam nhân này giờ đãn không còn là của nàng.

Nàng nghiêm mặt, bình tĩnh đứng dậy mặc quần áo.

Trong lúc nhất thời, hai người hai phương, im lặng không nói gì.

Đầu óc hỗn loạn, lúc này mới lắng đọng dần dần suy nghĩ, hảo hảo suy xét.

Hắn đánh giá phòng nhỏ lụi bại trước mặt, dù có không biết gì, cũng hiểuđược bọn họ là bị người thiết kế, theo tình hình trước mắt, trong lònghắn đại khái cũng đã rõ.

Chỉ là, biết rồi thì thế nào? Chung quylà liên lụy đến nàng, hơn nữa còn là liên lụy đến sự tình nghiêm trọngnày, hắn làm như thế nào để đối mặt với nàng?

“Là Điền Vô Đạt đi?”

Hắn ngạc nhiên quay lại, thấy nàng mang vẻ mặt bình tĩnh.

“Không cần phải ngạc nhiên như thế, người này không đòi tiền, không đòi mạng,thiết kế người khác có một đêm xuân, đối với người nào có lợi? Ngươicùng với Lục Tưởng Dung thế là bị hủy, Điền Nguyên Đạt một lòng cướigiai nhân vào cửa liền có cơ hội.” Loại tiểu xiếc này, nàng xem nhiềulắm, năm đó theo gia chủ làm doanh thương, loại thủ đoạn bẩn thỉu nàolại chưa từng nhận thức qua?

Vấn đề là—nàng làm sao còn có thể vân đạm phong khinh như thế? Đây là về trong sạch của nàng, hắn bồi thường không nổi.

Mạc Nhạn Hồi biết hắn đang nghĩ cái gì, giật nhẹ môi, bình tĩnh nói: “Coinhư việc này chưa từng phát sinh qua, không cần phải để ở trong lòng,giải thích rõ ràng với Tưởng Dung, nàng sẽ hiểu, dù sao cũng là ngươi bị người hãm hại, không trách được ngươi.”

Nàng chỉ để ý đến TưởngDung có trách hắn hay không, vậy—nàng thì sao? Nàng nhận lấy thương tổncùng nhục nhã, còn so hơn nhiều với Tưởng Dung, không phải là ít, vì sao nàng không trách?

“Chỉ sợ-- đối với ngươi không dễ dàng nhưvậy.” Tuy là giải thích được với Tưởng Dung, thôn trưởng này cũng lợidụng cơ hội này để xuống tay, không dễ dàng buông tha như vậy.

“Cũng không đến khó như ngươi nghĩ như vậy, chỉ cần hai người kiên quyết gầnnhau, thì vấn đề gì cũng không phải là vấn đề, sợ là sợ, không có cáitâm kia thôi.” Cho nên, nàng lúc trước mới không thể bảo vệ được, sailầm buông tha hắn.

“Đi thôi! Trước khi rời khỏi nơi này, nếu cầnta giải thích thay, ta cũng nguyện ý đến trước mặt Lục cô nương nói rõràng, không để cho hôn ước của ngươi sinh biến.”

Thấy tư tháinàng tiêu sái, không câu nệ chút nào, phảng phất như đêm qua chỉ là mộtgiấc mộng xuân, trời vừa sáng thì không còn chút ngân tích.

Nàngvừa đứng dậy, chân lại mềm nhũn, hắn vội vàng vươn cánh tay, ôm trụnàng, trong óc mơ hồ nhớ lại, tối hôm qua bản thân càn rỡ thô cuồng épbuộc nàng như thế nào—

Hình ảnh kia làm cho tai hắn nóng rực, còn có trái tim áy náy nảy lên, trong lòng biết rõ là chính mình tổn thương nàng. Lúc này thân mình cũng không hề tốt, nhưng nàng lại càng ra vẻkhông để ý, khiến càng thấy có lỗi với nàng.

Quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn, việc này chưa đến nửa ngày, trong thôn đã truyền ồn ào huyên náo.

Hắn đi đến Lục gia một chuyện, không gặp mặt Lục Tưởng Dung mà là thôntrưởng chạy ra, nói là không cho phép kết thân với loại người thông dâm. Loại phẩm hạnh hạ lưu bại hoại không hợp này, nói cái gì cũng sẽ khônggả nữ nhi cho hắn.

Hơn nữa, Điền Nguyên Đạt châm ngòi thổi gió,bịa đặt chung quanh, nói là nhiều lần thấy bọn họ mờ ám tằng tịu vớinhau, lúc này còn bị bắt gặp....

Mạc Nhạn Hồi suy nghĩ lại, vẫn là tạm ở lại.

Nếu nàng xoay người rời đi, dù hắn có há mười cái miệng cũng không nói rõ.

Nàng là nữ nhân, nên hiểu tâm tư Lục Tưởng Dung, hôm nay nếu không chứngminh được hắn bị ám toán, ngày sau cho dù hai người thành thân, tronglòng vĩnh viễn cũng có mầm mống hoài nghi. Không biết hôm này một cái Mộ Dung phu nhân đi rồi, bao lâu sau lại sẽ cùng một nữ nhân khác thôngdâm.

Nếu đúng là như vậy, kết thân này của hắn cũng là miễn cưỡng, chỉ có hạnh phúc ở mặt ngoài.

Hai người bọn họ nháy mắt trở thành cái đích nhắm cho mọi người chỉ trích,nhận lời mắng nhiếc của toàn thôn, nhất là Mạc Nhạn Hồi, một người từbên ngoài đến tá túc. Thôn dân đau lòng thay Lục Tưởng Dung, nàng nghelời chửi rủa cùng miệt thị tuyệt đối đáng sợ hơn hắn rất nhiều.

Cũng là phạm lỗi cùng nhau, nam nhân cùng nữ nhân, vĩnh viễn sẽ không giống nhau.

Nam nhân, sẽ bị lãng quên, nữ nhân, cả đời sẽ bị miệt thị hèn hạ.

Đầu năm nay không phải là như thế sao? Đạo đức cao, tiêu chuẩn cao đều lànữ tử trinh tiết cùng có phẩm hạnh, hơi có thất thố, liền bị phán thànhthất trinh bại đức, tội danh ngả ngớn phóng đãng, cả đời sẽ không thoátđược.

Tựa như Vượng thẩm nguyên bản đối xử với nàng hiền lành,hôm đó liền đem nàng trục xuất khỏi cửa, phảng phất như nàng ở thêm mộtkhắc sẽ làm bẩn cửa.

Hắn xa xa nhìn, tiến liên ôm lấy đứa nhỏ ởbên cánh tay trái, nhấc bao hành lý sớm được thu gọn giờ lại bị némxuống đất, “Đi thôi!”

Không nên nhiều lời, nàng an tĩnh đi theo hắn quay lại nhà của của Mục gia.

“Ngươi tạm thời an tâm ở lại nơi này, còn lại, ngày sau chúng ta bàn lại.”

“Được.” Cũng không có muốn nói cái gì, bình yên tiếp nhận tình huống trước mắt.

Có khi hắn hay nghĩ, vì sao nàng còn có thể trầm định như vậy? Rõ ràng làngười ủy khuất phẫn hận nhất phải là nàng, nhưng lại phảng phất như làchuyện không quan hệ với mình như vậy, bình yên tự tại.

Nàng từng hỏi hắn, “Ngươi muốn ta đi sao? Ta đi rồi sau ngươi có không để ý haykhông? Hay là muốn ta lưu lại, giải thích trong sạch cho ngươi?”

“Ngươi.......... lưu lại đi.” Suy nghĩ của hắn lúc ấy loạn thành một đoàn, còn chưa cóthể nói được chút gì, nhưng bản năng biết là không thể để cho nàng rờiđi không minh bạch như vậy. Không quan hệ đến chuyện muốn nàng giảithích trong sạch cái gì, mà là—hắn thua thiệt nàng, đồng dạng cũng không thể có gì nói rõ.

Làm cũng đã làm, còn có cái trong sạch gì để mà giải thích?

Nàng không biết được, nhưng trong lòng hắn thật sự rõ ràng, đêm hôm đó, tuylà chịu ảnh hưởng từ hiệu lực của thuốc, nhưng làm một lần lại một lần.Đến khi về sau dần dần thanh tỉnh, hắn vẫn hôn nàng, tiến vào cơ thểnàng, hắn không phải không rõ ràng mình làm cái gì cả đêm.

Hắnkhông hiểu thân thể của chính mình, vì sao lại quyến luyến nàng như vậy, lại càng không biết nàng rốt cuộc là đang nghĩ cái gì.

Nàng không phải là nói, trong lòng chỉ có trượng phu đã chết? Như vậy sao lại cùng hắn—

Nàng không kháng cự, tuy là bị sở hoặc của thuốc cũng có thể xác định chínhmình chưa từng bức bách nàng. Nàng là cam tâm tình nguyện, lấy thân thểđổi lại mạnh khỏe của hắn.

Nàng đối với hắn rất tốt, từ tiền tàiđến thân mình cũng đưa cho, nếu nói hắn không rõ nguyên nhân sau lưng,kia còn không phải là già mồm.

Hắn suy nghĩ một đêm lại một đêm, thâm tư thục lự qua đi, suy nghĩ cẩn thận, trong lòng cũng có quyết định.

Hắn hỏi nàng: “Ta sẽ nói rõ ràng với Tưởng Dung, ngươi sẽ gả cho ta sao?”

Mạc Nhạn Hồi đang ở trong lòng dỗ đứa nhỏ, liền ngẩn ra, ngước mắt nhìn hắn, “Cái gì?”

“Ta nói, gả ta, được không?”

“Vậy Lục cô nương.........” Hắn không phải nói cưới Lục Tưởng Dung là giấc mộng của hắn sao?

“Ta quen biết cùng nàng nửa năm, còn chưa có tình thâm như vậy.” Cũng maymắn là chưa có, còn kịp, yêu thích chi tâm tất nhiên là có, nhưng cânnhắc nặng nhẹ, hắn biết chuyện gì có thể đáp ứng, chuyện gì không thể.

Hắn phải cô phụ Tưởng Dung, bởi vì hắn thua thiệt một người khác nhiều hơn. Chuyện của bọn họ đã sớm truyền ra, ngay cả đại ca cũng đến thân thiếthỏi vài câu, người ngoài thì nhìn nàng bằng đôi mắt khác thường. Hắnkhông phải là không biết, nếu không gánh trách nhiệm, nàng phải làmngười thế nào?

“Ý tứ của ngươi thế nào? Nếu nguyện ý gả, ta liền cưới.”

“Hảo.” Không có kiểu suy nghĩ dè dặt, nàng đáp gọn gàng.

“Bất quá.........” Hắn trầm ngâm, “Có một số việc, vẫn là nói trước cùngngươi cho rõ ràng, đại ca ta là thân nhân duy nhất của hắn, hôn sự củata phải hỏi qua hắn. Mặt khác, ta hy vọng ngươi có thể cũng như ta kínhtrọng hắn, có thể chứ?”

“Đương nhiên.”

“Mặt khác, hôn sựhết thảy đều sẽ giản lược, chỉ làm cấp bậc lễ nghĩa, dù sao cũng nênnhìn cảm thụ của Lục gia, hy vọng ngươi có thể thông cảm.” Cô phụ TưởngDung đã là không có gì có thể nói rồi, nếu lại phô trương tứ phía, quảthực là khinh người quá đáng.

“Ta biết.”

“Gả cho ta tấtnhiên là sẽ chịu khổ, ta không thể cho ngươi áo gấm ngọc thực, ta biếtngươi không thiếu tiền tài, nhưng đó là của Mộ Dung gia, ta cũng có tônnghiêm của nam nhân. Hy vọng ngươi hiểu được, này—tương lai để lại chohai hài tử.” Dùng gia sản của chồng trước nàng, hắn nghĩ như thế nàocũng không thể chấp nhận.

“Hảo.” Tuy rằng là của hắn, nhưng tiền tài quả thật là từ Mộ Dung gia, không sai, nàng cũng không tranh cãi nhiều với hắn.

“Còn có—“ Nàng thủy chung an tĩnh nghe, hắn bỗng nhiên có chút chột dạ.

Điều kiện mình ra cả một chuỗi dài, nàng lại chấp nhận toàn bộ, nhẫn nhụcchịu đựng, giống như hắn đang khinh người, đó là nàng có được tính tìnhnhẫn nại, đổi thành người khác, gả đến chịu khổ, có tiền còn không đượcsử dụng, đã sớm nhảy dựng lên mắng hắn xảo quyệt.

Vì thế, hắn chuyển đề tài câu chuyện, sửa lại hỏi: “Ngươi thì sao? Có yêu cầu gì không?”

Nàng suy nghĩ, vẫn là lắc đầu, “Không có.”

Nghĩ....... thật bất bình đẳng.

Hắn lại nhớ đến một chuyện, vội vàng cam đoan cho chính mình, “Ta sẽ đem hài tử như thân sinh chính mình.”

“Ân.” Nàng không để ý lắm, cũng chưa từng hoài nghi điểm này.

“Còn có, còn có..........” Nàng lạnh nhạt như vậy, không có cầu gì, hắn thành nghèo từ.

“Mục Dương Quan.” May mà nàng nhợt nhạt tiếp một tiếng, hóa giải quẫn cảnh của hắn.

“Cái gì?”

“Ta sẽ làm hết khả năng của ta, làm thê tử tốt trong cảm nhận của ngươi.”Lời nói nhẹ nhàng, lại trầm giống như ẩn chứa sức nặng vô tận, hứa hẹntrịnh trọng.

Hắn cũng không hiểu được, nàng là dùng hết bao nhiêu nước mắt, tương tư cùng đau lòng, mới đổi được cơ hội nói lời này, chỉlà yên lặng nghe, trái tim cổ động, lo lắng ồ ồ lưu động.

“..........Ân.” Ngôn ngữ phảng phất trở thành dư thừa, hắn an tĩnh cảm thụ chân thànhcủa nàng. Sau khi hạ quyết định, cho đến giờ khắc này, mới chính thứccảm nhận được, lựa chọn này, hắn chấp nhận.