Lửng Mật Ở Tinh Tế

Chương 33




Bên ngoài biến hóa ra sao cũng chẳng liên quan đến anh Hoan trong khối vuông Titan.

Cậu vùi đầu vào việc huấn luyện, nhanh chóng trở nên thuần thục với việc chuyển hóa qua lại giữa hình người với hình thú. Cả hai hình dạng đều là cậu, có thể chuyển đổi theo ý muốn.

Không thể phủ nhận, tuy Sở Tranh nhìn qua chẳng có gì đáng tin nhưng thật ra vẫn khá đáng nhờ cậy.

Gen biến hóa thành hình thái động vật, trừ khi có kích thích bất ngờ, nếu không sẽ không chỉ dẫn gen tiến hóa thay đổi lần nữa. Nhưng hiện giờ anh Hoan đang ở trong khối vuông, khắp nơi đều là nguy hiểm, mà khoảnh khắc sinh tử vốn đã là kích thích lớn nhất.

Cũng may có Sở Tranh ở đây, lần nào cũng kịp thời giúp anh Hoan ổn định hình thái, đồng thời giúp cậu kích phát các năng lực tiềm ẩn bên trong.

Trong quá trình tiến hóa khó tránh khỏi tình trạng lặp lại của bộ gen, phần lớn mọi người đều cho rằng sự lặp lại đó là dư thừa, không có lợi ích gì. Nhưng trên thực tế sự lặp lại của bộ gen sẽ sản sinh ra hai khả năng, một là tân chức năng hóa, tức sao chép giữ nguyên năng lực cũ và biểu hiện rõ qua hình thái cơ thể hoặc hành vi của sinh vật, phần còn lại của gen sẽ sinh ra chức năng mới do bị tác động gì đó kích thích.

Một khả năng khác đó là sản sinh ra chức năng phụ, tức là tự bảo tồn các khả năng nguyên thủy của sinh vật.

Nhìn chung, quá trình tiến hóa gen ở sinh vật có xu hướng nghiêng về sản sinh ra chức năng mới.

Đoạn gen lặp lại xuất hiện chức năng mới chỉ là một vấn đề nhỏ trong quá trình tiến hóa, ngoài ra còn rất nhiều vấn đề khác cần phải được xem xét cẩn thận. May thay Sở Tranh đã tính đến cách giải quyết tất cả những vấn đề này từ trước, mỗi lần hắn đều có thể hướng dẫn phương hướng tiến hóa của anh Hoan ngay tại thời điểm khả năng chịu đựng của cậu đạt đến mức giới hạn nhưng chưa đến mức xảy ra hỗn loạn gen.

Trong vòng một năm ở khối vuông Titan, tổng cộng anh Hoan đã tiến hóa ba lần.

Nếu truyền ra ngoài chắc cả ba hệ thiên hà trung tâm đều phải sửng sốt. Nhưng trên thực tế, dựa vào hình thức huấn luyện ngày ngày kề cận thám hiểm cái chết của anh Hoan, một năm xuất hiện ba lần tiến hóa cũng là bình thường.

Đây chính là công trình tiến hóa gen đem lại lợi ích to lớn đồng thời vô cùng nguy hiểm của Công trình khoa học hy vọng.

Một năm anh Hoan tiến hóa ba lần, hiện đang ở tiến hóa cấp 4. Trong khi ở thế giới bên ngoài, đến những thanh niên thiên tài như Tô Nha mà cũng chỉ mới tiến hóa đến cấp 5 trong suốt mười mấy năm ròng.

Ngay từ lần đầu tiến hóa, sau khi anh Hoan biến thành lửng mật con, Sở Tranh đã tắt hẳn phát sóng trực tiếp, tập trung hít... À không, là chăm sóc lửng mật con.

Ở trung tâm khu rừng.

Con trăn khổng lồ màu xanh lục hình như lại to càng to thêm, gần như bao trọn cả vùng trung tâm rừng rậm. Nếu không nhìn kỹ có khi còn nhầm nó với loại đá kỳ quặc nào đó.

Trăn xanh cuốn tròn cơ thể to lớn, tạo ra một khu đất trống nhỏ ở giữa bằng thân mình.

Với trăn xanh mà nói, khu đất nó vây quanh có diện tích rất rất nhỏ, thực tế lại rộng hơn nghìn mét vuông đất.

Sở Tranh ngồi trên tảng đá trước đầu trăn xanh, câu được câu chăng nói chuyện bâng quơ với nó.

Mắt trăn xanh hơi híp lại. Nó bận phơi nắng, không quan tâm đến Sở Tranh.

Tiếng động lớn truyền tới từng đợt từ cái hồ phía xa xa khu rừng, còn thoáng tiếng khủng long kêu rên sợ hãi. Trong khu rừng tĩnh mịch, tiếng động đó lại càng khiến người ta rét run.

Sở Tranh vẫn cười nhẹ, nói chuyện cùng ông bạn già trăn xanh: "Mi đoán xem trưa nay ăn gì?"

Trăn xanh không nhúc nhích, chỉ hơi di chuyển đôi nhãn cầu một cách đầy ý vị.

Dù sao mắt nó cũng to, ý vị cũng chẳng thể coi là nhỏ được.

Một năm trước, cứ hễ Sở Tranh rảnh là hắn lại tìm trăn xanh đánh một trận. Hắn đánh còn chưa đủ, lại còn mang lửng mật con anh Hoan đến khiêu khích trăn xanh.

Anh Hoan vốn thích gây sự, thuộc tính ngang ngược bất chấp dưới hình thái lửng mật lại được đẩy lên một tầm cao mới, nghịch như quỷ. Bên cạnh còn có một vị "người lớn" nghịch hơn cả quỷ, cứ rảnh lúc nào lại đi quấy rối địa bàn của người ta lúc đó.

Quấy rầy người ta xong lại sung sướng chạy mất hút, đến cái bóng cũng chẳng thấy đâu.

Lúc trăn xanh tức điên hành hạ cả khu rừng, hai tên quỷ sứ này đã ăn no uống đủ lăn ra ngủ đến vô tư. Hôm sau lại tiếp tục quấy rầy, rồi lại sung sướng chạy.

Kết quả là hành trăn xanh đến mức từ bá chủ đứng đầu rừng rậm trở thành một con trăn xanh tâm hướng Phật. Mi nghịch thế nào thì nghịch, ta chỉ nhúc nhích một xíu là coi như ta thua.

Vì vậy mới có hình ảnh như hiện giờ.

Thứ đã thành tinh, sống lâu trong trời đất, tâm trí cũng dần trưởng thành theo năm dài tháng rộng. Có lẽ nhờ vào tiến hóa gen mà sinh vật trí tuệ cấp thấp cũng dần dần trở nên thông minh hơn.

Trăn xanh không nói thì còn có Sở Tam.

Vì thế Sở Tranh lại đi chọc anh bạn già Sở Tam: "Cậu đoán xem bảo bối sẽ chuẩn bị bữa cơm trưa tình yêu thế nào cho tôi?"

Một năm này, thứ được nâng cao không chỉ có sức mạnh của anh Hoan mà còn có cả độ mặt dày của Sở Tranh.

Sở Tam lười khịa thẳng mặt hắn, dù sao nó khịa xong sẽ đến lượt Sở Tranh thực hiện chính sách bạo quân. Hoặc là động tay vào nguồn điện của nó, hoặc là uy hiếp sẽ download hệ thống gia chính cho nó.

Thật sự quá phiền!

Sở Tam trả lời: "Deinosuchus."

Chỉ cần phân tích xem âm thanh sợ hãi đến từ loài động vật ăn thịt nào nhiều nhất là đủ biết.

Rất rõ ràng, âm thanh sợ hãi này là do Deinosuchus phát ra.

Sở Tranh gật đầu: "Tôi cũng đoán được. Cả tuần ăn Ichthyosaurus rồi, hôm nay cũng nên đổi món."

Sở Tam: "..." Không muốn nói gì nữa.

Loại cảm giác không thể nghiêm túc đối mặt với khối vuông nguy hiểm cấp A thật sự quá khó chịu, suốt một năm hoàn toàn không có chỗ cho siêu cơ giáp cấp A thể hiện cũng cực kỳ khó chịu.

Rõ ràng là đi vào nơi nguy hiểm để huấn luyện nhưng chẳng khác gì đi nghỉ dưỡng, việc đổi thực đơn mỗi ngày lại càng phiền hơn.

Sở Tam nhắm mắt làm ngơ, không thèm để ý đến Sở Tranh. Nó lại đăng nhập vào tài khoản thực tế ảo của mình —— các cơ giáp thông minh hiện nay có hệ thống nhân cách hóa cao cấp, bạn hoàn toàn có thể mua chúng miễn là đủ khả năng chi trả.

Sở Tranh cài đặt cho Sở Tam một hệ thống nhân cách hóa cấp cao, kích hoạt nó xong thì nuôi thả.

Sở Tam lén lút tự đăng ký một tài khoản thực tế ảo, từ đó trở thành nhi đồng nghiện net. Chỉ mới trước đó thôi, nó vẫn là một cỗ máy quân sự siêu hạng nặng 10 tấn.

Kể từ khi ngày nào Sở Tranh đút nó cẩu lương đểu có độc, nó đã hoàn toàn dỡ bỏ gánh nặng thần tượng 10 tấn, ngày nào cũng lên diễn đàn 818 kể xấu ông bạn già bị thần kinh nọ của nó.

#818 Tôi – siêu giáp quân sự cấp A chín chắn trầm tính của ông bạn già thần kinh luôn tự cho mình là tình sâu tựa biển thực chất là ế chảy nước đến già – Tiểu Tam#

Không tới nửa giờ, cơ thể to lớn của trăn xanh bắt đầu di chuyển, tạo ra tiếng vang ầm ầm.

Mặt đất mù mịt cát bụi, Sở Tranh nhanh chóng nhảy lên cây đại thụ quan sát.

Trăn xanh nhường ra một con đường, khói bụi từ từ tan đi, một bóng người bước ra từ đó.

Gương mặt đáng yêu ngốc ngốc, khung xương chưa phát dục đủ của thiếu niên, kiểu tóc chó gặm, tay phải nhẹ nhàng kéo một con Deinosuchus dài hơn 10 mét. Đi đến đâu, cây cỏ tự động mở đường đến đó.

Anh Hoan dừng chân, xoay cổ tay ném cả con cá sấu vào bãi đất trống, sau đó lạnh lùng nói: "Ăn cơm."



Nói xong liền nhảy lên lưng trăn xanh chơi tung hứng với khối Rubik trong tay.

Sở Tranh nhảy xuống khỏi cây đại thụ, mới thò lại gần đã bị đánh lén.

Khối Rubik trong tay anh Hoan đột nhiên biến thành một con dao đen chém thẳng về phía Sở Tranh. Người sau nhanh chóng nhảy sang bên phải anh Hoan, duỗi tay ôm vai cậu.

Không khác gì anh em tốt.

"Bé ngoan, hôm nay nướng hay nấu đây?"

Anh Hoan hung ác lườm hắn một cái.

Sở Tranh đón nhận ánh mắt đó, nhìn đến quả tóc chó gặm của anh Hoan liền chột dạ, đành ngượng ngùng sửa miệng: "Anh Hoan."

Anh Hoan hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý để Sở thần kinh.

Sở Tranh đối mặt với anh Hoan, da mặt có dày thế dày nữa cũng không dám cợt nhả tiếp. Bởi vì hắn đuối lý, đến giờ anh Hoan vẫn chẳng muốn nói chuyện với hắn.

Thật ra chuyện này phải kể từ một tháng trước, lúc đó anh Hoan bắt đầu tiến hóa lần ba, biến thành lửng mật con. Bộ lông của cậu quá dài, lại đang mùa hè, trông chết ngốt.

Sở Tranh liền xung phong nhận việc, ném cho anh Hoan một đống catalogue để cậu chọn, còn hắn phụ trách cắt.

Xét thấy tuy rằng Sở Tranh bị hâm nhưng cũng rất đáng tin cậy... Trông hắn lúc ấy cực kỳ tự tin như kiểu chắc chắn sẽ thành công nên anh Hoan mới giao trứng cho ác.

Đúng chỉ được cái mã.

Thành quả cuối cùng chính là kiểu tóc chó gặm của anh Hoan hiện giờ.

Bộ dạng anh Hoan lúc đó như quyết tâm muốn kéo Sở Tranh chết cùng mới thôi.

Sở Tranh bất lực, chỉ đành tự động thủ tạo kiểu tóc chó gặm cho chính mình, còn tự đắc gọi đây là kiểu tóc tình nhân.

Mặc dù vậy, anh Hoan vẫn luôn tìm cơ hội chỉnh chết Sở Tranh như trước đây.

Tiếc thay Sở Tranh thật sự quá mạnh, lần nào cậu đánh lén cũng thất bại.

Trừ việc này ra thì hai người cũng coi là khá hợp nhau.

Sở Tranh khiêng một con dao to đùng đi xử lý Deinosuchus, thứ này là bá chủ vùng biển cạn, da cứng như sắt nhưng cũng là một loại vật liệu tốt. Nếu có thể cắt được một chiếc thắt lưng hoàn chỉnh để bán ra thì cũng rất được giá.

Sở Tranh không thiếu tiền nhưng da Deinosuchus là một vật liệu tinh chế vũ khí tốt. Hơn nữa hắn xử lý da cá sấu rất quen tay, không biết trước kia đã từng làm bao nhiêu lần.

Lần nào hắn cũng có thể đảm bảo lấy được một bộ da cá sấu hoàn hảo không tổn hao gì. Về phần thịt của Deinosuchus, chất thịt tươi ngon, thật sự rất vừa miệng.

Tay nghề Sở Tranh càng ngày càng xuất quỷ nhập thần, cả trăn xanh sáng ra không đi săn thức ăn nữa mà chỉ nằm ở trung tâm khu rừng chờ gọi cơm.

Ba người bọn họ có phân công rõ ràng, anh Hoan săn thức ăn, Sở Tranh phụ trách nướng BBQ, trăn xanh chuẩn bị củi lửa.

Ngọn lửa bùng lên, cả con Deinosuchus yên vị trên giá nướng. Tiếp theo chỉ cần canh lửa là được.

Sở Tranh quay lại nói với anh Hoan: "Mấy ngày tới là chúng ta phải rời khỏi khối vuông Titan."

Anh Hoan ngạc nhiên: "Nhanh vậy à?"

Sở Tranh: "Chúng ta ở đây được một năm rồi."

Anh Hoan: "Không phải khu vực thảm họa có năm khối vuông sao?"

Mắt Sở Tranh ngậm ý cười: "Vậy em cũng không thể quét hết cả năm khối vuông được đúng không?"

Anh Hoan vừa định nói sao lại không thể, Sở Tranh liền dịu giọng cắt ngang cậu: "Ngoan, về sau vẫn còn thời gian."

Trầm mặc hồi lâu, Sở Tranh lại bổ sung: "Thời gian cho quyền hạn cấp cao nhất mà Diệp Đại Nguyên soái cho em cũng tới rồi, dù em không muốn thì cũng bị hất ra thôi."

Còn một lý do khác là Sở Tranh đã biến mất một năm, đã là thời hạn tối đa mà quân đội có thể chịu đựng. Nếu không phải có Diệp Đại Nguyên soái chống đỡ bên trên thì có khi hắn đã chẳng có được một năm tự do này.

Trong quân không thể một ngày không có tướng, Quân đoàn số 10 cũng không thể thiếu đi Quân đoàn trưởng. Nếu thời gian Sở Tranh biến mất quá dài sẽ khiến cấp trên cảnh giác.

Nhưng Sở Tranh tuyệt đối không bao giờ nói với anh Hoan về điều này. Hắn có thể tưởng tượng ra được, một khi hắn nói vậy, bé ngoan nhất định sẽ không chút lưu luyến vẫy tay chào tạm biệt hắn, sau đó chạy mất dạng.

Sở Tranh cảm thán, có một em người yêu quá mức độc lập đúng là một sự tra tấn đau khổ mà lại ngọt ngào.

Một chân anh Hoan đạp lên lưng Sở Tranh: "Chẳng cần mấy ngày đâu, đi luôn đi. Hôm nay đi được không?"

Dù sao đã quen với khối vuông Titan, anh Hoan đã không còn hứng thú gì với nơi này. Cậu nghĩ ra ngoài là có thể dứt ra khỏi tên Sở thần kinh này, đi sớm lúc nào tốt lúc ấy, hôm nay đi luôn càng hay.

Cậu còn phải đi cứu kiểu tóc của mình.

Là một đại lão có fan toàn cầu, anh Hoan rất chú ý đến sự thời thượng của mình. Mái tóc bạc của cậu có thể nói là kinh điển, trường tồn cùng thời gian.

Sở Tranh cũng không thừa lời, đầu không thèm ngoảnh lại nắm lấy mắt cá chân của anh Hoan đang đặt trên lưng mình ném văng ra ngoài: "Được chứ."

Trước đây anh Hoan bị ném đến mức tạo ra một cái hố to, bây giờ đã có thể đạp lên thân cây tạo thế chạm đất ổn định, phải nói là có tiến bộ to lớn. Nghe nói vậy lại nhảy vọt tới bên cạnh Sở Tranh: "Anh có thể tùy ý ra khỏi đây sao?"

Thật ra anh Hoan đã từng thử rời khỏi khối vuông Titan nhưng cậu mơ hồ cảm nhận được, trừ khi bị khối vuông đuổi ra nếu không thì không thể rời khỏi. Đã vào bên trong là bắt buộc tuân theo.

Sở Tranh: "Tất nhiên rồi."

Anh Hoan: "Tại sao?"

Sở Tranh: "Tôi có quyền hạn cao đó mà."

Anh Hoan không nói gì nữa.

Sở Tranh quay ra nói với cậu: "Nếu em muốn thì tôi sẽ trao quyền cho em."

Anh Hoan: "Anh còn có thể tùy tiện trao quyền cho người khác?"

Sở Tranh gật đầu: "Tôi quyền cao chức trọng mà."

Anh Hoan hoài nghi: "Anh lại đào bẫy cho tôi nhảy đấy hả?"

Sở Tranh quay đầu lại: "Em chỉ cần nói muốn hay không."

Anh Hoan nghi ngờ nhìn Sở Tranh, cậu cảm thấy tên thần kinh xảo trá này sao lại có thể dễ dàng trao quyền cho cậu được.

Cậu tuyệt đối không tin, lửng mật sao có thể tin lời dối trá của chó rừng chứ?

Cho nên anh Hoan tuyệt đối không tin lời Sở Tranh, nhưng cậu thật sự bị mê hoặc bởi quyền hạn tối cao kia.

Anh Hoan lại nghĩ, giờ không có, đi ra ngoài kiếm một cái là được chứ gì?



Chỉ cần quân hàm đủ cao là có thể có được quyền hạn cao nhất, quân hàm thì chỉ cần đánh đánh giết giết là có ngay, đơn giản.

Vì thế anh Hoan chẳng buồn nói chuyện với Sở Tranh.

Sở Tranh chẳng cần nhìn biểu tình anh Hoan cũng biết cậu nghĩ gì trong đầu. Hắn còn hít hết con lửng nhỏ này một lượt rồi, trong lòng có ý tưởng gì chẳng lẽ hắn lại không biết? Chỉ chút tâm tư nhỏ đó làm sao qua mắt được Sở Tranh.

Sở Tranh nói với cậu: "Có phải em nghĩ rằng quân hàm rất dễ kiếm không? Ngây thơ. Dựa theo hệ thống cấp bậc hiện tại của quân đội, muốn có được quyền hạn cao nhất thì quân hàm phải cao. Có quân hàm tức là em có kinh nghiệm đánh trận, nhưng giờ đang là thời đại hòa bình, đào đâu ra trận cho em đánh?"

Ngẫm lại cũng đúng, thời đại chiến tranh thiên hà đã qua được vài thập niên rồi. Trùng tộc cũng đã ký hiệp ước hòa bình với thiên hà, lấy đâu ra chiến tranh thiên hà mà đánh nữa?

Anh Hoan sầu rồi, cậu cũng có hiểu biết nhất định về hệ thống quân đội.

Thứ thực sự giúp cậu kiếm được công trạng để thăng cấp quân hàm chỉ có những trận chiến lớn, mà hiện tại đang thời hòa bình, nếu muốn tích góp công trạng để thăng cấp quân hàm thì phải tham gia một vài trận đấu của quân đội, hoặc là chiến đấu chống lại hải tặc thiên hà, tội phạm, sát nhân, hoặc là phải đối phó với tổ chức khủng bố.

Nhưng để tích góp đủ công trạng phải tốn ít nhất vài thập niên, nghĩ thôi đã thấy da đầu run rẩy.

Anh Hoan bất đắc dĩ hỏi Sở Tranh: "Vậy anh nói phải làm sao bây giờ?"

Sở Tranh nói: "Thời đại chiến tranh dùng sức mạnh, thời đại hòa bình tất nhiên phải dựa vào văn hóa. Em có theo kịp các lớp văn hóa hiện tại không?"

Anh Hoan, hậu duệ của Diệp gia - nói được dăm ba câu thành ngữ đã lấy làm tự hào, hổ thẹn im lặng.

Sở Tranh: "Thật ra còn có một con đường khác để lấy được quyền hạn cao nhất."

Anh Hoan: "Là gì?"

Sở Tranh: "Đi cửa sau."

Anh Hoan như suy tư gì.

Đi cửa sau cũng chẳng phải chuyện gì mất mặt, có thực tài là được!

"Ra khỏi đây tôi nói với ông già một câu, hẳn là không khó."

Cửa sau lớn nhất của anh Hoan chính là Diệp Đại Nguyên soái.

Vốn đang chờ anh Hoan tìm mình – Sở Tranh nghe vậy liền tức tối lườm trăn xanh.

Trăn xanh:??? Liên quan gì đến ta đâu đôi chim cu chết tiệt này.

Sở Tranh hướng dẫn từng bước: "Em tìm ông ấy làm gì? Em hỏi ông ta là ông ta cho em được chắc? Diệp Đại Nguyên soái nổi tiếng thẳng thắn nghiêm minh, chính trực nghiêm khắc. Ánh mắt của cư dân khắp thiên hà đều đang nhìn chằm chằm ông ấy. Nếu sảy chân bước nhầm, việc ông ấy thiên vị người nhà làm trái pháp luật, quân hàm Nguyên soái chắc chắn sẽ bị lột ra. Lương tâm em có thể thanh thản được sao?"

Do những ký ức giấu trong hộp đen đó tác động dẫn tới chút hiểu lầm về Diệp Đại Nguyên soái, cậu đã bị Sở Tranh thuyết phục.

"Anh nói rất đúng."

Sở Tranh chủ động xuất kích. Nếu để anh Hoan tự suy nghĩ cẩn thận thì chắc hắn phải chờ đến khi lỗ đen vũ trụ tự tiêu biến.

"Em nhờ tôi, tôi cho em quyền hạn tối đa... bậc 1. Tuy không phải bậc cao nhất nhưng đã là ngang hàng với tướng quân. Ít nhất em có thể tiết kiệm 20 năm phấn đấu."

Anh Hoan yếu lòng nhưng vẫn hơi do dự.

Sở Tranh: "Em lo tôi lừa em? Tôi lừa em làm gì? Em có giá trị gì để cho tôi lừa? Tôi cho em quyền hạn chỉ bởi vì tôi có sẵn một cái duy nhất. Để vậy mấy năm không dùng, em không lấy thì tôi cũng phải cho người khác. Cho ai mà chẳng giống nhau, thế nào chẳng được."

Anh Hoan thấy Sở Tranh có vẻ không nói dối, nhíu mày suy nghĩ sâu xa, thật sự bản thân không có giá trị gì để Sở Tranh lừa. Giờ cậu chỉ là thằng nhóc vô dụng nổi tiếng khắp thiên hà, không có giá trị.

Diệp gia sau lưng cậu tất nhiên có giá trị, nhưng Sở Tranh không cần.

Nghĩ vậy, anh Hoan quyết định tin Sở Tranh.

Dù sao nếu Sở Tranh dám lừa cậu thì thẳng tay đánh chết hắn là được.

"Được rồi. Cảm ơn."

Sở Tranh quay lưng về phía anh Hoan, giọng điệu không chút trập trùng: "Không có gì."

Thật ra cười đến mức lộ hết hàm răng sáng lấp lánh.

Bản thân anh Hoan chính là giá trị lừa gạt lớn nhất với Sở Tranh đó bé ngốc à.

Quả thật trong tay Sở Tranh còn dư một phần quyền hạn ngang hàng với Thượng tướng. Hắn có trách nhiệm phải chuyển giao nó cho cấp dưới của mình. Muốn chuyển giao được hắn phải được cấp phép bởi quân đội và chính phủ, đồng nghĩa với việc làm đơn xác nhận anh Hoan là cấp dưới của hắn.

Anh Hoan, cứ ngơ ngác bị lừa đi mất.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Đại Nguyên soái: Không không, không phải thế đâu. Già này không hề thẳng thắn nghiêm minh, chính trực nghiêm khắc một chút nào cả. Cháu trai ngoan mau quay về đây.

Giả thiết đặc thù: hình thái lửng mật con của anh Hoan vẫn còn tồn tại trong một khoảng thời gian dài, cho nên vẫn còn cơ hội biến thân sau khi ra khỏi khối vuông Titan.

Phân lượng cho khối vuông Titan sẽ không quá dài, đến đây là kết thúc. Chương sau sẽ quay về thiên hà, bắt đầu hành trình "chinh phục vũ trụ" hào quang rực rỡ của anh Hoan #buồn cười.jpg

Ngoài ra về thiết lập của các quân chủng, thật ra trước kia đã đề cập tới.

Bạo phá: Có tài năng trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học, đặc biệt là về vũ khí quân dụng. Phần lớn học viên hệ Bạo phá sẽ gia nhập quân đội, một số xuất sắc hơn sẽ gia nhập Công trình khoa học hy vọng hay Viện hàn lâm Khoa học và Sinh học. Công trình khoa học hy vọng là miền đất hứa của học viên hệ Bạo phá, thiên về nghiên cứu vũ khí quân dụng. Viện hàn lâm Khoa học và Sinh học thiên về phát triển y học.

Khối Rubik, cơ giáp này nọ đều là phát minh của Công trình khoa học hy vọng, là những phát minh công nghệ đen trứ danh, ví dụ như khối Rubik.

Khối Rubik trong truyện có vẻ ngoài giống với khối Rubik mà ta hay chơi, tổng cộng 64 mảnh lập phương, mỗi một mảnh sẽ biến ra một loại vũ khí. Để sử dụng thì còn phải xem bạn có mở khóa được nó hay không, nhưng phần lớn mọi người chỉ giải khóa được một loại vũ khí lạnh và một loại vũ khí nóng vì mở khóa được nhiều loại mà không dùng đến cũng phí.

Học viên hệ Bạo phá có khuynh hướng phản xã hội, mỗi năm đều phải làm bài kiểm tra nhân cách PCL-R (cái này có thật này - Psychopathy Checklist). Khi đạt đến giá trị nguy hiểm sẽ phải đeo một thiết bị cảnh báo ở cổ giống Hứa Duy Nhất.

Phá tập: có tài năng về hoạch định chiến lược. Do chiến lược là linh hồn của cuộc chiến tranh nên quân chủng Phá tập được coi là của quý.

Trảm thủ: cùng loại với đội tiên phong, có tài năng về kỹ thuật chiến đấu. Sinh ra vì chiến trường, phù hợp với chiến đấu, am hiểu ám sát.

An toàn: lực lượng dự phòng, biết tất cả các mục trên nhưng không tinh thông vì họ không có thiên phú đặc thù. Hoặc thiên phú của họ là cái gì cũng học được.

Thế giới quan:

Thiên hà được cấu thành bởi 10 khu, mỗi khu đều bao gồm rất nhiều hành tinh có sự sống.

Cơ cấu quyền lực ở thiên hà bao gồm quân đội, chính phủ và hoàng gia, trong đó quân đội nắm quyền lực lớn nhất. Hiện giờ đang là thời bình, thời kỳ chiến tranh mới chỉ đi qua vỏn vẹn vài thập niên. Đời sống xã hội vẫn còn biến động, các mâu thuẫn nội bộ bắt đầu trở nên đáng lưu tâm.

Vậy đã, vẫn còn một vài điều sẽ được đề cập dần dần. Về phần giải thích bên trên, chỉ cần lật ngược lại đọc thêm sẽ nhận thấy rõ.