Ầm ầm ầm ầm!
Tiếng vang lớn làm rung chuyển cả không trung, cắt qua màn đêm yên tĩnh. Bụi mù tung bay che trời lấp đất, như thể cả bầu trời sao cũng bị khuất lấp. Khách sạn cũng rung chuyển như nằm trong tâm chấn, một lúc lâu sau mới dừng lại.
Đám người đang quần nhau trong khách sạn cũng dừng lại, nháo nhào chạy ra khỏi cửa.
Bởi vì họ có dự cảm khách sạn sắp sập.
Các học viên quân sự tụ tập trên khu đất trống trước cửa khách sạn, ngẩng đầu xem, chỉ thấy tất cả vách tường, cửa sổ đến tầng thứ 6 đều vỡ be bét, đổ nát hỗn độn.
Mọi người không thể tin nổi, lực phá hoại phải lớn đến mức nào mới phá hỏng toàn bộ sáu tầng khách sạn.
Vương Thịnh đang ở phòng tổng thống lầu 7, sống không còn gì luyến tiếc bám dính lấy những vật thể cố định trong phòng, phòng trường hợp bản thân bị hất văng đi.
Nhưng y phòng được lực hút trái đất, chứ không đỡ nổi sức tàn phá của anh Hoan. Giây tiếp theo, sàn nhà cách y 1 mét chợt nổ tung, anh Hoan nhảy từ dưới lên, Vương Trừng đuổi sát theo sau.
Hai người hủy hoại tầng 6, không còn chỗ đặt chân liền cho nổ trần nhà, nhảy lên tầng 7 tiếp tục vật nhau.
Vương Thịnh sống không còn gì luyến tiếc, đáng thương giơ tay: "Xin hỏi, các anh trai cho em xuống lầu đã được không?"
Vương Trừng cúi đầu, nhìn Vương Thịnh cười: "Trùng hợp thật."
Nói xong anh ta vung roi mềm lên, chọc chết Vương Thịnh.
Vương Thịnh bị loại khỏi cuộc thi: "Vậy giờ em có thể xuống lầu không?"
Anh Hoan khiêng cây thước sắt: "Ờ. Nhưng mà cầu thang hỏng rồi."
Vương Thịnh: "..."
Anh Hoan: "Tôi tiễn cậu một đoạn ha.'
Vương Thịnh: Dạ thôi.
Không đợi y kịp từ chối, cây thước sắt bự chảng đã bổ vào giữa mặt y, Vương Thịnh sợ đến mức bật vội ra sau, nhảy... nhảy ra khỏi tòa nhà.
"Đm đời!"
Ngụy Chương đỡ được Vương Thịnh đang rơi thẳng xuống, sau đó ném y xuống đất. Ngẩng lên tiếp tục nhìn anh Hoan với đôi mắt lấp lánh: "Không ngờ có thể đánh ngang tay với học viên hàng đầu của trường quân đội số một, không hổ là anh Hoan!"
Ngụy Chương nói lời này lập tức đắc tội với đám fan của Vương Trừng, họ nháo nhào trợn mắt: "Chém gió phần phật không sợ rách đầu lưỡi hả! Chẳng qua Vương Trừng còn đang chỉ dạy cho Diệp Di Hoan đó thôi. Một học viên mới, không biết thế nào là trời cao đất dày, phép khiêm nhường cơ bản nhất cũng quên. Vương Trừng dạy dỗ một chút, thuận tiện chỉ dẫn, vào trong miệng cậu thành đánh ngang tay. Kính lọc hơi dày quá rồi đó."
Fanboy số 2 của Vương Trừng: "Đàn anh thành danh đã nhiều năm, cho đến nay vẫn là học viên hàng đầu trường quân đội số một, bao năm qua vẫn hạ đo ván người đứng đầu trường quân đội số hai. Thậm chí mới năm ba đã vượt cấp khiêu chiến đàn anh khóa trên, giành được hạng nhất toàn trường từ đàn anh đó. Ngay cả Nguyên soái Lạc Đức trong quân đội cũng từng mở miệng khen ngợi đàn anh Vương có phong thái cuồng thú nhân thủy tổ năm đó. Nhiều năm như vậy, chỉ có anh ấy mới nhận được lời ca ngợi như vậy, thế nên anh ấy hoàn toàn xứng đáng là thiếu sinh quân số 1."
Fanboy số 3 của Vương Trừng: "Da mặt trường quân đội số hai càng ngày càng dày, bao nhiêu năm vẫn bị đè đầu bởi trường quân đội số một chính là vì bọn này có đàn anh Vương bảo kê. Giờ con chó con mèo ở đâu chui ra cũng dám nói ngang tài ngang sức với đàn anh của bọn tao, da mặt có dày nữa cũng không giúp bọn mày thượng đẳng lên tí nào đâu."
Fanboy số 4 của Vương Trừng: "Không giành được vị trí đầu trong bảng xếp hạng trường quân đội, mà tầm mắt và lòng dạ cũng nhỏ nhen không ai bằng."
... Ban đầu chỉ là fanboy của anh Hoan tức giận, sau đó là tất cả các học viên trường quân đội số hai phẫn nộ, một câu cuối cùng, chọc giận tất cả mọi người ở đây.
Vốn không quan tâm đến anh Hoan lắm, liền lập tức đầu quân về dưới chiến tuyến anh Hoan.
Thiếu sinh quân trường quân đội số ba lạnh giọng trào phúng: "Haha, người đứng đầu trường quân đội số một đánh lâu vậy rồi vẫn chưa giải quyết được một thằng nhóc học viên mới của trường quân đội số hai. Hạng đầu này quả là danh xứng với thực ha."
Học viên trường quân đội số bốn mỉa mai: "Hehe, rõ ràng không đánh bại được một tân học viên, còn mạnh miệng chém gió là chỉ dẫn. Quả nhiên trường quân đội số một "có phong thái" quá."
Vương Thịnh ngẩng đầu, thản nhiên nói một câu: "Tôi mới thấy trên người Vương Trừng có 13 vết thương, còn anh Hoan chỉ bị 12 vết."
- --
Tiếng cãi vã nảy lửa khiến bãi đất trống trước cửa khách sạn trông không khác gì cái chợ vỡ. Lập trường của hai phe đối đầu nhau, la hét ầm ĩ, thậm chí chuẩn bị xông vào đánh nhau.
Lúc này, có kẻ đục nước béo cò hô to: "Vương Trừng trí dũng song toàn, số một trường quân đội!"
"Số một trường quân đội! Số một trường quân đội!"
- --
"Anh Hoan ** trời chịch đất, không sợ gì cả, người đứng đầu chân chính!"
"Người đứng đầu chân chính! Người đứng đầu!!"
...
"Rốt cuộc ai! Ai mới là người đứng đầu chân chính của các trường! Là học viên trường quân đội số một, người đầu tiên được Đại Nguyên soái khen ngợi có phong thái cuồng thú nhân thủy tổ, Vương Trừng!! Hay là tân sinh mới nổi gần đây, ** trời chịch đất, không sợ gì cả, Diệp Di Hoan!! Chúng ta cùng chờ xem, hãy vì thần tượng trong lòng chúng ta, người đứng đầu chân chính trong giới học viện quân sự, người cáng đáng tương lai quân đội mà đánh call* nổ đường dây nóng thiên hà đi! Hãy cống hiến sức lực non nớt để ủng hộ cho thần tượng trong lòng chúng ta đi!"
* Đánh call: là thuật ngữ Internet chỉ sự la hét, reo hò và vẫy đèn gậy của khán giả để cổ vũ thần tượng.
La Tường nhảy lên một tảng đá lớn, cao giọng hò hét.
Sau khi kéo lực chú ý của toàn bộ thiếu sinh quân lại đây, cũng thành công khơi gợi sự nhiệt huyết của họ, cô vỗ tay, hai thành viên của đội 3 bước ra, tay cầm một tấm ga trải giường.
Một thành viên trong đó dùng dao găm vạch hai chữ trên tấm ga: Vương, Diệp.
Giọng La Tường trầm xuống: "Đặt cược đi. Hãy cổ vũ cho thần tượng trong lòng các bạn!"
Gần như trong mắt học viên quân sự nào cũng đang cháy lên ngọn lửa mãnh liệt, ùa lên đặt cược tất cả những gì có thể đem ra đặt được.
Có vài người không có đồ đáng giá, liền hỏi: "Có thể trả tiền sau khi rời khỏi khối vuông Thằn lằn không?"
La Tường lắc đầu: "Không được. Sau khi rời khỏi đây, tuy rằng các cậu có nhiều tài sản, nhưng đem ra đặt cược thì còn gọi gì là tâm ý chân thành nhất nữa?"
Người nọ nghe vậy thì xúc động lắm, khẽ cắn môi đặt cược cả nguồn năng lượng của mình.
Cả đám Tô Nha trợn mắt há hốc mồm nhìn.
"Tôi cược khối Rubik, có thể chuộc lại không?"
Học viên đặt cược khối Rubik với đôi mắt đỏ như con thỏ.
La Tường cân nhắc một hồi, đồng ý.
"Nhưng phải chuộc lại trong thời gian ở khối vuông."
"Được."
Vương Thịnh rớt cằm, thế này... thì điên quá rồi.
Ngụy Chương cũng đỏ au đôi mắt, ầm ĩ đòi đặt cược khối Rubik.
Tô Nha cản cậu ta lại, nhưng giờ Ngụy Chương không khác nào một con trâu điên, có muốn cản cũng không được.
"Đội trưởng, khuyên cậu ta đi."
Vương Thịnh quát lên: "Ngụy Chương, giờ là lúc nào? Còn theo đuôi bọn họ làm trò!"
Mắt Ngụy Chương đỏ hồng lên vì giận, cắn răng: "Cái gì hả! Bọn họ dám sỉ nhục anh Hoan của tôi, tôi đặt cả khối Rubik và nguồn năng lượng cược anh Hoan thắng! Quần áo thì sao? Giày nữa? Đều là hàng li mít tịt (limited) cả đấy!"
Khóe miệng Vương Thịnh co giật, đứng như trời trồng.
Đường Hành Quân khẽ xoa cái cằm trơn mượt, nghĩ ngợi, cũng tiến tới dò hỏi La Tường: "Lỡ hòa thì sao?"
Lời này lập tức thu hút cả một biển phẫn nộ.
"Chỉ nói thắng bại chết sống, tuyệt đối không tham sống sợ chết mà chịu thế hòa!"
Nói xong, học viên nọ đập vỡ cả tảng đá lớn, giành được một làn sóng hô hào ủng hộ.
Đường Hành Quân: "........."
- --
Vương Trừng thấy bên dưới cãi cọ ồn ào như cái chợ thì lấy làm lạ.
"Bọn họ đang làm gì?"
Anh Hoan: "Củng cố tình đồng chí."
Vương Trừng gật đầu: "Sức bật của cậu không tệ, võ nghệ linh hoạt, tôi chưa từng thấy qua chiêu thức nào như vậy."
Anh Hoan: "Võ nghệ của anh ổn định mà tuần tự, thắng ở điểm ra chiêu bất ngờ."
Vương Trừng: "Khách sáo rồi. Sức lực cậu rất lớn, tiếc rằng khả năng khống chế còn chưa được hoàn hảo."
Anh Hoan: "Quá khen. Anh mạnh về khống chế lực, nhưng không giỏi đánh lâu dài."
Vương Trừng ngửa đầu thở dài: "Đám học viên mới bây giờ quả là tài giỏi."
Anh Hoan an ủi: "Anh cũng đã từng là người kiêu ngạo."
Tuy rằng giờ đã già rồi, không còn trai tráng nữa.
Vương Trừng rút lại roi mềm: "Không dùng vũ khí, chúng ta vật lộn một trận, phân rõ thắng bại thôi."
Anh Hoan cũng thu lại cây thước sắt bự chảng: "Ờ. Liều mình bồi quân tử, sống chết đã hiểu rõ."
Không biết ai động thủ trước, anh Hoan đá chân quét ngang, để lại một vết hằn sau trên cả một vách tường. Vương Trừng khom người né tránh, uốn gối lộn mèo về phía sau anh Hoan, dồn lực vào một chân đá thật mạnh.
Nhân lúc anh Hoan né ra sau, roi cứng xuất hiện trong lòng bàn tay anh ta, lại như một con rắn khép mở lớp vảy dày đặc, như rắn phun lưỡi, độc ác tập kích phần lưng của anh Hoan.
Anh Hoan hơi nghiêng người, dùng tay nắm lấy roi mềm linh hoạt, lớp vảy sắc bén lập tức đâm vào lòng bàn tay cậu. Mà phía sau Vương Trừng, một cây thước sắt nặng nề đập vào nơi anh ta thiếu phòng thủ.
Vương Trừng muốn đoạt lại roi mềm, nhưng anh Hoan quấn đầu roi quanh bàn tay mình. Hành động bị kiềm chế, anh ta trốn không thoát.
Tiếng xé gió sau lưng càng lúc càng gần, Vương Trừng rơi vào đường cùng đành phải bỏ roi. Anh Hoan xoay tròn mấy vòng, bắt lấy roi mềm và khéo léo dùng sức kéo thước sắt khổng lồ về lại đường cũ, quán tính không giảm, lao thẳng vào Vương Trừng.
Sau đó, anh Hoan vung roi, buộc Vương Trừng phải đối mặt trực diện với cây thước sắt.
Anh Hoan từng bước ép sát, Vương Trừng từng bước lui về. Vách tường và cửa sổ cả tầng 7 đã bị phá hỏng, đổ nát hoang tàn, bốn phía ngả nghiêng.
Vương Trừng ra tay ngăn cây thước sắt lại, khiến bản thân bị gãy mất hai cái xương sườn, cây thước quay lại đập về phía anh Hoan.
Anh Hoan lui về sau vài bước, ý nghĩ vừa chuyển, cây thước sắt biến lại thành khối Rubik, nằm trong lòng bàn tay.
Mà cây roi mềm trong tay cậu cũng đã trở về khối Rubik, nhanh chóng bay vào trong tay Vương Trừng.
Hai người đối mặt nhau từ xa, lòng thì nghiến răng mà mặt vẫn tươi cười.
Vương Trừng gãy hai cái xương sườn, xương bả vai anh Hoan đau nhói từng cơn, có vẻ như đã vỡ vụn cả.
Hai bên đều bị thương không nhẹ.
Vương Trừng nhe răng: "Đàn em học chiêu binh bất yếm trá* này có vẻ nằm lòng nhỉ."
* Binh bất yếm trá: nghĩa là khi dùng binh thì việc đánh lừa quân địch là điều buộc phải làm để đem lại lợi thế, nhằm giành lấy chiến thắng trên sa trường.
Anh Hoan cũng nhe nhởn đáp trả: "Nhờ đàn anh dạy tốt."
Hai người tâng bốc nhau một phen, sau đó yên lặng lướt qua vấn đề đã nói chỉ vật tay đôi nhưng lúc cần lại không chút do dự dùng vũ khí đánh lén nhau.
Người ở cửa khách sạn hãy còn ngẩng đầu xem, nhưng vài người nhìn không rõ bên trên đang xảy ra chuyện gì, một vài người khác đã nhanh chân chạy lên nóc nhà đối diện ngó sang, thuận tiện tường thuật trực tiếp.
"Thế hoà."
Vừa dứt lời, mặt đất rung chuyển ầm ầm như muốn lật tung bầu trời. Vết nứt như mạng nhện dần lan rộng trên nền đất, sau đó theo tiếng "đùng", nứt thành một khe hở như bàn tay, khe hở còn tiếp tục mở rộng, lan ra đến gần những tòa nhà cao chung quanh.
Các tiểu đội trưởng thấy vậy thì hô to: "Lùi về sau!"
Mọi người nhanh chóng lùi lại, chạy lên sân thượng của mấy tòa nhà cao tầng cách xa khách sạn. Mà các tòa nhà quanh khách sạn cũng từ từ sụp xuống. Về phần cái khách sạn xấu số, nó không khác nào món đồ chơi bị người khổng lồ đẩy tới đẩy lui, lung lay sắp đổ, từ trên xuống dưới từng tầng dần sụp đổ.
Anh Hoan và Vương Trừng ở lầu 7 thấy vậy thì liếc nhau một cái, cực kỳ ăn ý chạy vội ra ngoài. Nhảy khỏi tòa nhà, dẫm lên những tảng đá vỡ, đáp đất như linh miêu, rồi dùng hết sức bình sinh chạy té khói.
Hai người hội hợp với số học viên còn lại, trông về phía khách sạn đang sụp đổ từ phía xa.
Vương Thịnh hỏi: "Động đất?"
Anh Hoan nhíu mày: "Không giống."
Động đất sẽ có điềm báo, cậu có thể cảm ứng được loại thiên tai này. Nhưng trước đó cậu không hề cảm nhận được điều gì.
Khách sạn hoàn toàn tan hoang, khói bụi bay mù mịt, những tảng đá khổng lồ xếp đống trên mặt đất, nhìn như phế tích. Sau khi khói bụi lắng dần, mặt đất lặng đi, nhưng chẳng được bao lâu lại tiếp tục rung lên.
Trận rung chuyển còn dữ dội hơn những lần trước đó, đống đá hỗn loạn do khách sạn sụp đổ như bị người khổng lồ cầm chổi quét sang hai bên. Mà nơi vốn là nền khách sạn bắt đầu vỡ ra, từ bên dưới có vật thể sắc nhọn đen tuyền nhô ra, từ từ bay lên.
Sắc mặt mọi người nặng nề, bởi vì họ đã thấy một nửa vật thể màu đen đó, cũng đoán được nó là cái gì.
Tàu vũ trụ.
Một con tàu vũ trụ to lớn chôn giấu dưới nền khách sạn, giờ đang phá vỡ mặt đất bay lên trên. Nhưng không ai biết con tàu vũ trụ này có mục đích gì mà chỉ có thể xác định được một điều, người tới không có ý tốt.
Du Xương bối rối chật vật chạy ra khỏi rừng cây, trong lúc đó cậu ta đã gặp được vô số cuộc tập kích của người thằn lằn nhằm vào học viên quân sự. Nhưng cậu ta may mắn trốn thoát tất cả, chạy về khách sạn. Vất vả lắm mới thấy bóng dáng mọi người, lập tức gào lên: "Người thằn lằn tấn công!"
Mọi người cúi đầu nhìn Du Xương nhếch nhác. Vương Trừng, La Tường và Ike chủ động qua dò hỏi.
Du Xương lộn xộn giải thích, nhưng mọi người cũng có thể từ đó chắp vá được sự việc đã xảy ra.
Nhưng bởi vậy mà lòng càng nặng trĩu.
Có người lẩm bẩm hỏi: "Sao lại thế này? Không phải đã nói không có gì nguy hiểm sao?"
"Khối vuông quyền hạn tối cao vốn có nguy hiểm, nhưng các lần "Vinh Quang Thiên Hà" trước kia đều chưa từng xuất hiện chuyện như vậy."
"Chẳng lẽ đây là thử thách quân đội mới giao xuống?"
Tàu vũ trụ, người thằn lằn tấn công học viên quân sự, tuy có vẻ điên rồ nhưng quả thực có khả năng do quân đội làm ra.
Nhóm học viên nhìn mấy đội trưởng, hy vọng họ có thể đưa ra một câu trả lời chắc chắn.
Vương Thịnh trầm giọng: "Lần thi đấu này là do quan văn trong quân đội phụ trách."
Quan văn quân đội có thể vẽ ra một đống nút thắt ngoằn ngoèo, nhưng tuyệt đối không nghĩ ra mánh khóe đê tiện như phi thuyền hay người thằn lằn tập kích như quân đội. Huống chi ——
"Chúng ta đang ở trên hành tinh Thằn lằn thật sự."
Vậy nên không thể nào là thử thách của quân đội được!
Hiển nhiên Vương Trừng và La Tường cũng đã đoán ra được điều này, họ nghiêm mặt không nói lời nào.
Vương Trừng đột nhiên nói: "Yêu cầu kết nối, xem có thể liên hệ với quân đội ở hành tinh thủ đô không."
Mọi người nhìn nhau, không muốn làm người đầu tiên yêu cầu kết nối.
Bởi vì chỉ có người bị giết loại mới chủ động xin liên lạc, trong khi họ vốn không rõ đây rốt cuộc là do trục trặc kỹ thuật hay là một phần của cuộc thi.
Ngay cả Du Xương cũng do dự.
Anh Hoan mở đường liên lạc, quay lại đáp: "Đường dây bị cắt rồi."
Những người khác không bận e dè nữa mà lật đật mở máy truyền tin của mình ra, phát hiện đã bị ngắt kết nối.
"Chúng ta đang bị nhốt."
"Sao thế này? Thực tế ảo gặp sự cố sao?"
"Còn chuyện người thằn lằn tấn công là thế nào nữa? Người bị tấn công đâu hết rồi?"
"Cả cái tàu vũ trụ nữa này? Không phải nói khoa học kỹ thuật ở hành tinh Thằn lằn đang ở giai đoạn chớm nở sao? Sao lại có cả tàu vũ trụ? Cho dù là khối vuông mô phỏng cũng không nên có tàu vũ trụ mới đúng."
...
Mọi người tranh nhau nói, ầm ĩ náo loạn.
Đến lúc này, Hứa Duy Nhất mới biết hóa ra cả đống học viên quân sự thật ra chỉ cmn là một đám thất học!
Vương Thịnh nhíu mày: "Tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ... Anh Hoan, cậu có cách giải quyết không?"
Anh Hoan vác cây thước sắt, nhìn thẳng vào con tàu vũ trụ lồ lộ trước mặt, kích động cong môi: "Đánh đi! Phá cái phi thuyền này."
Mọi người: "..."
Phi thuyền không phải cơ giáp đâu anh Hoan! Đừng nói nghe đơn giản vậy được không?
Cả con tàu hiện rõ trước mắt, chiếm cứ khoảng đất trống xung quanh khách sạn, độ cao thậm chí vượt qua khách sạn bảy tầng ban đầu. Con tàu di chuyển một chút, phát ra âm thanh rầm rầm rồi đứng yên trên đất.
Cửa sập của con tàu mở ra, mấy trăm khẩu pháo laser nhắm vào sân thượng nơi các học viên đang đứng. Họng pháo tối om xếp hàng, chờ tích đủ năng lượng và một mệnh lệnh khai hỏa.
Các học viên không ai dám nhúc nhích, mồ hôi lạnh túa ra. Ngay cả Vương Trừng cũng cảm nhận được mối họa ngập trời sắp xảy ra.
Đột nhiên, vài bóng người nhảy ra khỏi tàu vũ trụ. Làn da xanh lục, đuôi dài, đầu trọc, là người thằn lằn.
Chúng đứng trên boong phi thuyền, sau đó nhảy xuống, giẫm lên xà ngang đá vụn, nhảy vào giữa các tòa nhà cao tầng, tốc độ cực nhanh, chỉ chớp mắt đã xuất hiện trước mặt, không nói nửa lời đã bắt đầu tấn công.
Cơ thể chúng nhanh nhẹn linh hoạt, sức mạnh nổi bật, đặc biệt là cái đuôi, khẽ quật qua đã khiến vật liệu kim loại cứng rắn phải móp méo.
Tuy các học viên bị đánh cho trở tay không kịp, nhưng cũng rất mau phản kháng lại. Quá trình huấn luyện giúp họ có thể phản ứng một cách hiệu quả nhất trong tình huống này, thậm chí thật sự chống đỡ được đà tấn công của người thằn lằn.
Người thằn lằn bị xua đuổi, rút lui về một góc sân thượng. Một người thằn lằn bị đá văng đến trước mặt chúng, hồi lâu không đứng dậy nổi.
Anh Hoan thả lỏng chân, nhếch môi cười mỉa.
Những người thằn lằn còn lại hoàn toàn không quan tâm đến đồng đội ngã trước mặt chúng, đến liếc mắt cũng lười.
Có thể thấy được độ máu lạnh.
Như vậy, câu hỏi đặt ra là, tại sao người thằn lằn máu lạnh lại kết bè tấn công học viên quân sự?
Ngón trỏ và ngón giữa của anh Hoan chụm lại khẽ gõ trán, sau đó búng tay cái tách.
Dù sao đánh chết là hết chuyện.
Nhưng giây tiếp theo, cơ thể người thằn lằn bắt đầu biến hóa ít nhiều, nửa thân của một số kẻ biến thành vật liệu kim loại kiểu mới, mình đồng da sắt.
Một số khác lại biến một bộ phận trên cơ thể mình thành vũ khí, vũ khí nóng, vũ khí lạnh đều có, hơn nữa mỗi loại đều giống hệt vũ khí trên tay các học viên quân sự ở đây.
Trước khi tấn công, người thằn lằn không có vũ khí, phe học viên quân sự trang bị đầy đủ. Khi người thằn lằn cầm vũ khí tấn công lần nữa, họ mới nhận ra mọi chuyện không đơn giản như vẫn tưởng.
Bởi vì không chỉ vũ khí của người thằn lằn giống với họ, mà động tác chiêu thức bọn chúng sử dụng cũng giống họ y hệt, thậm chí chúng có thể dễ dàng đoán được động tác tiếp theo của đối thủ.
Nhóm học viên quân sự như đang đối mặt với bản thân trong gương, bị bọn chúng kiềm chế khắp nơi.
Thước sắt của anh Hoan đập vào thước sắt của người thằn lằn đối diện, vậy mà lực độ nó dùng cũng không kém cậu là bao. Hổ khẩu lập tức rách ra, chảy máu.
Xoay người lui về sau vài bước, trụ vững cơ thể, lưng cậu áp vào lưng Vương Trừng, người cũng có tình cảnh tương tự cậu chống lại người thằn lằn.
Chung quanh đã có không ít học viên bị người thằn lằn bắt giữ, chỉ còn lại một số ít vẫn còn khả năng đối kháng. Đáng ngạc nhiên hơn cả là La Tường, cách cô nàng chống đỡ có vẻ khá thành thạo.
Anh Hoan thu lại thước sắt, tính lao vào đánh tay không.
Vương Trừng nhận ra ý định của cậu: "Cậu điên à?"
Anh Hoan: "Điên cái mẹ anh! Tôi vốn cho rằng năng lực của người thằn lằn là ẩn thân và mô phỏng, giờ xem ra là phục chế!"
Không sai, chính là phục chế!
Biến đổi cơ thể mình để phục chế thành những vật thể có thể nhìn thấy, sửa đổi phân tử vật chất của cơ thể theo ý muốn, sau đó cải tạo tái tổ hợp.
"Nhận ra chưa? Ngay từ đầu chúng không lập tức biến ra vũ khí, mà là đánh nhau với chúng ta xong mới phục chế được. Cho nên —— "
"Cho nên chúng phải tiếp xúc với vật thể mới có thể biết được phân tử tạo thành vật đó. Sau đó mới bắt đầu phục chế?" Vương Trừng nói: "Nhưng giờ cậu có đánh tay trần, chúng cũng phục chế vũ khí của cậu xong từ lâu, nói cho cùng vẫn là có hại."
Màu đen tuyền ở đôi đồng tử của anh Hoan chậm rãi lan ra như mực tràn, ẩn giấu sự điên cuồng trước mùi máu tươi và sự tàn bạo coi mạng sống như cỏ rác. Trong khoảnh khắc đó, dường như cậu mất đi nhân tính Diệp Di Hoan mà chỉ còn lại thú tính nguyên thủy.
"Anh nói xem, chúng có thể phục chế gen không?"
Vương Trừng: "Cái gì?!"
Ngửa mặt lên trời thét dài, da lông đen bóng, móng vuốt sắc nhọn từ từ che lấp hình người, nhường chỗ cho hình thú hiện ra. Hai bên mép xẻ rộng đến tận mang tai, hàm răng sắc bén nhe ra gầm gừ, hung hãn uy hiếp kẻ địch.
Gào!
Gào! Gào!
"???"
"!!!"
"oOo!"
Siêu đáng yêu!
- --
Tác giả có lời muốn nói: Gào!
Hình thú cao lớn uy phong khí phách của anh Hoan hù chết động vật đồng cỏ châu Phi đến rồi đây, tụi mi đã biết sợ chưa?