Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lửng Mật Ở Tinh Tế - Mộc Hề Nương

Chương 63




Danh hiệu đứng đầu nhóm tân sinh viên trong học kỳ mới thuộc về anh Hoan, đội đứng đầu cũng chính là đội của anh Hoan.

Khi danh sách được công bố, rất nhiều người tỏ ra không phục.

Nhưng khi hai tờ giấy trắng có đóng dấu của hiệu trưởng và hiệu phó hiện lên trên màn hình thực tế ảo, tất cả mọi người đều nín lặng.

Mục tiêu cao nhất của họ cũng chỉ đến cấp chủ nhiệm là cùng, không ngờ người ta trực tiếp nẫng cả đôi hiệu trưởng hiệu phó.

Chỉ tính riêng tầm nhìn thôi đã không bằng người ta rồi.

Không chỉ mỗi đám sinh viên lâu năm của trường bất ngờ, nhóm huấn luyện viên còn bất ngờ hơn thế.

Nhóm anh Hoan có thể lấy được con dấu của hiệu trưởng thì không phải chuyện gì lạ lắm, dù gì đó cũng là lão biến thái nghiện lông nhung giai đoạn cuối.

Nhưng việc nhóm cậu lấy được con dấu của Sở dở hơi khiến họ cảm thấy không thể tin nổi.

Chẳng lẽ là có một giao dịch PY* mờ ám nào đó diễn ra ở nơi không ai biết?

* PY: viết tắt của Pìyǎn (屁眼) – lỗ hậu

Hứa Duy Nhất ngẩng đầu, thoáng thấy ánh mắt của huấn luyện viên trộm liếc về phía này.

Hắn ta hỏi: "Tối qua các cậu làm cái gì vậy?"

Vương Thịnh: "Không làm, chả làm gì cả."

A Á quay đầu dửng dưng nhìn Vương Thịnh, nhất thời không nhận rõ độ tục tĩu trong câu trả lời của y.

Vương Thịnh cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt thuần khiết của anh Hoan. Môi khẽ mấp máy, vẻ mặt chính trực nói: "Tối qua vượt mọi chông gai, đội gió đạp sóng, trải qua gian nguy, cuối cùng lấy giành được thắng lợi."

Chẳng khác nào bài giảng ca tụng cha anh trong lớp lịch sử.

Hứa Duy Nhất cười lạnh: "Nhưng mấy cậu giỏi đấy, lâu lắm rồi chưa có ai lấy được con dấu của hiệu trưởng và hiệu phó, vậy mà các cậu còn lấy đủ cả đôi. Đủ khiến mấy cậu trở thành nhân vật nổi tiếng của trường trong một năm tới, chuẩn bị tâm lý cho tốt vào."

Anh Hoan: "Chuẩn bị tâm lý gì?"

A Á: "Rất nhiều người sẽ khiêu chiến chúng ta."

Anh Hoan: "Ở đâu?"

"..."

Nhắc đến vật lộn, anh Hoan chưa bao giờ hỏi số lượng, sức mạnh, càng không suy xét đến các khía cạnh khác.

Cậu chỉ cần địa chỉ.

A Á dò hỏi: "Anh Hoan, sao cậu lấy được con dấu của hiệu trưởng thế?"

Anh Hoan vẫy vẫy cái đuôi: "Chẳng có hiệu trưởng nào."

"Thế con dấu kia ở đâu ra?"

"Ông gác cổng."

A Á và Vương Thịnh cùng nhớ tới ông gác cổng trông như con nghiện ma túy giai đoạn cuối và im lặng hồi lâu. Cuối cùng cũng tuyệt vọng hiểu ra nguyên nhân sâu xa khiến trường quân sự số hai luôn luôn thua trường quân sự số một.

Học được nửa buổi, Vương Thịnh đột nhiên thầm nghĩ: "Có phải đội chúng ta thiếu một người không?"

Anh Hoan: "Chắc là... không."

Hiếm khi anh Hoan tỏ ra do dự.

A Á đếm đếm: "1 2 3 4... 4 người, không thiếu."

Vương Thịnh ngó anh Hoan, A Á và Hứa Duy Nhất, cứ thấy không đúng ở đâu.

Nhưng đúng là bốn người không thiếu ai mà.

Vừa lúc thầy giáo giảng đến cách thức tránh khỏi vùng thiên thạch khi điều khiển cơ giáp trong không gian, mọi người liền chăm chú nghe giảng, vứt nỗi nghi hoặc này ra sau đầu.

Lúc này, Ngụy thiểu năng vẫn còn bị cầm tù dưới vách núi: "Khi nào anh Hoan mới đến cứu tôi?"

Vẫn ngu ngơ như thế.

Mãi cho đến khi tan học, tắm rửa sạch sẽ, ăn xong bữa chiều, vào giờ huấn luyện buổi tối, huấn luyện viên đọc đến tên Ngụy Chương, họ mới nhớ đến Ngụy thiểu năng vẫn còn bị nhốt trong vách núi.

Vương Thịnh và A Á ngơ ngác nhìn nhau: "Ngụy Chương vẫn chưa về sao?"

Anh Hoan: "Các cậu không đi cứu cậu ta hả?"

Vương Thịnh: "Chắc là không cần cứu. Không có nguy hiểm, tự ra là được mà."

A Á: "Tôi làm nổ tung chân núi để đi ra."

Thế tên Ngụy Chương kia sao vẫn chưa về?

Ngụy thiểu năng dưới vách núi: "Đói quá, sao anh Hoan vẫn chưa đến cứu mình nhỉ?"

Cuối cùng anh Hoan vẫn phải liên hệ với Sở Tranh, bảo hệ thống quản gia Sở Tứ của hắn thả Ngụy Chương ra.

Nhưng khi Sở tứ muốn thả Ngụy Chương đi, con hàng ngu ngốc này còn không chịu đi.

"Chắc chắn là có âm mưu, nếu không phải anh Hoan tới cứu thì tôi sẽ không đi."

"... Chính là anh Hoan bảo tôi thả cậu đi."

Ngụy Chương chống nạnh: "Ha ha ha, tưởng tôi là trẻ thiểu năng sao?"

"..." Không phải sao?

Sở Tứ, người máy hệ thống trung tâm được cài chức năng mô phỏng nhân tính: "Trích nguyên lời bố tôi: Nhổ Ngụy thiểu năng ra, nếu không ông bắn chết."

Nó quyết định nếu Ngụy Chương vẫn không tin thì cứ nhốt lại, dù gì nó cũng đã cho cơ hội.

Ngụy Chương rời đi.

Cậu ta tin.

Trước khi đi còn vỗ vai Sở Tứ: "Cháu trai ngoan."

"..."

Rốt cuộc là ngu thật hay giả ngu đó.

- --.

||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||

Ngụy Chương vừa thấy anh Hoan liền xúc động lao lên hỏi: "Anh Hoan, cậu có định cứu tôi hay không?"

Làm như mình là nữ chính phim ngôn tình, một khi anh Hoan phủ nhận, cậu ta sẽ thắt cổ tự sát.

Anh Hoan sững người, ánh mắt trống rỗng: "Chúng ta cùng nhau vượt mọi chông gia, đội gió đạp sóng, trải qua gian nguy..."

Ngụy Chương che miệng, lấy làm cảm động lắm: "Anh Hoan, tôi biết ngay từ trước đến giờ cậu không hề muốn bỏ rơi tôi ——"

Không. Chỉ là anh Hoan từ trước đến nay chưa từng nhớ đến cậu thôi.

Ngụy Chương nói xong liền định nhân cơ hội ôm anh Hoan, vuốt anh Hoan.

Nhưng còn chưa kịp đụng vào anh Hoan đã bị một bàn tay to ấn chặt trên đất, mạnh đến mức làm sàn lủng thành một cái hố.

Sở Tranh cười tủm tỉm, bế lửng nhỏ lên: "Em bé ngoan, bạn học của em sao?"

Anh Hoan nhìn đi nơi khác: "Không phải."

Sở Tranh vừa lòng ôm lửng nhỏ, giẫm lên Ngụy Chương đi về phía trước.

Ngụy Chương rất là ghen ghét: "Hắn là ai? Sao hắn có thể ôm anh Hoan?"

Vương Thịnh như suy tư gì: "Sở Tranh."

A Á: "Nam minh tinh hàng đầu thiên hà, hắn rất thân với anh Hoan à?"

"Minh tinh tới trường quân đội làm gì? Biểu diễn gây quỹ từ thiện à?"

Hứa Duy Nhất nhìn chằm chằm bóng lưng Sở Tranh, nghi ngờ nói: "Tôi cứ thấy anh ta quen quen."

"Ngày nào cũng thấy trên màn ảnh rộng, sao có thể không quen được?"

Hứa Duy Nhất lắc đầu: "Không phải."

Không phải trên màn hình thực tế ảo hay trên biển quảng cáo, mà đã từng thấy ở nơi khác, tràn ngập khói thuốc súng và bạo lực.

Anh Hoan: "Anh lại thay đổi thân phận gì đấy? Tới làm gì?"

Cậu vừa hỏi chuyện vừa nhảy ra khỏi móng vuốt của Sở Tranh: "Khỏi ôm, tôi muốn trèo lên đầu anh ngồi."

"Để lần sau đi, lần này để tôi ôm đã." Sở Tranh từ chối yêu cầu của anh Hoan, sau đó nói: "Lần này tôi tới với thân phận là một ngôi sao màn bạc để... huấn luyện."

Anh Hoan dùng mắt cá chết nhìn Sở Tranh, rõ ràng là không tin.

Sở Tranh nhẹ tay vỗ vào cái mông mềm mềm của anh Hoan: "Đừng nghi ngờ chứ, trong bộ phim sắp tới tôi đóng một vị tướng quân dựng nước, cho nên mới tới trường quân đội để học hỏi."

Anh Hoan tỏ ra nghi hoặc.

Năng lực nói dối không chớp mắt của Sở Tranh lại lên một tầm cao.

Thật ra cũng không phải là hắn nói điêu, quả thực có một bộ điện ảnh về cuộc đời của một vị tướng quân dựng nước mời hắn đóng. Nhưng hắn từ chối, mà kể cả có đồng ý rồi hắn vẫn từ chối được tiếp.



Dù sao hắn cũng là sếp.

Nói đến đóng phim, Sở Tranh chợt nghĩ ra một chuyện, hỏi anh Hoan: "Em bé ngoan, muốn đóng phim với tôi không?"

Anh Hoan: "Khỏi."

Sở Tranh: "Nhưng mà vui lắm đấy."

Anh Hoan: "Cứ không đấy!"

Từ chối vô cùng kiên quyết vang dội.

Vừa dứt lời, cuộc gọi từ Hoàng hậu bệ hạ đã tới.

Hoàng hậu yêu cầu ngày mai anh Hoan phải đến diễn tập tại nhà hát hoàng gia của cô ở hành tinh thủ đô. Mọi việc đã được thống nhất ổn thỏa, quyết định chiếu trong tháng sáu.

Giờ đã là tháng năm, anh Hoan chỉ có một tháng để tập luyện.

Lông mao của lửng nhỏ dựng đứng hết lên, cố ép bản thân bình tĩnh lại: "Cô, con phải hoàn thành việc học. Không thể trốn học."

Hoàng hậu nở nụ cười: "Bé ngoan nhà ta thích học quá. Nhưng cô biết con đã "bắt" được đủ số tín trong học kỳ một, giờ không đến lớp cũng không sao."

Anh Hoan cố thả lỏng: "Nhưng mà cô ơi, anh Hoan học văn hóa không tốt. Anh Hoan nhất định phải học bù."

Hoàng hậu bệ hạ: "À, bé ngoan rất có hoài bão. Vừa lúc, trong đoàn kịch của cô toàn là học sinh xuất sắc của lớp văn hóa, có thể giúp con học bù."

Biểu cảm anh Hoan vẫn không chút lay động, lạnh nhạt nói: "Cô, anh Hoan muốn đạt điểm tuyệt đối."

Gương mặt tươi cười của Hoàng hậu sượng cứng.

Anh Hoan tiếp tục bổ sung: "Lớp văn hóa, điểm tối đa."

Hoàng hậu có vẻ khó xử, ngượng ngập nói: "Cô tưởng là con muốn thoát khỏi hàng đơn vị thôi... Thật sự rất tham vọng đấy."

Nghĩ ngợi, qua một lúc lâu, Hoàng hậu mới tiếc nuối đáp: "Vậy thì không còn cách nào..."

Anh Hoan lặng lẽ thở phào.

Hoàng hậu bệ hạ nói tiếp: "Cô sẽ mời giáo viên chuyên môn trong cung tới... Yên tâm đi bé ngoan, họ đều là giáo sư, đạt được các loại giải thưởng lớn, tổng cộng 14 người. Tuy rằng có hơi khó khăn, nhưng vì hoài bão của con, cô nhất định làm được."

Nói xong cô lập tức muốn ngắt cuộc gọi, bỗng dừng lại bổ sung, chỉ tay vào màn hình, đẹp trai nghịch ngợm: "Ngày mai gặp nhé."

Anh Hoan: "..."

Nhé cái qq!

Anh Hoan bất chợt lật bàn: "Cmn ai muốn đạt điểm tuyệt đối cơ! Anh Hoan chỉ đang từ chối cô thôi! Lớp văn hóa và kịch nói đúng là sản phẩm từ địa ngục! Anh Hoan ghét nhất là lớp văn hóa với kịch nói!"

Lửng nhỏ tức điên, rất chi là hung hăng.

Sở Tranh ở một bên lén quay quay chụp chụp, sung sướng vô cùng.

Chờ đến khi lửng nhỏ tức giận đến mức đặt mông ngồi phệt xuống đất, quay lưng về phía hắn. Lớp lông và thịt mềm tụ lại với nhau, giống như một quả cầu lông tròn xoe.

Sở Tranh nhũn tim, mới dừng hành vi quay chụp bất chính này lại.

Hắn bế lửng nhỏ lên, nhẹ giọng hỏi: "Em định tham gia diễn vở kịch nào vậy?"

Lửng nhỏ nghèn nghẹn rầu rĩ.

"Vở kịch ngu ngốc của cô tôi."

Sở Tranh nhớ đến những vở kịch nói tình yêu khờ dại của Hoàng hậu bệ hạ là lại ngứa ngáy trong lòng, nhấp nhổm không yên.

Thôi thì hắn đành e thẹn nói thẳng, thật ra hắn là fan trung thành của kịch nói do Hoàng hậu bệ hạ chắp bút, đặc biệt là tác phẩm mới đào hố gần đây —— tình yêu cuồng nhiệt xuyên giai cấp giữa tổng giám đốc bá đạo đẳng cấp vũ trụ và bông hoa trắng nhỏ thuần khiết đến từ hành tinh nghèo khó.

"Là bộ nào vậy? 《Đường tới Sao Song Tử, xa ngoài ngàn năm ánh sáng》hay là 《Tổng tài bá đạo đẳng cấp vũ trụ yêu tôi》? Chẳng lẽ lại là 《Công chúa mê lông xù và giáo sư chân dài dị ứng lông tóc》? Mấy bộ này chưa bán suất chiếu, chứ vừa mở bán là săn vé cũng khó..."

Anh Hoan liếc con mắt ngó Sở Tranh.

Sở Tranh bình tĩnh giải thích: "Bệnh nghề nghiệp mà, muốn không biết cũng khó. Thật ra tôi chẳng muốn biết tí nào, nhưng còn cách nào đâu."

Anh Hoan còn nhớ lần trước ở tòa nhà Sao Song tử gặp được đối thủ của Sở Tranh, nhưng Sở Tranh hoàn toàn không biết người ta là ai.

Sở Tranh thì thầm: "Nếu không thì mai tôi đưa em đi nhé?"

Anh Hoan xoay tròn đôi mắt đen bóng của mình, đồng ý.

Mỗi người một ý định riêng, anh Hoan định bắt Sở Tranh thay mình lên diễn, Sở Tranh lại tưởng tượng hắn và anh Hoan cùng diễn một vở kịch, tốt nhất là đóng một cặp tình nhân.

Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí rất hài hòa.

- --

Ngày hôm sau.

Hai người khởi hành đến nhà hát Hoàng gia ở hành tinh thủ đô.

Xe bay tự động điều khiển, ngồi trên ghế lái là Sở Tứ, nhưng cũng chỉ để làm cảnh thôi.

Sở Tứ vốn là phiên bản nâng cấp của hệ thống quản lý nhà cửa, hệ thống điều khiển chính nằm trong não một người đàn ông trưởng thành. Nhưng anh ta có thể hack vào bất kỳ hệ thống máy móc nào có liên quan đến công việc nhà cửa.

Sở Tranh không cho Sở Tứ lái xe.

Sở Tứ tủi thân: "Tại sao?"

Sở Tranh: "Mày không có giấy phép lái xe."

Sở Tứ: Xà lơ! Chính anh trước đây không có giấy phép mà vẫn đua xe đấy thôi? Còn đua bằng phi thuyền đấy còn gì.

Hiểu rõ tính tình bạo chúa ngang ngược của Sở Tranh, Sở Tứ quay ra nhìn anh Hoan: Bố ơi, con trai bố bị người ta bắt nạt. Nhanh nhanh giúp con trai đòi lại công bằng.

Anh Hoan nhận được sóng điện não của Sở Tứ, nóng lòng muốn thử: "Không thì để tôi lái cho?"

"..."

Tay ngắn chân nhỏ thì mình ngồi yên đi được không?

Sở Tranh ôm chặt chú lửng mật trong lòng ngực, giam cứng không cho động đậy.

Anh Hoan không vui cào hắn một lúc rồi cũng thôi, chủ yếu là do sắp đến nhà hát Hoàng gia.

Hy vọng trong cuộc sống cũng dần bỏ cậu mà đi.

"Tới nhà hát Hoàng gia rồi."

Sở Tranh ôm lửng mật xuống xe, tiến vào nhà hát Hoàng gia.

Do Hoàng hậu đã chào hỏi qua hết nên hai người cứ thế đi thẳng vào.

Nhà hát Hoàng gia chỉ mở cửa cả ngày vào cuối tuần, các ngày còn lại chỉ mở từ 6 giờ chiều đến 10 giờ tối. Bởi vậy, khi hai người đi vào, trên sân khấu chỉ có diễn viên đang tập luyện.

Hoàng hậu quay đầu liền thấy một người một lửng, trước tiên chào hỏi Sở Tranh, sau đó hôn hít anh Hoan.

Anh Hoan kháng cự không cho ôm.

Hoàng hậu cười nhẹ: "Nhiều năm vậy rồi, cũng chỉ có cậu và chị dâu mới có thể ôm bé ngoan."

Lời này Sở Tranh thích nghe.

Có lẽ người khác sẽ không thích bị móc nối giữa mình và mẹ của crush, nhưng trong lòng Sở Tranh rất biết ơn mẹ Diệp. Đặc biệt là trong lòng bé ngoan, mẹ Diệp có vị trí rất cao, từ đó suy ra bản thân hắn cũng có địa vị rất cao.

Sở Tranh thật vui vẻ.

Hoàng hậu nói: "Cậu có muốn tham gia diễn kịch không?"

Sở Tranh: "Có thể chứ?"

Hoàng hậu: "Đúng lúc đang thiếu một nhân vật."

Lúc này, diễn viên trên sân khấu đúng lúc nói đến lời kịch "Nếu giờ khắc này em nói một câu yêu anh, sang năm hoặc 10 năm sau anh nghe thấy, anh liền cảm thấy chúng ta thật là có duyên."

* Nghe vô tri vãi ò nhưng ý nó giống như vụ nổ vũ trụ ý. Khi mà mình đứng ở trái đất nhìn thấy vụ nổ đấy thì thực tế nó đã xảy ra ở cái hành tinh bị nổ đến cả triệu năm trước rồi. Chỗ này ý nói là âm thanh X nói lúc này thì để đến được tai Y phải mất rất lâu rất lâu, xa quá thì có khi Y chết cmn rồi, vẫn chưa nghe thấy. Nếu hai người trong lúc còn sống có thể nghe thấy nhau thì quả là có duyên.

Ẩn ý của câu đó là, ít nhất trong lúc còn sống đã nghe được câu mà bản thân muốn nghe.

Thời gian là thứ không thể khống chế nổi, khoảng cách quá xa, lúc còn sống không thể tới gần nhau. Chỉ mong rằng một câu tỏ ý, có thể nhanh hơn cả tốc độ của thời gian, xuyên qua không gian và khoảng cách, tới được trước mặt bạn.

Sở Tranh: "《Đường tới Sao Song Tử, xa ngoài ngàn năm ánh sáng》."

Hoàng hậu rất vui: "Nghe ra được sao?"

Sở Tranh: "Trong buổi công chiếu đầu tiên, cháu ngồi ở hàng một."

Hàng ghế đầu tiên là chỗ ngồi chỉ có fan lâu năm mới có được.

Ấn tượng của Hoàng hậu với Sở Tranh lập tức tốt lên, bày tỏ sự đánh giá cao về các vai diễn chính của hắn trong phim ảnh.

Sở Tranh rất bất ngờ: "Ngài cũng xem phim truyền hình của cháu sao?"

Hoàng hậu: "Cực kỳ tốt."

Sở Tranh: "Cảm ơn."

Rồi hắn đồng ý mà không hề cố tình khiêm nhường.

Hoàng hậu: "Vậy cậu có hứng thú tham gia không?"

Sở Tranh: "Cháu đóng Fred sao?"

Trước mắt, đây là vị trí thích hợp nhất với hắn.

Hoàng Hậu lắc đầu: "Không. Cậu diễn Angeline."



Angeline, nữ phụ.

Một con nhỏ đẹp hút hồn mà đê tiện xấu tính thấy gớm.

Sở Tranh: "... Còn bé ngoan thì sao?"

Hoàng hậu: "Nam chính."

Sở Tranh im lặng hồi lâu rồi nói: "Em bé không thể biến thành người."

Hoàng hậu: "Đừng lo, mới sửa kịch bản xong."

"Sửa lại?"

"Khoảng cách năm ánh sáng, không chỉ là về không gian thời gian. Khoảng cách giữa các chủng tộc, trên thực tế còn xa hơn cả."

Sở Tranh nhún nhún vai, tỏ ra không có hứng thú.

Nói cho cùng hắn chỉ thích mấy kịch bản tổng giám đốc bá đạo, các loại hình khác không có hứng thú lắm.

Hoàng hậu bệ hạ thấy thế cũng không nói thêm gì, chỉ vẫy tay bảo anh Hoan đi diễn thử.

Anh Hoan chết khiếp: "Không đi!"

Hoàng hậu bệ hạ cười ha hả, sau đó túm anh Hoan ném lên sân khấu.

"Action."

Hô xong, Hoàng hậu lại gọi người dẫn Sở Tranh đi: "Hóa trang cho cậu ta thành Angeline."

Chuyên viên trang điểm nhìn nhìn Sở Tranh, gật đầu.

"Không thành vấn đề."

Sở Tranh cũng không có ý kiến gì, mấy thứ như nữ mặc đồ nam này nọ là chuyện thường tình trong giới. Cho dù trước đây hắn chưa từng thử nhưng cũng không hề bài xích."

Huống chi còn là cơ hội cùng sân khấu với bé ngoan.

Tuy rằng không được làm nữ chính, nhưng mà không sao, nhất định ả bánh bèo đó không tranh được với hắn.

Sở Tranh cực kỳ tự tin.

"Diệp Di Hoan làm cái gì đó! Cô muốn con diễn ra biểu cảm khi nhìn thấy người yêu, chứ không phải làm như mới chết cha chết mẹ! Đcm! Con biểu cảm lên tí được không? Con có biết nũng nịu đáng yêu không? Nhìn cái gì mà nhìn? Tưởng bản thân đáng yêu rồi là không cần tỏ ra nũng nịu nữa hả?"

Anh Hoan tức tối đập tan đạo cụ.

Hoàng hậu bệ hạ thong thả ung dung: "Nhưng mà cảm xúc phẫn nộ thấy tròn lắm rồi đó. Nhớ kỹ cảm xúc này, tiếp theo con sẽ gặp nữ chính thân ái, là người yêu đó hiểu không? Thôi, con vẫn là em bé... Con tưởng tượng ra được không? Cái cảm giác say nắng thời niên thiếu đó đó?"

Bé lửng mật tủi thân lắm, nhưng không thể đánh Hoàng hậu. Nếu không mẹ Diệp sẽ giận, hơn nữa Hoàng hậu không mạnh như những người khác đánh chả sợ ra chuyện. Chứ cô thật sự là người theo đuổi nghệ thuật, tư tưởng hết sức nghệ thuật, thể chất còn nghệ thuật hơn thế.

"Cô bảo con cảm nắng thời niên thiếu, chứ không phải như thấy bàn tiệc lớn."

Hoàng hậu bệ hạ ôm trán, cực kỳ bất lực.

Lửng mật cũng cáu kỉnh, ngồi ở sân khấu quay lưng về phía Hoàng hậu, không muốn nói chuyện.

Đánh không được, mắng cũng không xong. Lại còn bị nghe mắng, anh Hoan rất tủi thân, anh Hoan cũng biết dỗi đó.

"Em bé ngoan, giận sao?"

Lỗ tai anh Hoan giật giật, cái đuôi lắc một phát, không muốn đáp lời.

Bởi vậy cậu không biết quanh mình có bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc trước hình ảnh Sở Tranh giả gái.

Diện mạo Sở Tranh vốn đã đẹp trai, chuyên viên trang điểm giúp hắn giảm đi vẻ nam tính xâm lược, biến các đường nét trở nên mềm mại. Hơn nữa bộ váy bồng và tóc uốn xoăn sóng lớn phần nào che khuất khung xương lớn, xuất hiện trước mắt mọi người, chính là một người phụ nữ quyến rũ xinh đẹp đến mức làm người ta mê đắm.

—— Tuy rằng vóc dáng quá cao.

Hoàng hậu thực vừa lòng: "Quả nhiên tôi không nhìn nhầm cậu, rất thích hợp với hình tượng xinh đẹp đê tiện."

Sở Tranh: "..."

Hoàng hậu vẫy tay: "Cậu dạy bé ngoan cái gì gọi là tình yêu đi."

Chẳng chờ nghe đáp, Hoàng hậu đã dứt khoát ném anh Hoan cho Sở Tranh huấn luyện.

Dù gì hai đứa cũng là một đôi mà?

Vì vậy Sở Tranh đứng trước mặt lửng mật nhỏ, cười với cậu.

Anh Hoan phẫn nộ ngẩng đầu, trong khoảnh khắc nhìn rõ, vẻ mặt cậu liền đờ ra.

"Bé ngoan..."

Lông tơ trên người lửng mật lập tức dựng đứng lên, nhảy dựng lên cao ba thước. Cậu phẫn nộ chỉ trích Sở Tranh mặc đồ nữ: "Vô, vô sỉ! Cái, cái đồ không biết xấu hổ."

Sở Tranh: "???"

Anh Hoan quẹo trái ba vòng, quẹo phải ba vòng, có vẻ vô cùng lo âu. Trộm liếc Sở Tranh giả gái, lại vội quay đầu đi, sau đó chui ra sau màn sân khấu, lặng lẽ làm công tác tư tưởng cho mình.

Diễn viên trên sân khấu và nhân viên công tác cứ vậy nhìn chằm chằm chỗ phình ra trên tấm rèm đang không ngừng động đậy. Sau đó trộm xem vẻ mặt nôn nóng lại si mê của lửng nhỏ, quả thực đáng yêu muốn xỉu.

Sở Tranh kéo rèm sân khấu lên, dọa lửng nhỏ giật bắn mình.

Lửng nhỏ ngọng nghịu lắp bắp: "Làm, làm cái gì đó?"

Sở Tranh nhướng mày, từ trên cao nhìn xuống lửng nhỏ đang vội vàng đảo mắt lung tung.

Bé ngoan... chắc không nhất kiến chung tình với tạo hình giả gái của hắn đấy chứ?

Trong lòng vừa nghĩ, Sở Tranh đã cười với anh Hoan mà không nói một lời.

Lửng nhỏ lập tức ôm cái đuôi to, cả đầu ngón chân cũng cuộn tròn.

Giống cái này chẳng có tự trọng gì cả! Dám câu dẫn anh Hoan ngay trước mặt anh Hoan đây.

Anh Hoan sẽ không sập bẫy đâu!

... Nhưng mà lỡ anh Hoan làm cô ấy khóc thì sao?

Khóc thì thôi!

Anh Hoan không thèm sốt ruột!

Lửng nhỏ ôm cái đuôi to, âm thanh trong trẻo lanh lảnh ho khan vài tiếng: "Tên, tên cô là gì?"

Sếp Sở khoe ra hàm răng trắng: "Em bé ngoan, mới mặc đồ nữ mà đã không nhận ra tôi nữa sao?"

Cho rằng Sở đại lão đây sẽ đi lên con đường dùng đồ nữ dụ dỗ bé lửng sao?

Ngây thơ!

So với điều này, hắn càng muốn được chứng kiến biểu cảm shock nặng của lửng nhỏ hơn đấy.

Tàn ác vậy đó rồi sao.

Quả nhiên lửng nhỏ tỏ ra rất kinh ngạc, một lúc lâu sau mới do dự nói: "Không, không sao. Anh Hoan sẽ không để ý... Cho dù giọng và tính cách của cô giống y Sở dở hơi, nhưng chỉ cần cô là giống cái, anh Hoan sẽ, sẽ không để ý."

Sở Tranh: "..."

Tình địch bất ngờ xuất hiện.

Tuy rằng tình địch là chính mình, nhưng giữa hai bên có khoảng cách giới tính không thể xóa mờ... Đây là chuyện lớn đó!

Hắn suy xét tất cả các phương diện nhưng lại quên mất xu hướng tính dục của anh Hoan, quả là tuyệt vọng.

Cảm xúc của Sở Tranh hỗn độn.

"Em thích phiên bản nữ của tôi hả?"

Lửng nhỏ lập tức phản bác: "Không hề! Anh Hoan không thích cô đâu! Cô đúng là không, không biết xấu hổ! Nhưng, nhưng mà anh Hoan đồng ý mang cô đi chinh phục vũ trụ, còn có thể chia cho cô một nửa."

Chia một nửa chứng tỏ là chân ái.

Cảm xúc của Sở Tranh càng phức tạp.

Tình địch này có vẻ nặng đô hơn những gì hắn tưởng tượng.

Lửng nhỏ húng hắng, ôm cái đuôi ngồi xổm dưới chân Sở Tranh, trong ngoài bất nhất duỗi cơ thể ra.

"Ờm, cô có muốn xoa bụng không?"

Sở Tranh: "..."

"Gào?"

Liêm sỉ của Sở Tranh đã chết.

Đồ nữ sao? Quất luôn!

Giả gái hả? Chốt luôn!

- --

Tác giả có lời muốn nói: Chỗ này muốn giải thích một chút, anh Hoan nhất kiến chung tình với sếp Sở mặc đồ nữ, chứ chẳng có cảm giác gì với sếp Sở mặc đồ nam.

Không sai, sếp Sở mặc đồ nữ trong mắt anh Hoan chính là giống cái ←_←

Cho nên, đây mới đúng thật là lửng nhỏ chủ động mời sờ bụng nha!