【 Anh Hoan!! Ngoao ngoao ngoao, vì anh Hoan mà đánh call nổ đường dây nóng thiên hà! 】
【 Má con ơi! Nãy mất cảnh giác còn tưởng bản thân đang xem cuộc quyết đấu giữa quân đội thiên hà với cư dân bản xứ, không ngờ lại nhìn thấy anh Hoan —— Hả? Lần này anh Hoan muốn hành hung máy bay vận tải sao? 】
【 Ha ha, không phải đâu. Chẳng lẽ anh Hoan lại đối địch với quân đội? 】
【 Lại là cậu ta? Có thấy phiền không? Quân đội định gia nhập giới giải trí đấy à? Rõ là đang nâng cậu ta, lưu lượng, đề tài bàn tán tất cả đều dồn cho cậu ta. Nhìn đã thấy phiền. Bao nhiêu học viên quân sự yên lặng nỗ lực bản lĩnh vững vàng đều bị vùi dập bởi ánh sáng cái thằng ranh rác rưởi này, vậy mà các người còn vỗ tay hoan hô được? 】
【 Vu khống anh Hoan có phải chưa xem buổi phát sóng trực tiếp anh Hoan hành hung khủng long ở hành tinh Titan không đó? Có phải chưa xem phát sóng trực tiếp sự kiện ở tòa nhà Sao Song Tử, anh Hoan hành hung cơ giáp không? Tô đậm trọng điểm —— phát sóng trực tiếp! 】
【 Mắng người khác là rác rưởi, phiền đến hành tinh Titan đi dạo một vòng bình yên trở về xem, phiền mở phát sóng trực tiếp phá cơ giáp quân sự rồi hãy nói nhé. 】
【 Có lẽ thần tượng của tôi không phải anh Hoan nên có thể là trọng điểm của tôi không thích hợp lắm —— tôi muốn biết tại sao hành tinh Thằn lằn lại có người cá? Tôi nhớ quốc gia người cá là chế độ đế quốc. Lấy đuôi cá làm tiêu chuẩn địa vị, nhìn đuôi của người cá trên boong tàu kia, hẳn phải thuộc dòng dõi hoàng tộc. Khỏi giám định, tôi là nhân viên kỹ thuật khai thác của hành Poseidon α, phải thường xuyên tiếp xúc với người cá để nâng cao năng suất ngọc trai đen. 】
【 1. Tôi cũng rất tò mò, mọi người thấy không? Đuôi cá dài hơn 2 mét, màu tím lam, trên thực tế là màu xanh biển. Tộc người cá tôn thờ đại dương, cho nên họ sùng bái màu xanh thẫm. Theo tư liệu từ phía chính phủ ghi lại, Vua người cá hiện tại có chiều dài đuôi là 2.3 mét. Người cá trên boong phi thuyền chắc hẳn phải có đuôi dài trên 2 mét rưỡi. 】
【 2. Còn về người thằn lằn, vừa rồi khi phát sóng trực tiếp thực tế ảo mới bắt đầu, tôi đã phát hiện ra một chuyện. Tất cả người thằn lằn đều vây quanh người cá, như là dùng cơ thể của bản thân để bảo vệ người cá đó. Ngoài ra, tại sao lưng, cánh tay, chân của người thằn lằn đều biến thành vũ khí? Chẳng lẽ có ai bắt họ đem đi làm thực nghiệm trên cơ thể người? Thật quá đáng! 】
【 Chẳng lẽ không nên nghi ngờ cuộc đấu giữa các học viên quân sự có sự tham gia của quân đội, hoàng gia tộc người cá và người thằn lằn hả? 】
【 Bách khoa toàn thư hành tinh có nhắc đến người thằn lằn, rối loạn nhân cách vô cảm. Nói cách khác, nếu đã lạnh nhạt vô tình, sao họ lại nghe lời người cá? 】
【 Là hoàng gia tộc người cá. Hơn nữa người thằn lằn còn dùng tính mạng bảo vệ người cá, chẳng lẽ đây là tình yêu? 】
【 Bởi vì sóng âm của hoàng gia tộc người cá có thể khống chế người thằn lằn, làm họ trở thành quân đội để người cá sử dụng. 】
【!!!! Tức là sao? Bạn hiền, về đây, xin được thông não. 】
【 Xin được thông não! 】
【 +1 】
...
【 Nhìn lại lịch sử chiến tranh thiên hà, có thể phát hiện rất nhiều manh mối hữu ích. 】
【 Bà mẹ, nói xong chạy mất, thú vị quá hả? 】
【 Mấu chốt là tôi đã bị lay động... Có ai không? Hẹn đi thư viện. 】
【 Giơ tay, thêm tôi nữa. 】
【 Tôi cũng đi... 】
...
- --
Trong phòng giám sát, quan văn quân đội cầm máy truyền tin báo cáo với Diệp Đại Nguyên soái: "Lạc Đức Nguyên soái gọi tới."
Diệp Đại Nguyên soái kết nối, chỉ nghe thấy một câu từ bên kia, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc hẳn.
Ông gọi Ryan, giao mọi việc còn lại trong phòng giám sát cho ông. Sau đó đi thẳng về tòa nhà Silver Horn.
Tướng quân Ryan gật đầu, nhưng sau khi Diệp Đại Nguyên soái rời đi lại tỏ ra nghi ngờ.
Lúc Diệp Đại Nguyên soái nói chuyện với Lạc Đức Nguyên soái, ông đứng cạnh nên có nghe loáng thoáng mấy câu.
"... thanh trừng mạng", "hành tinh Thằn lằn... Vua người cá...", "mục đích của AANT..."
Tuy chỉ mấy từ ít ỏi, nhưng tướng quân Ryan đã nhận ra tình hình nghiêm trọng.
Ít nhất việc hai Đại Nguyên soái gặp nhau để họp bàn đã là một chuyện lớn làm xôn xao truyền thông.
Diệp Đại Nguyên soái rời khỏi không hề khiến truyền thông lưu tâm, bởi vì ông cụ đi theo một con đường đặc biệt.
Mà truyền thông như là ngửi được tin tức chấn động mà ra sức nhìn chằm chằm mạng thực tế ảo và phát sóng trực tiếp, đồng thời điều tra lịch sử chiến tranh thiên hà.
- --
Vua người cá lùi về sau như một bóng ma, triệu tập toàn bộ người thằn lằn.
Phía trước gã là tấm lưng thẳng tắp kiêu ngạo của anh Hoan, dưới đuôi là cơ thể Moss.
Vua người cá đảo mắt nhìn Moss trên đất. Đuôi cá chợt nâng lên rồi dộng mạnh xuống.
Cả cơ thể Moss lập tức lún xuống, tứ chi vặn vẹo, hãm sâu vào boong tàu. Phòng chừng muốn ra cũng phải tốn rất nhiều công sức.
Vua người cá khẽ cong môi, sau đó cổ họng nhẹ run, ánh mắt tham lam khóa chặt lấy anh Hoan.
Những sóng âm thanh đặc biệt đó dịch ra là "giết hết bọn quân nhân đang có mặt."
Anh Hoan cử động thân mình, chân phải bước về phía trước, nghiêng người nhặt một người thằn lằn trên đất lên. Nắm lấy mắt cá chân nó, đột ngột đập về phía sau.
Một người thằn lằn khác nhanh chóng che trước Vua người cá, chém bay người thằn lằn đang bay tới.
Máu tươi trút như mưa, kích động bầu không khí đã căng thẳng đến đỉnh điểm.
Đồng thời cũng khiến người xem trận phát sóng trực tiếp phải trợn mắt há hốc mồm, khiếp sợ khôn cùng.
Chuyện này... làm chết một mạng người, không phải trò bịp bợm! Không phải sự kiện do cuộc thi dàn dựng!
Vua người cá kinh ngạc: "Không chịu khống chế?"
Sao có thể?
Trong cả hai loại chất lỏng đều có gen người thằn lằn... từ từ.
Vua người cá cúi đầu nhìn cơ thể Moss dúm dó bên cạnh đuôi mình, nhớ lại đủ kiểu hành vi kỳ lạ của người thằn lằn và lão.
"Chẳng lẽ..." còn lấy cả gen Trùng tộc?
Phát điên hết rồi!
Vua người cá nhíu mày, không thể tin nổi.
Người thằn lằn là khắc tinh của Trùng tộc, cuồng thú nhân lại là thiên địch của người thằn lằn, chẳng lẽ là lấy cả ba loại gen ra cho chúng tự cắn nuốt nhau, cuối cùng gen người thằn lằn cũng bị nuốt chửng?
Anh Hoan chỉ liếc nhìn Vua người cá khiến gã cảm tưởng như bị loài quái vật khổng lồ nào đó nhìn chằm chằm, không thể nhúc nhích.
"Âm thanh của ông rất khó nghe, cho nên ——"
Anh Hoan chợt nhảy đến trước mặt Vua người cá, hai người thằn lằn phục chế thành vật liệu kiểu mới che trước người gã. Sau đó bị anh Hoan dùng một đấm đục lỗ, tiếp nữa là tầng tầng lớp lớp người thằn lằn che trước mặt Vua người cá, cho dù bị đục lỗ hoặc thậm chí mất mạng cũng không nề hà.
Như một con rối.
Anh Hoan dừng lại, nhảy về sau, dừng lại trên boong tàu, miệt thị Vua người cá: "Yếu đuối."
Cậu xoay người, lại như nghĩ đến chuyện gì, quay lại cảnh cáo: "Lại để tôi nghe được cái thứ âm thanh phiền phức đó, chém chết các người!"
Gương mặt chìm trong lệ khí thăm thẳm, cùng với một luồng sát khí mạnh mẽ.
Ngay cả thông qua máy bay vận tải cũng cảm nhận được khí thế to lớn, quân nhân trên máy bay rất kinh ngạc.
Đây là học viên quân sự hả?
Hình chiếu thực tế ảo cũng không ngăn được khí thế ngút trời của anh Hoan, đâm thẳng vào lòng người xem.
【 Anh Hoan nhà mị... Thật quá là 6 (ngầu). 】
【 Cảm giác như đang xem một bộ phim bom tấn với nhân vật chính có một không hai, anh Hoan. 】
【 Trong thoáng chốc, tôi tưởng trên cổ mình có treo một lưỡi hái tử thần. Tôi thậm chí còn nhìn thấy được ánh sáng sắc lạnh từ lưỡi dao, làm tôi lóa mù mắt. 】
【 Tôi đã từng trải nghiệm cảm giác cận kề cái chết trong chuyến du hành thiên hà bất ngờ gặp phải vụ nổ thiên thạch. Suýt chút nữa bị cuốn vào, chết không có chỗ chôn. Mà giờ khắc này, tôi dường như gặp lại cảm giác sợ hãi đến mức cổ họng bị bóp nghẹt. 】
【!!!! Tôi vừa lúc đối diện với cái liếc mắt của anh Hoan —— trước đây tôi không phải fan anh Hoan đâu, thần tượng của tôi là Nguyên soái Đại tướng, cực yêu quân nhân giống như Vương Đại tướng vậy. Nhưng hôm nay tôi đã bị lay động bởi một cậu học viên quân sự lông còn chưa mọc đủ, ơi là trời!!!! 】
【 Tôi cũng bắt gặp cái liếc mắt đó, nhưng chỉ thấy đằng đằng sát khí, suýt thì xỉu ngang. Ai mà ngờ lầu trên còn lên – đỉnh, quá là thần kỳ... 】
【 Thật ra... Tôi cũng thấy cậu ấy đẹp giai... 】
【 Tôi cũng... 】
【 Tôi... 】
Sở Tranh từ trên máy bay vận tải xuống, đối mặt với sát khí nồng nặc như vậy thì giật mình.
Mọi tế bào trong cơ thể hắn đều đang kích động hò hét, nóng lòng muốn thử.
Sở Tranh cố gắng dịu giọng, đè nén tâm trạng biến thái bệnh hoạn quá mức để không làm người khác sợ hãi.
"Em bé ngoan, lại đây. Cho tôi ôm một cái, nhớ em quá."
Âm thanh quen thuộc, gương mặt quen thuộc, anh Hoan hơi sững người, sau đó hé miệng cười toe. Giây tiếp theo, gương mặt cười trở nên quỷ quyệt.
Cậu đột nhiên biến mất, đến lúc xuất hiện trở lại, anh Hoan đã đứng sau lưng Sở Tranh. Một tay vòng qua cổ Sở Tranh, một tay kia cầm cây gậy ngắn, hung tàn cắm xuống không hề nương tay.
Động tác quá nhanh chóng và đột ngột, nếu đâm trúng, phỏng chừng đầu Sở Tranh phải thủng một lỗ to.
Người xem bị cảnh tượng này làm cho chết khiếp, trái tim thắt lại nhưng cũng không nỡ rời mắt.
Chỉ có thể nói, hung thú đối đầu có thể kích thích nỗi khát vọng với máu tươi và chiến đấu trong bộ gen nguyên thủy của mỗi sinh mạng.
59 học viên quân sự lật đật chạy ra ngoài phi thuyền, vốn họ còn đối địch với người thằn lằn một cách gian nan, nhưng sau đó phát hiện người thằn lằn hình như đang chạy trốn.
Họ không rõ nguyên do, lại nghe thấy bên ngoài phi thuyền có động tĩnh rất lớn nên chạy ra xem.
Đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng anh Hoan giằng co với Sở Tranh.
Sở Tranh tựa như không nhận ra, nhưng ngay khi cây gậy chỉ còn cách đầu khoảng 2-3cm mới lơ đãng nhấc tay giữ chặt. Tay kia nắm cổ tay anh Hoan đang quấn quanh cổ mình rồi siết chặt, nhưng không nghe thấy âm thanh xương gãy quen thuộc.
Ánh mắt Sở Tranh lóe lên, sau đó ném anh Hoan ra ngoài.
Anh Hoan quay tròn 360° giữa không trung, đáp xuống mặt nhất, nhảy thêm vài cái rồi dùng ngón chân chạm vào boong tàu bắn ngược ra như một viên đạn pháo. Gậy ngắn trong tay chợt biến thành cây thước sắt khổng lồ, đánh trúng Sở Tranh.
Sở Tranh dùng tay không bắt lấy thước sắt rồi lui về sau mấy bước. Boong tàu dưới chân rạn nứt như mạng nhện.
Nhưng thước sắt bất ngờ vỡ vụn, tách ra, hóa thành năm sợi xích kim loại, mềm mại như rắn quấn toàn thân Sở Tranh, bắt đầu siết chặt lại. Nếu không thể thoát nổi, cứ đà này có lẽ xương cốt Sở Tranh sẽ bị bóp nát cả.
—— Cũng coi như là thành toàn nguyện vọng đánh cho Sở Tranh tàn phế của anh Hoan.
Không ai thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy trong tay Sở Tranh chợt xuất hiện một cây miêu đao*, liên tục chuyển qua chuyển lại giữa hai tay, nhanh nhẹn sắc bén, thể như chẻ tre. Chỉ thoáng chốc đã cắt những sợi xích quanh thân thành mảnh vụn.
* Miêu đao: một loại vũ khí lạnh, dài khoảng 160cm, cấu tạo bao gồm một lưỡi thép dài, cong nhẹ, được mài sắc một cạnh và phần tay cầm dài, sử dụng hai tay để đánh (song thủ)
Link ảnh:
Link web:
Dây xích kim loại sắp rơi xuống đất chợt xòe những cánh hoa sắc lạnh như hoa nở, bắn lên trên về phía Sở Tranh.
Sở Tranh điều khiển cây miêu đao xuất quỷ nhập thần, tấn công liên hoàn, như thể dao sắc lại như con người, xẻ đôi hàng ngàn cánh hoa sắc bén.
Vũ khí sắc bén bị xẻ đôi biến mất trong chớp mắt, cuối cùng trở về dạng khối Rubik nằm trong tay anh Hoan.
Sở Tranh đứng ở tại chỗ, đối diện với anh Hoan.
Duỗi tay lau sạch vết máu trên má, ánh mắt khóa chặt vào anh Hoan.
Vết cắt mảnh trên gò má Sở Tranh chậm rãi chảy ra tơ máu. Mu bàn tay hắn cũng có hai vết máu tương tự.
Hắn cười nhẹ: "Em bé, em muốn giết tôi?"
Anh Hoan lạnh mặt lườm hắn, sát ý rõ ràng.
Thật ra Sở Tranh đã sớm quen với các kiểu sát ý, mãnh liệt, hung ác, điên rồ, sợ hãi... Tất cả đều muốn giết chết hắn. Hắn cũng thoải mái tận hưởng ánh mắt sợ hãi mà tham lam đó, sau đó tàn nhẫn hủy diệt khát vọng tồn tại của họ.
Nhưng từ khi bị đưa về thiên hà, hắn không thể tự tiện phát điên mà chỉ đành nín nhịn, đôi khi lên cơn hâm hù dọa người khác.
Cho nên, khi vừa cảm nhận được sát ý của em bé ngoan, thật ra hắn vừa sung sướng vừa hưng phấn.
Nhưng khi cục vàng cục bạc thật sự ra tay, lồng ngực Sở Tranh lại thấy nặng trĩu, không hề vui vẻ.
Tuy không biết tại sao bản thân lại đột nhiên khó chịu, nhưng hắn biết hắn không thích em bé ngoan muốn giết hắn, thế thôi.
Sở Tranh nghiêm túc nói: "Tôi không thích em giết tôi, cho nên về sau đừng như vậy. Đánh tôi cũng được, đánh tàn phế cũng không sao."
- --
Lâm Lập trong máy bay vận tải sốc nặng: "Sếp bị sao đó? Bị thương á?"
Arthur chặn Lâm Lập lại: "Lúc sếp nói chuyện yêu đương thì cậu đừng có chõ mũi vào."
Lâm Lập khiếp sợ: "Nói chuyện yêu đương... là đánh đánh giết giết sao?"
"Sếp không phải người thường."
"... Tôi khờ, anh đừng lừa tôi."
Nếu lúc này họ cùng ngồi trên một chiếc máy bay vận tải, Arthur nhất định sẽ xoa đầu Lâm Lập kiểu tràn ngập tình yêu của cha.
Im lặng hồi lâu, Lâm Vi chợt lên tiếng: "Sếp bị thương."
Lâm Lập: "Cái lùm má đùa à? Bạn trai sếp khủng khiếp quá vậy?"
Có nên nói "quả nhiên không hổ là sếp" không?
Arthur: "Sếp không dốc hết sức, bạn nhỏ kia trông cũng hơi lạ."
"Hở? Lạ chỗ nào?" Lâm Lập không biết có vấn đề gì.
Ngược lại Lâm Vi khẽ lẩm bẩm mấy câu, cảm thấy rất hứng thú.
"Có thể hợp nhất mười mấy loại vũ khí trong khối Rubik vào nhau, thiên phú kinh người..."
- --
Nhóm Vương Thịnh vừa thấy Sở Tranh đã nhớ ngay đến tên biến thái gặp được ở bệnh viện đặc biệt hành tinh thủ đô một năm trước.
Vẻ mặt cả đám khó tả, đến giờ họ vẫn nhớ cảm giác áp bách cả phòng bệnh mà Sở Tranh tạo ra, nhưng giờ trông ra lúc đó hắn vẫn giấu kín phần lớn thực lực.
Ngụy Chương không quen biết Sở Tranh, nhưng cậu ta biết chiếc mặt nạ mô phỏng trên mặt hắn.
Trước kia cậu ta rất đỗi sùng bái anh trai mặt nạ, cảm thấy người đó nhất định là đặc công quân đội, tài năng trác tuyệt.
Nhưng qua trận đấu giữa anh mặt nạ và anh Hoan... Do dự hai giây, Ngụy Chương không chút e dè phản chiến.
Vừa xem xong hiệp đấu, Ngụy Chương kích động nhảy dựng lên: "Á trời ơi anh Hoan quá đẹp trai, em yêu anh chết mất! Tim tim! Moah moah!"
Đồ ngố này còn học theo mấy cô nàng đu idol vòng tay lên đỉnh đầu tạo hình trái tim.
Anh Hoan nghiêng đầu, ánh mắt tăm tối liếc Ngụy Chương.
Chân phải hơi động đậy, một miếng kim loại từ boong tàu bay ra, phóng vút về phía Ngụy Chương.
Khi sắp đâm trúng Ngụy Chương, Hứa Duy Nhất đột nhiên ném cây súng lắp ráp trong tay ra, đánh trật hướng miếng kim loại kia.
Mảnh kim loại sượt qua cổ Ngụy Chương, già nửa miếng cắm sâu vào cửa khoang phía sau.
Máu từ cổ Ngụy Chương rơi như mưa, cậu ta còn ngơ ngác nhìn anh Hoan.
Anh Hoan: "Ồn chết được."
A Á kéo Ngụy Chương xuống băng bó.
Ngụy Chương như người mất hồn, thẫn thờ: "Anh Hoan... muốn giết tôi?"
Đôi mắt đỏ bừng, rất đáng thương.
Có lẽ chuyện anh Hoan muốn giết cậu ta đã đem đến tác động quá lớn, không thể chấp nhận nổi.
Tô Nha: "Anh Hoan hơi lạ."
"Hả?"
Hứa Duy Nhất nói: "Hẳn là hai ống chất lỏng tiêm vào người anh Hoan có vấn đề, dường như anh Hoan hiện tại không nhận ra chúng ta, hơn nữa rất hung hãn."
Mọi người xung quanh nghe vậy thì nhăn mày, không khỏi lo lắng.
Chỉ mỗi Ngụy Chương nhẹ nhàng thở phào: "Tôi còn tưởng anh Hoan muốn giết tôi thật, làm tôi sợ muốn chết."
Mọi người: "..."
Nếu là một cậu trai xinh xắn đáng yêu nói lời này thì gọi là ngọt. Còn Ngụy Chương, thật sự chỉ thấy ngốc.
- --
【... Đó là khối Rubik? Tôi cảm tưởng như mình không còn nhận ra hai chữ khối Rubik nữa. 】
【 Sau đợt khối Rubik có thể tổ hợp ra khiên phòng hộ, một lần nữa tôi biết vũ khí của khối Rubik còn có thể kết hợp lại với nhau thành một khối. 】
【 Thật sự không phải hiệu ứng đấy chứ? Tôi bị sự ngầu lòi của cậu ấy hại đến nói năng lộn xộn, võ nghệ còn ảo ma hơn cả hiệu ứng phim ảnh. Không ngờ còn hợp nhất các loại vũ khí vào nhau, trùng trùng điệp điệp, quá mạnh. 】
【 Thật ra không phải các loại vũ khí xếp thành một khối, giải thích từ góc độ tái cấu trúc phân tử, khối Rubik chỉ có thể tổ hợp thành một loại vũ khí. Nhưng mà, xin nhấn mạnh là "nhưng mà", tốc độ tái tổ hợp của khối Rubik anh Hoan sở hữu thật sự quá nhanh, ví dụ như việc tái cấu trúc khối Rubik thành một thanh đao, chỉ gần một giây sau lại tổ hợp thành loại vũ khí khác. Tốc độ nhanh đến mức nào? Nhanh đến mức tốc độ tái cấu trúc phân tử thậm chí không theo kịp tốc độ khống chế của anh Hoan, cho nên mới tạo ra ảo giác như nhiều loại vũ khí kết hợp thành một. 】
【 Nghe cậu giải thích, hình như đúng là có chuyện như vậy. Nhưng hơn cả, tôi muốn biết tại sao lại gọi là "tốc độ khống chế của anh Hoan"? Chẳng lẽ con người có thể khống chế được khối Rubik hả? Thứ đồ chơi đó cực kiêu căng, nếu không phải qua nhiều lần thí nghiệm xác định không hề có giá trị sinh mệnh, tôi thật sự cho rằng cái thứ đó là một dạng sống mới. 】
【 Sản phẩm đen do Công trình khoa học hy vọng sáng tạo ra đương nhiên không dễ khống chế. Tuy tôi không biết cách điều khiển, nhưng nếu đã do con người tạo ra thì chắc chắn phải có bí quyết làm nó tuân theo ý mình. 】
【 Dù nói thế nào, khống chế được khối Rubik cũng là giỏi quá luôn rồi. 】
【 Anh Hoan đang ở dạng bán thú! Tôi thấy cái đuôi xù xù, không biết là con gì ha. 】
【 Sóc sao? Trông cái đuôi như cây chổi xể. 】
【... Có con sóc nào trên đời ghê gớm vậy không? 】
【 Hay là sói? Sói cũng đáng yêu. Một bé sói con. 】
【 Có cô bạn nào ở đây à? Dù sao trong mắt con gái, dạng thú non của mọi loài sinh vật đều đáng yêu. 】
【 Con gái!!! Ở đâu? 】
【 Tôi, nam. Thật ra cũng rất tò mò về hình thú của anh Hoan, sao mà mạnh vậy chứ? 】
- --
Anh Hoan có gì đó không ổn.
Tất cả mọi người quen biết cậu đều nhận ra điều này.
Anh Hoan hiếu chiến, nhưng sẽ không tổn thương người vô tội. Tựa như trong sự kiện ở tòa nhà Sao Song Tử trước đó, do khăn quàng cổ bị giẫm trúng mới đánh cơ giáp quân sự tơi bời, nhưng trong lúc đó vẫn để ý ném khối Rubik ra bảo vệ quần chúng vô tội.
Nhưng lúc này, khi đang đánh nhau với Sở Tranh, anh Hoan lại muốn giết Ngụy Chương chỉ bởi vì cậu ta ồn ào.
Nếu chuyện Ngụy Chương là ngoài ý muốn, thì trong các hiệp đấu tiếp theo lại thấy rất rõ ràng.
Cậu không thèm để ý người thằn lằn ở đây, cũng không bận tâm đến 59 học viên khác, mỗi lần ra chiêu gần như đều phải lan đến gần chỗ họ.
Sở Tranh sẽ không cứu người thằn lằn, nhưng hắn vẫn để tâm đến những học viên nọ.
Những học viên đó hoàn toàn không thể chống lại anh Hoan ở trạng thái bạo phát.
Một lần nữa tránh thoát khỏi đòn tấn công của anh Hoan, lúc bình tĩnh lại, Sở Tranh không khỏi cau mày.
"Bé ngoan, em muốn giết tôi mà lại còn phân tâm ra giết chết những người khác, tôi không vui đâu nhé."
Anh Hoan đang mang trên vai một loại vũ khí hạt nhân tái tổ hợp, chỉ được sử dụng trong chiến tranh, hơn nữa có quy định nghiêm ngặt chỉ được sử dụng trong chiến tranh cấp hai trở lên.
Một khi đạn pháo được bắn ra, nó sẽ nổ tung thành từng mảnh như bông hoa nở rộ, đẹp đẽ nhưng sức hủy hoại rất lớn. Phạm vi ảnh hưởng cũng rất đáng lưu tâm.
Mà khẩu pháo đang hướng về phía 59 học viên quân sự.
Nghe vậy, anh Hoan nghiêng đầu nhếch môi, quỷ quyệt ngạo mạn: "Anh không đánh với tôi tử tế, tôi giết chết bọn nó. Sau đó là đám quái vật này, cuối cùng là ——" họng pháo nhắm vào những chiếc máy bay vận tải giữa không trung: "Bọn họ!"
Sở Tranh cười haha: "Em muốn đánh với tôi tử tế? Vậy phải tuân theo quy tắc của tôi!"
Anh Hoan hưng phấn đáp: "Anh Hoan sẽ tuân thủ!"
Ngay sau đó, Sở Tranh xuất hiện trước mặt anh Hoan. Đồng tử anh Hoan co rút, mọi thứ còn lại trong đôi mắt cậu là Sở Tranh.
Sở Tranh dạng bán thú, đôi con ngươi dã thú màu lưu ly, lạnh băng hung ác.
Cổ bị một bàn tay to kẹp chặt, sau đó bị ấn mạnh xuống tạo thành tiếng vang lớn. Gần như toàn bộ phần đầu của anh Hoan đều bị đập xuống boong tàu, đau đớn làm cậu hưng phấn, đồng thời, dạt dào ý chí chiến đấu.
Tay trái anh Hoan bắt lấy cái cổ tay đang kiềm tỏa bản thân, tay phải cuộn lại dồn lực đấm thật mạnh. Tiếng xương gãy nho nhỏ vang lên nhưng vẫn truyền vào tai một cách rõ ràng.
Hưng phấn! Hưng phấn! Hưng phấn!
Cơ thể anh Hoan mềm như nước chảy, thân dưới quấn quanh người Sở Tranh, lật người, mượn lực thoát khỏi vòng kiềm chế, cũng phát động công kích mà không chịu chờ chỉ một giây. Đòn tấn công hướng thẳng vào điểm chí mạng của Sở Tranh, Sở Tranh cũng không trốn tránh như trước, bắt đầu phản công.
Nhưng chủ yếu vẫn là phòng thủ, chọc anh Hoan tức điên.
Anh Hoan phẫn nộ, tung chiêu càng âm hiểm, tốc độ cũng càng nhanh. Sở Tranh bị đánh trúng mấy lần, tơ máu chảy ra từ khóe miệng.
Người xem không nhìn ra, tưởng rằng hai người ngang tài ngang sức. Nhưng người biết rõ năng lực của Sở Tranh như đám Lâm Vi lại biết ngay hắn gần như không chống trả.
Có lẽ nội tạng hắn sắp lệch khỏi vị trí, cơ thể cũng nhiều vị trí đã gãy xương.
Lâm Lập nhảy dựng lên: "Sếp đang làm gì thế? Đột nhiên biến thành M hay gì?"
Arthur và Lâm Vi lại tỏ ra rảnh rang, thậm chí nhàn hạ đến mức lệnh cho người khác phải để mắt đến người cá và cả con phi thuyền kia, nhất định phải kiểm soát được tất cả kẻ địch.
Lâm Lập còn đang ríu ra ríu rít, nhảy nhót lung tung, hận không thể lấy thân mình thay cho sếp.
Arthur chửi: "Cậu có tin là một khi dám chõ mũi vào, người đầu tiên đánh cậu chính là sếp không?"
Lâm Lập liền héo hon.
Đúng là có thể thế thật.
"Chẳng lẽ sếp biến thành M thật rồi?"
Vậy về sau cậu ta có được đánh sếp không nhỉ?
... Nghĩ cũng thấy khá đáng mong đợi đó chứ.
Arthur lắc đầu: "Nỗi bi ai của cún độc thân."
Làm gì có cái gọi là chợt biến thành M, người ta không nỡ đánh đó thôi.
Hơn nữa, không biết chừng là cố ý xông lên để bị đánh đến gãy tay gãy chân.
Nếu không, rõ ràng còn có cách tiện lợi hơn, vừa không gây tổn thương lại vẫn kiềm giữ được cậu bạn nhỏ, thậm chí là không cần đánh, nhưng không được sử dụng.
Đừng thấy sếp Sở bị dở hơi, lúc cần thiết vẫn rất là khôn khéo đó.
Arthur: "Lâm Vi, cô đoán xem gãy mấy cái xương mới chịu mở vực?"
Lâm Vi: "Sáu."
Arthur: "Sắp rồi."
Lâm Vi hiểu biết sâu về cơ thể con người, cô biết thế nào là thỏa đáng nhất.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Về việc anh Hoan có đang khỏa thân hay không... Tôi chỉ có thể nói các bạn quá 6. Tôi hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, điểm chú ý của các bạn quá 6.
Hại tôi cười cả ngày.
- --
P/s: Vẫn còn suất diễn của Vua người cá, về sau lại dạy dỗ gã ra trò.